Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Lão Nhân Quốc

Phù Hoa

2024-11-18 20:50:45

Ánh mặt trời xuyên qua những ô kẻ trên đầu chiếu xuống dưới, từng chùm ánh sáng rơi xuống trên người cô. Tần Minh Hồi liếc mắt một cái nhìn thấy cánh tay mình đang quấn băng gạc, cảm giác thoải mái trên thân thể làm cho cô có chút không rõ tình huống.

Nếu nhớ không lầm, hình như cô đang trong tình trạng bệnh trùng hút máu chuyển biến cực kỳ xấu đi, còn có 01...

Nghĩ đến đây, trong đầu cô vang lên thanh âm của 01.

[Tiểu tiểu thư, chào buổi sáng.]

Tần Minh Hồi nghiêng đầu nhìn một bên giường, nhìn thấy cái đầu to lớn của 01 bịt kín ở cửa phòng, từ trong khung cửa lộ ra một nửa đôi mắt. Cái này, có chút khôi hài?

Ý thức được 01 ở bên cạnh, mình cũng không chết, Tần Minh Hồi lộ ra biểu tình "Cảm tạ trời đất". Quá tốt rồi, hình như cô đã được cứu!

Nhưng, nơi này là chỗ nào? Tần Minh Hồi hỏi: "01, đây là nơi nào?" ”

Cô nhìn thấy một cái bình hoa ở ngăn tủ cạnh mép giường, bên trong cắm hoa rất thanh lịch rất tinh tế, phù hợp với thẩm mỹ của cô. Trong phòng bài trí ngắn ngọn nhưng không đơn sơ, hiển nhiên một loại cuộc sống sinh hoạt tinh xảo.

[Tiểu tiểu thư, bọn họ nói nơi này là 'Lão nhân quốc'. ]

Tần Minh Hồi vuốt ve cánh tay từ trên giường ngồi dậy: "Lão nhân quốc? Làm sao anh tới được đây, chẳng lẽ là dẫn tôi đi lung tung gặp được người tốt bụng sao? ”

[01 rà quét đến dãy núi gần đó, cùng bản đồ từ khối rubik màu bạc của tiểu tiểu thư có độ trùng khớp rất cao, cho nên mới tới nơi này ]

"Đang đang đang ——" bên ngoài truyền đến tiếng gõ sắt thép, một ông lão ở bên ngoài hô: “Tránh ra chút tránh ra chút! Đừng che cửa, chúng ta không thể vào được! ”

01 dịch chuyển, nhường chỗ mở cửa, Tần Minh Hồi nhìn thấy bên ngoài là bầu trời xanh mênh mông vô bờ, có những chú chim nhỏ từ bên ngoài bay qua, căn phòng này dường như ở trên trời cao.

Hai người già một nam một nữ đứng trên một cái phi hành khí như lan can đi tới, được nâng từ bên dưới lên, một người mang theo nụ cười, một nghiêm túc, bước vào phòng.

"Uống." Lão thái thái nghiêm túc đặt chai nhỏ với ống hút trước mặt cô, nói ngắn gọn.

Tần Minh Hồi nhịn không được nhìn lão thái thái này hai lần, từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Loại khí chất nghiêm mặt cao không thể phản này, cùng hai vị lão thị nữ trước kia từng dạy cô rất giống nhau, vừa cao ngạo lại hung dữ.

Thấy cô chỉ nhìn mình bất động, lão thái thái càng hung dữ thêm hai phần thúc giục: "Sợ cái gì, còn sợ ta đầu độc ngươi sao!”

Tần Minh Hồi hồi tưởng lại tình hình lúc ở nhà cũ ở trước mắt lão thị nữ làm bài tập, theo bản năng cầm lấy bình ngoan ngoãn uống, uống một ngụm thiếu chút nữa bị ghê tởm đến nôn ra. Lão thái thái sớm đã dự liệu hô to một tiếng: "Đây là thuốc rất quý giá không được nôn! ”

Cố nén nuốt xuống, Tần Minh Hồi nếm thử tư vị chua đắng trong miệng, nhăn mặt lại.

Lão gia gia cười tủm tỉm thì vươn tay ra: "Nào, đứa bé ngoan, ăn một miếng kẹo.”

Tần Minh Hồi tiếp nhận kẹo: "..." Cho nên cảnh tượng hài hòa lại tự nhiên này đến tột cùng là như thế nào, vì sao thái độ của lão gia tử này giống như cô là vãn bối nhà mình?

“Nếu ta đoán không sai, cháu xác thực là hậu bối của chúng ta.” Lão gia tử phảng phất như có thể nghe thấy tiếng lòng cô, vẻ mặt tự nhiên mà nói.

