Lần Thứ Hai
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
"Hắn là ai? Vì sao Lan Lạc phải xin lỗi hắn, sao các người nhìn thế nào đều có vẻ sợ hắn, hắn cũng là người bị nguyền rủa giống chúng ta sao?” Lãng Tác thành công dùng vấn đề ngớ ngẩn của mình hấp dẫn chú ý của Bá Đặc.
Hắn thoáng dài ánh mắt khỏi Tần Phi Thường, cho Lãng Tác một chút chú ý, bỗng nhiên phát hiện cái gì, môi đỏ bừng cong lên, "A, thứ này là anh trai cô? Có nguyện ý nhận nguyền rủa cho gã, cảm tình thực tốt đi.”
Tần Phi Thường suy tư một lát, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Cha mẹ tôi đã sớm qua đời, đây là anh trai duy nhất của tôi, anh đừng thương tổn anh ấy." Lãng Tác xác thật là thiếu giáo huấn, ở chỗ này cho biến thái dạy gã một chút nên làm người như thế nào cũng tốt.
Trong phẫn nộ Bá Đặc không thể nhìn thấu tâm tư cô dưới dáng vẻ nghiêm túc, hiện giờ hắn chỉ muốn chậm rãi tra tấn nữ nhân đã nhục nhã hẳn này, cho nên hắn cười nói: "Vậy là tốt rồi.”
Lãng Tác còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền cảm giác mình bị thứ gì nhìn không thấy túm lấy mắt cá chân, tiếp theo hắn ngã nhào trên đất, bị không khí kéo về phía trước.
"Cái gì? đã xảy ra cái gì? Đây là thứ gì, cứu mạng! Cứu tao! Lan Lạc! Đáng chết, mau cứu tao!”
Hắn ta bò loạn trên sàn nhà, gọi to Lan Lạc chọc cười Bá Đặc, bất quá hắn càng muốn nhìn thấy Tần Phi Thường lộ ra biểu tình sợ hãi hối hận.
Vậy có chút khó xử Tần Phi Thường, cô đem Lãng Tác tự đại lợi ích kỷ đến cực điểm này trở thành anh em Tần gia của mình, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra một chút phản ứng phù hợp với anh em tình thâm. Cô nhíu nhíu mi, đi về phía trước một bước, tựa hồ muốn ngăn cản Lãng Tác bị u linh nhìn không thấy kéo đi.
Nhưng đôi tay Bá Đặc chặt chẽ đè lại vai cô, hắn dựa vào bên tai cô, hơi hưng phấn mà nói: "Suyt -- cô nhìn kỹ anh của cô, xem hắn chết như thế nào --”
Lãng Tác ở trên sàn nhà đây tro bụi kéo đi một đường, lại một đường bị treo lên tường. Gã úp lên trên tường, hai chân và đôi tay bị kéo ra, u linh nhìn không thấy dùng định cũ rỉ sắt đóng lên tứ chi hắn, cổ định hằn lên chỗ cao trên tường.
Máu tươi chảy thẳng xuống, ở trên tường lưu lại từng dấu vết màu đỏ.
Tần Phi Thường thờ ơ nhìn, nghĩ thầm, chờ đến lúc đi ra ngoài, Lãng Tác hắn là sẽ bị dọa vỡ lá gan, cứ như vậy muốn thuyết phục hẳn bán tòa nhà đi thì càng dễ dàng hơn. Khoản tiền bán nhà này cô nhất định phải lấy được vào tay, bằng không vấn đề đầu tư không thể giải quyết được.
Bá Đặc nghe Lãng Tác thống khổ khóc kêu mà cười ra tiếng, "Anh của cô sao lại không giống cô, lúc cô đau một tiếng cũng không kêu...... hắn nói đến một nửa, thấy rõ ràng ánh mắt Tần Phi Thường hiện tại, lời không khỏi dừng lại.