Tần Minh Hồi dùng thời gian một giây đồng hồ, tổng hợp hết thảy, ở trong đầu làm một cái phỏng đoán hợp tình hợp lí nhất: “Mẹ của cháu là Tần Nhạc Đan hoặc là cha của bà ấy Tần Bá Dị là người từ nơi này đi ra ngoài? Nơi này là quốc gia máy móc trong truyền thuyết đúng không?

Vấn đề trước cô đã sớm đưa ra kết luận, còn vấn đề phía sau, vừa rồi hai vị lão nhân này cưỡi một cái phi hành khí đi lên, đồ vật kia cô chưa từng nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, giống 01 như đúc thuộc về đồ vật chế tạo siêu chuẩn, hơn nữa 01 nói rằng tìm thấy nơi này là bởi vì địa hình ăn khớp với bản đồ trên khối rubik màu bạc --- sự tình rất rõ ràng.

Nếu không phải như vậy cô sẽ để 01 biểu diễn ăn sống ngay tại chỗ.

"Quả nhiên là Tần Bá Dị a." Lão gia tử vẻ mặt vừa cao hứng, nhưng cũng bi thương, "Hắn hiện tại hẳn là không còn nữa rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Minh Hồi: "Đúng vậy, ông ấy đã sớm không còn, cháu chưa từng gặp ông ấy, mẹ cháu cũng đã sớm qua đời. ”

Lão thái thái mặt hung dữ hỏi: "Một đứa trẻ như ngươi đã mở ra người máy như vậy chạy loạn bên ngoài sao? ”

Tần Minh Hồi không biết vì sao bà ấy tức giận như vậy, gật gật đầu hỏi: "Hai ông bà là? ”

"Ta là Tần Bác Vĩnh, cháu nói Tần Bá Dị là em họ của ta, cháu gọi ta Vĩnh gia gia là được rồi." Ông ấy nói xong chỉ chỉ lão thái thái bên cạnh, "Đây là chị gái ruột của Bá Dị..."

Lão thái thái ngắt lời ông ấy, nói với Tần Minh Hồi: "Cháu gọi ta là Huệ nãi nãi là được. ”

Bà ấy giống như nhịn một chút, lại không nhịn được, mắng to: "Tần Bá Dị cái thứ chó kia! Từ nhỏ đã không đáng tin cậy, bảo hắn đừng đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài, vừa đi liền không có tin tức, không bao giờ trở về nữa! Đi ra ngoài thì thế nào, chết sớm, cháu mình cũng không bảo vệ được, dưỡng thành một đứa trẻ mồ côi, đúng thật là thứ vô dụng! ”

Tần Minh Hồi nhìn biểu tình hung ác của bà ấy, ở một bên tìm kiếm, lấy ra một cái khăn tay xếp chồng ở trên giường đưa qua.

Lão thái thái mắng chửi, trong mắt không ngừng mà lăn xuống nước mắt.

Lão thái thái nhận lấy khăn tay, lau nước mắt liền xoay người rời đi.

Lão gia tử thấy bà ấy đi rồi, vẫn cõng một bàn tay đứng ở bên mép giường, thần sắc từ ái: "Hài tử, cháu có thể tìm được nơi này thật không dễ dàng, không cần sợ, ngoan ngoãn đây dưỡng bệnh một chút, bệnh này cũng không cần lo lắng, Vĩnh gia gia cam đoan với cháu, cháu khẳng định có thể sống đến bằng tuổi với ta.”

Tần Minh Hồi kinh hỉ: "Vĩnh gia gia mọi người biết làm thế nào để trị cái bệnh trùng hút máu này? Vừa rồi cháu uống chính là thuốc điều trị trùng hút máu?”

Vĩnh gia gia: “Bệnh này không có biện pháp trị tận gốc, là Huệ nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm chậm sự phát tán của bệnh, chỉ cần uống thuốc đúng giờ áp chế, sẽ không có vấn đề gì lớn. Mấy năm nay chúng ta đều ở lại đây như vậy. ”

Phản ứng đầu tiên của Tần Minh Hồi chính là ở khu vực an toàn nhìn thấy những người bị nhiễm bệnh trùng hút máu, nhưng không đợi cô hỏi, Vĩnh gia gia thật giống như hiểu được cô muốn nói gì, ôn hòa nói: "Thuốc này trân quý, chế tác không dễ dàng, không có biện pháp cung cấp quá nhiều người.”

Ngụ ý là không có khả năng mở rộng ra ngoài.

"Bác Vĩnh, đứa bé tỉnh rồi?"

"Huệ làm sao vậy, vừa rồi thấy bà ấy tức giận đến mức vừa lẩm bẩm vừa đi đến ruộng rau, rau ta trồng đều bị bà ấy chà đạp hư hết rồi."

"Ông có hỏi ra hay không, hài tử nhà ai?"

"Tổng cộng cũng chỉ có những người này rời đi, khẳng định là hậu bối nào đó trong đó mà, là ai cũng không kém, dù sao cũng là hậu bối của chúng ta."

Ngoài cửa lại có rất nhiều người tới, Tần Minh Hồi liếc mắt một cái, tất cả đều là lão gia gia lão thái thái, làm cô nhớ tới "Lão nhân quốc" lúc trước 01 trả lời.

Nếu một nơi luôn khép kín hơn nữa nhân số không nhiều lắm, thì sau nhiều thế hệ, mọi người đều có quan hệ huyết thống, mà loại tình huống này chỉ có thể dẫn tới những đứa trẻ không hề khỏe mạnh ra đời, vì thế chỉ còn lại có những lão nhân cũng là một chuyện đương nhiên. Tần Minh Hồi hoài nghi nơi này không có người trẻ tuổi, chỉ có những người già này.

01 vẫn luôn ngồi xổm ở bên ngoài, chờ nói cho tiểu tiểu thư biết mình đã mở ra chương trình mới, lại bị các cụ giờ mới tới đẩy đến một góc, chỉ lộ ra hơn nửa đôi mắt.

Các lão nhân đều ngạc nhiên nhìn cô, nhìn thái độ đều không tồi, bọn họ tựa hồ rất quen với máy móc phụ trợ, Tần Minh Hồi thấy bọn họ có xe thay cho đi bộ, có người dùng loại phi hành khí nhỏ tốc độ phi hành chậm chạp, bên cạnh có người có quả cầu cơ giới biết bay đi theo, phía trên biểu hiện nhiệt độ thời gian, tựa hồ còn có chức năng theo dõi tình trạng thân thể.

Chờ đứng ở cửa, nhìn xuống phía dưới, Tần Minh Hồi càng cảm thấy không kịp nhìn. Nơi này là một bãi đất bằng phẳng bị núi non vây quanh, kiến trúc trên mặt đất không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều rất kỳ quái, xây dựng giống như đĩa bay hoặc phi thuyền của người ngoài hành tinh, ngược lại căn phòng cô tỉnh lại, giống như một cây nấm mọc trên vách núi, trên dưới chỉ có thể dựa vào loại phi hành khí này.

"Nào, hài tử, đi cùng xe của ta đi xuống."

Tần Minh Hồi cự tuyệt, cô vẫy tay với 01 bị mọi người chặn phía sau, 01 đưa tay đến dưới chân cô, cô đỡ ngón cái của 01 đứng ở bàn tay hắn bảo hắn đưa mình xuống đất.

Vĩnh gia gia thấy thế cười ha hả: "Ta nhớ Bá Dị từ nhỏ đã nói muốn làm đại người máy, còn nói muốn làm một người máy lớn hơn thủ đô Duệ Sắt của chúng ta. Không được a, người máy này còn hơi nhỏ chút. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Minh Hồi nhìn 01 cao lớn, như thế này còn nhỏ?

Hỏi rõ tên cô, có một lão gia tử hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Minh Hồi à, cháu đối với người máy cảm thấy hứng thú sao? Cảm thấy hứng thú Ngôn gia gia còn có rất nhiều người máy, có thể cho cháu chơi a. ”

"Thôi đi, người máy của ông hình dạng kỳ quái một chút cũng không đẹp, tiểu cô nương tuổi này thích những thứ đáng yêu." Vĩnh gia gia nói, "Ta đã làm rất nhiều máy móc chim chó nhỏ mèo nhỏ ..."

"Lời không thể nói như vậy, ông chỉ thích làm máy móc động vật, vậy có ý nghĩa gì, động vật thật sự không thú vị hơn so với mấy thứ đồ cật chết đó của ông? Ta thấy hài tử khẳng định thích những người máy hình người mà Lệ Trạch làm hơn." Có một lão thái thái giải thích với Tần Minh Hồi, "Bà Lệ Trạch của cháu làm rất nhiều người máy có bề ngoài giống nhân loại, bà ấy là bậc thầy điêu khắc, bà ấy làm người máy đều có thể dùng giả đánh tráo với thật! Chờ lát nữa bảo bà ấy dẫn cháu đi xem kho cất giữ!”

Vĩnh gia gia không hài lòng, chen vào nói: "Ta đã làm một con đại bàng máy móc, có thể đưa cháu bay nha, ta gọi nó xuống dưới cho cháu xem.”