Ánh mắt của cô lạnh nhạt như là đang tính toán gì đó, đã không có sợ hãi rõ ràng như những người khác, cũng không có nửa điểm không đành lòng và nôn nóng và thân nhân chịu khổ.
Bá Đặc lập tức ý thức được mình bị lừa.
Hắn lại một lần nữa thu liễm tươi cười, "Cô gạt ta, cô và gã tình cảm căn bản là không tốt?”
Tần Phi Thường nhàn nhạt hỏi lại: "Khi nào thì tôi nói có cảm tình tốt với gã?”
Mỗi một câu của cô đều chọc đến lôi điểm của Bá Đặc, Bá Đặc giận cực mà cười, khuôn mặt xinh đẹp như là hoa hồng giận dữ.
hắn khắc chế không được mà bóp chặt cổ Tần Phi Thường, bởi vì cực độ tức giận, lực độ hắn cũng chưa thu liễm, cứ như vậy nhẹ nhàng bóp chết Tần Phi Thường.
Nhưng mà, nhìn thấy cô trước khi chết trong ánh mắt lộ ra ý cười, Bá Đặc lại nháy mắt tỉnh táo lại, phát giác mình lại một lần nữa bị cô chơi.
Cô cố ý! Cô chính là cố ý!
Tần Phi Thường lúc này tiến vào thế giới đó, làm chuyện duy nhất chính là chọc giận Bá Đặc, không ngừng mà chọc giận hắn.
Ở trạng thái phẫn nộ sẽ mất đi lý trí, đây là thật sự, cô đã từng thể nghiệm.
Nếu Bá Đặc bình tĩnh lại, chỉ sợ cô sẽ bị hắn không ngừng tra tấn đến chết, như bây giờ liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ở trước máy tính mở to mắt, Tần Phi Thường ngồi thẳng thân thể, tính toán thời gian, lần này mình đi đến thế giới kia, bên này không sai biệt lắm mới qua một phút.
Cô vặn cổ, đứng dậy đến bên cửa sổ hoạt động một chút, thuận tiện buông bỏ mấy thứ trên người -- nếu không mang được đến thế giới kia, vậy đặt ở trên người cũng vô dụng.
Hẳn là nghĩ biện pháp khác
Trong đại sảnh phế tích, đến Lãng Tác treo ở trên tường còn chưa tắt thở, Tần Phi Thường đã bị Bá Đặc tự tay bóp chết, trở thành người chết đầu tiên.
Chính là Bá Đặc cũng không có bởi vì cô chết mà cảm thấy sung sướng, giờ phút này cả người hắn đều đang run rẩy, nhìn phá lệ dọa người.
"Thình thịch." Thi thể ngã xuống đất, Bá Đặc nâng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt điên cuồng phẫn nộ. hắn rút gậy chống màu bạc ra, bên trong là một thanh kiếm dài sắc bén.
"Đều -- chết cho ta!”
Không biết là ai khóc lóc hô lên: "BOSS bạo tẩu!”
Trong đại sảnh mọi người chạy trốn tự tán, chạy vắt giò lên cổ tránh né sát nhân mỹ diễm đã lâm vào điên cuồng. Số ít người muốn phản kháng, kết quả vũ khí giơ lên dừng ở giữa không trung không thể nện xuống, nắm tay cũng không chạm được đến người Bá Đặc, chỉ liếc mắt một cái, Bá Đặc có thể làm cho bọn họ quỳ rạp trên mặt đất vô pháp đứng dậy.
Người không phản kháng đều mất mạng ngay, người phản kháng phải chịu nhiều tra tấn, bởi vậy những người khác mắt thấy chạy trốn vô vọng, đều lựa chọn nhận lấy cái chết -- giống một đám học sinh tiểu học ngoan ngoãn xếp hàng đợi tiêm.
Trong đại sảnh nơi nơi đều là thi thể, Bá Đặc cũng cả người là máu, hắn đạp lên đồng thi thể chồng chất, ngửa đầu phun ra một hơi thật dài, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Từ trước tới nay, một lần toàn thể tử vong nhanh nhất.