Ông ấy lấy ra một cái còi thổi một tiếng, một chấm đen trong nháy mắt từ trên núi cao bay xuống, lướt tới đỉnh đầu bọn họ, đậu trên cánh tay Vĩnh gia gia. Con đại bàng máy móc này dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng khiêm tốn nội liễm, hình thể không lớn nhưng phá lệ thần khí, sau khi mở rộng ra hai cánh khổng lồ lớn gấp đôi đại bàng bình thường, sau khi co rút lại nhìn qua chính là cỡ nhỏ bình thường.

Vĩnh gia gia điểm vào bụng đại bàng máy móc, cắm một đầu còi vào cái cổng lộ ra, thao tác một trận sau đó rút chìa khóa treo trên cổ Tần Minh Hồi nói: "Đại bàng máy móc này tặng cho Minh Hồi làm lễ gặp mặt. ”

Con đại bàng máy móc kia ngẩng đầu lên, ánh mắt quét Tần Minh Hồi, từ trên người Vĩnh gia gia di chuyển đến trên vai Tần Minh Hồi. Trọng lượng của nó nhẹ nhàng, có chút ngoài dự liệu của Tần Minh Hồi.

Thấy Vĩnh gia gia tặng lễ gặp mặt, những người còn lại cũng nhớ tới chuyện này, nhao nhao mở miệng nói muốn tặng cái gì, có người móc đồ trên người ngay tại chỗ, có người còn đang suy nghĩ, cần phải đưa một cái lễ vật không giống người thường, trường hợp cãi cọ ầm ĩ.

Bị các trưởng bối nhiệt tình vây quanh, Tần Minh Hồi có chút ứng phó không kịp, bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, nàng bị 01 từ giữa bảy tám lão nhân gia nâng lên! 01 Nắm lấy cô, đặt cô trong tay, che cô bằng một lòng bàn tay khác.

Hắn nói với các lão nhân đang trợn mắt há mồm:

[Không cần làm tiểu tiểu thư của ta sợ, cô ấy sẽ sợ hãi. ]

Tần Minh Hồi cũng bị động tác đột nhiên của 01 làm cho giật nảy mình.

Cô bước xuống từ lòng bàn tay 01, mỉm cười cự tuyệt người máy của các lão nhân: "Cháu có 01 là tốt rồi, nếu cháu thích người máy khác, 01 sẽ khổ sở.”

Có một lão gia tử kỳ quái: “Máy móc là công cụ hỗ trợ sinh hoạt của chúng ta, cháu đem nó trở thành người? Máy móc sẽ không cảm thấy không cao hứng, chúng nó không có cảm xúc.”

Tần Minh Hồi: "01 không giống vậy, anh ấy sẽ càng ngày càng giống con người, sau này cũng sẽ có được tình cảm. ”

Tần Minh Hồi vẫn tin tưởng như vậy, cô và 01 sớm chiều ở chung lâu ngày, không ai hiểu rõ hơn cô về chỗ thần kỳ của 01.

01 cuối cùng đã được cơ hội nhắc tới việc này.

[Tiểu tiểu thư, chương trình học tập và cảm xúc của 01 đã được bật. ]

Tần Minh Hồi sửng sốt, không để ý nói chuyện với người khác, bò đến phòng điều khiển 01 xem xét tình huống cụ thể.

Giao diện điều khiển của hắn đã thay đổi hoàn toàn! Thêm hai biểu tượng, một cái giống như hình dạng của đại não, một là hình trái tim, chỉ là Tần Minh Hồi phát hiện mình không có quyền hạn sửa chữa xem xét hai chương trình này.

Về hai cái chương trình thần bí này, Tần Minh Hồi duy nhất nhớ đến chính là hai câu nói của Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan.

"Người máy trong tình yêu của con người, sẽ biến thành con người." Nhìn thấy những lời này, cô nhớ tới lúc trước khi mình ngất đi tựa hồ là đã nói qua yêu cái gì đó, chẳng lẽ nói... Bật hai chương trình này đơn giản như vậy? Nói yêu là đủ?

--- Đương nhiên không phải như thế.

Bên cạnh cái danh chìa khóa tình yêu, càng quan trọng hơn là sự biến hóa bên trong hậu trường ảo. Chỉ có ai đó sẵn sàng coi một người máy là con người để dạy cho hắn cảm xúc, mới khiến hắn có khả nằn lấp đầu cái hậu trường ảo kia, đạt thành điều kiện giải khóa.

Trong bộ phim điện ảnh, hoặc là nói trong quỹ đạo của thế giới ban đầu, 01 đã không được mở khóa. Không có Tần Minh Hồi, hắn chỉ là một cái máy móc giết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0