Tốc độ tử vong toàn thể càng nhanh, bóng đèn tiếp theo bắt đầu càng nhanh, cho nên, bọn họ thực nhanh sẽ gặp lại.
Hắn thoáng dài ánh mắt khỏi Tần Phi Thường, cho Lãng Tác một chút chú ý, bỗng nhiên phát hiện cái gì, môi đỏ bừng cong lên, "A, thứ này là anh trai cô? Có nguyện ý nhận nguyền rủa cho gã, cảm tình thực tốt đi.”
Tần Phi Thường suy tư một lát, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Cha mẹ tôi đã sớm qua đời, đây là anh trai duy nhất của tôi, anh đừng thương tổn anh ấy." Lãng Tác xác thật là thiếu giáo huấn, ở chỗ này cho biến thái dạy gã một chút nên làm người như thế nào cũng tốt.
Trong phẫn nộ Bá Đặc không thể nhìn thấu tâm tư cô dưới dáng vẻ nghiêm túc, hiện giờ hắn chỉ muốn chậm rãi tra tấn nữ nhân đã nhục nhã hẳn này, cho nên hắn cười nói: "Vậy là tốt rồi.”
Lãng Tác còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền cảm giác mình bị thứ gì nhìn không thấy túm lấy mắt cá chân, tiếp theo hắn ngã nhào trên đất, bị không khí kéo về phía trước.
"Cái gì? đã xảy ra cái gì? Đây là thứ gì, cứu mạng! Cứu tao! Lan Lạc! Đáng chết, mau cứu tao!”
Hắn ta bò loạn trên sàn nhà, gọi to Lan Lạc chọc cười Bá Đặc, bất quá hắn càng muốn nhìn thấy Tần Phi Thường lộ ra biểu tình sợ hãi hối hận.
Vậy có chút khó xử Tần Phi Thường, cô đem Lãng Tác tự đại lợi ích kỷ đến cực điểm này trở thành anh em Tần gia của mình, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra một chút phản ứng phù hợp với anh em tình thâm. Cô nhíu nhíu mi, đi về phía trước một bước, tựa hồ muốn ngăn cản Lãng Tác bị u linh nhìn không thấy kéo đi.
Nhưng đôi tay Bá Đặc chặt chẽ đè lại vai cô, hắn dựa vào bên tai cô, hơi hưng phấn mà nói: "Suyt -- cô nhìn kỹ anh của cô, xem hắn chết như thế nào --”
Lãng Tác ở trên sàn nhà đây tro bụi kéo đi một đường, lại một đường bị treo lên tường. Gã úp lên trên tường, hai chân và đôi tay bị kéo ra, u linh nhìn không thấy dùng định cũ rỉ sắt đóng lên tứ chi hắn, cổ định hằn lên chỗ cao trên tường.
Máu tươi chảy thẳng xuống, ở trên tường lưu lại từng dấu vết màu đỏ.
Tần Phi Thường thờ ơ nhìn, nghĩ thầm, chờ đến lúc đi ra ngoài, Lãng Tác hắn là sẽ bị dọa vỡ lá gan, cứ như vậy muốn thuyết phục hẳn bán tòa nhà đi thì càng dễ dàng hơn. Khoản tiền bán nhà này cô nhất định phải lấy được vào tay, bằng không vấn đề đầu tư không thể giải quyết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bá Đặc nghe Lãng Tác thống khổ khóc kêu mà cười ra tiếng, "Anh của cô sao lại không giống cô, lúc cô đau một tiếng cũng không kêu...... hắn nói đến một nửa, thấy rõ ràng ánh mắt Tần Phi Thường hiện tại, lời không khỏi dừng lại.
Ánh mắt của cô lạnh nhạt như là đang tính toán gì đó, đã không có sợ hãi rõ ràng như những người khác, cũng không có nửa điểm không đành lòng và nôn nóng và thân nhân chịu khổ.
Bá Đặc lập tức ý thức được mình bị lừa.
Hắn lại một lần nữa thu liễm tươi cười, "Cô gạt ta, cô và gã tình cảm căn bản là không tốt?”
Tần Phi Thường nhàn nhạt hỏi lại: "Khi nào thì tôi nói có cảm tình tốt với gã?”
Mỗi một câu của cô đều chọc đến lôi điểm của Bá Đặc, Bá Đặc giận cực mà cười, khuôn mặt xinh đẹp như là hoa hồng giận dữ.
hắn khắc chế không được mà bóp chặt cổ Tần Phi Thường, bởi vì cực độ tức giận, lực độ hắn cũng chưa thu liễm, cứ như vậy nhẹ nhàng bóp chết Tần Phi Thường.
Nhưng mà, nhìn thấy cô trước khi chết trong ánh mắt lộ ra ý cười, Bá Đặc lại nháy mắt tỉnh táo lại, phát giác mình lại một lần nữa bị cô chơi.
Cô cố ý! Cô chính là cố ý!
Tần Phi Thường lúc này tiến vào thế giới đó, làm chuyện duy nhất chính là chọc giận Bá Đặc, không ngừng mà chọc giận hắn.
Ở trạng thái phẫn nộ sẽ mất đi lý trí, đây là thật sự, cô đã từng thể nghiệm.
Nếu Bá Đặc bình tĩnh lại, chỉ sợ cô sẽ bị hắn không ngừng tra tấn đến chết, như bây giờ liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ở trước máy tính mở to mắt, Tần Phi Thường ngồi thẳng thân thể, tính toán thời gian, lần này mình đi đến thế giới kia, bên này không sai biệt lắm mới qua một phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vặn cổ, đứng dậy đến bên cửa sổ hoạt động một chút, thuận tiện buông bỏ mấy thứ trên người -- nếu không mang được đến thế giới kia, vậy đặt ở trên người cũng vô dụng.
Hẳn là nghĩ biện pháp khác
Trong đại sảnh phế tích, đến Lãng Tác treo ở trên tường còn chưa tắt thở, Tần Phi Thường đã bị Bá Đặc tự tay bóp chết, trở thành người chết đầu tiên.
Chính là Bá Đặc cũng không có bởi vì cô chết mà cảm thấy sung sướng, giờ phút này cả người hắn đều đang run rẩy, nhìn phá lệ dọa người.
"Thình thịch." Thi thể ngã xuống đất, Bá Đặc nâng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt điên cuồng phẫn nộ. hắn rút gậy chống màu bạc ra, bên trong là một thanh kiếm dài sắc bén.
"Đều -- chết cho ta!”
Không biết là ai khóc lóc hô lên: "BOSS bạo tẩu!”
Trong đại sảnh mọi người chạy trốn tự tán, chạy vắt giò lên cổ tránh né sát nhân mỹ diễm đã lâm vào điên cuồng. Số ít người muốn phản kháng, kết quả vũ khí giơ lên dừng ở giữa không trung không thể nện xuống, nắm tay cũng không chạm được đến người Bá Đặc, chỉ liếc mắt một cái, Bá Đặc có thể làm cho bọn họ quỳ rạp trên mặt đất vô pháp đứng dậy.
Người không phản kháng đều mất mạng ngay, người phản kháng phải chịu nhiều tra tấn, bởi vậy những người khác mắt thấy chạy trốn vô vọng, đều lựa chọn nhận lấy cái chết -- giống một đám học sinh tiểu học ngoan ngoãn xếp hàng đợi tiêm.
Trong đại sảnh nơi nơi đều là thi thể, Bá Đặc cũng cả người là máu, hắn đạp lên đồng thi thể chồng chất, ngửa đầu phun ra một hơi thật dài, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Từ trước tới nay, một lần toàn thể tử vong nhanh nhất.
Tốc độ tử vong toàn thể càng nhanh, bóng đèn tiếp theo bắt đầu càng nhanh, cho nên, bọn họ thực nhanh sẽ gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro