Mùa Đông
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Vài tháng qua đi, gia hỏa này không có chết não như trước sao.
Về đến nhà đốt lò sưởi trong tường, cô ngồi ở bên cạnh sưởi ấm, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong chốc lát xuất thần. Trong lửa tuôn ra một đóa hoả tinh, bang một tiếng, cô bỗng nhiên cười một chút, lầm bầm lầu bầu nói: "Đáng yêu như vậy, không bằng về sau gọi là đáng yêu đi.”
Mèo đen Phỉ Thúy dẫm bước ghé sát vào lò sưởi trong tường, lười biếng mà nằm xuống.
Mai Lật lấy lại tinh thần nhìn nó, giơ tay muốn ôm, bị nó tránh thoát, liền hậm hực buông tay.
"Sao mày vẫn luôn không cho tao ôm, chẳng lẽ mày biết tao không phải chủ nhân ban đầu?”
Mèo đen không để ý tới cô.
Mai Lật không tự giác lại nhìn liếc về vị trí tầng hầm ngầm, thu liễm ý cười trên mặt.
Tới buổi tối, bên ngoài tuyết đã lớn đến nhìn không thấy thứ gì cách ba mét, Mai Lật ăn bữa tối, ngồi ở bên cạnh lò sưởi trong tường sưởi ấm, ánh lửa ấm áp làm người ta mơ màng sắp ngủ.
Mấy con yêu tinh ánh nắng mọc ra trên cành hoa kim tước tới chơi đùa trong ngọn lửa, một con cười đùa cùng đồng bọn thối lui đến bên chân cô, Mai Lật dịch chân ra, miễn cho quần áo bị chúng nó đốt thành lỗ.
Cô hoài nghi mấy ngày nay đám yêu tinh này có thù oán với cô, chạm vào một chút đã bị phỏng, chúng nó đơn độc đụng lên thảm sàn nhà và nơi khác đều không có việc gì, nhưng quần áo mặc ở trên người cô nếu chúng nó đụng tới sẽ thủng ra một cái lỗ.
Sợ sợ, không thể trêu vào.
"Bang bang --" đột nhiên tiếng đập cửa làm bừng tỉnh Mai Lật, cô ngồi dậy từ trên ghế, cảnh giác mà nhìn về phía cửa.
Thời gian này, cái thời tiết này, ai sẽ đến gõ cửa nhà cô?
Chẳng lẽ là thứ gì bị gió thổi đập vào trên cửa?
Cũng không phải là quái vật đầm lấy đi?
Mai Lật nghiêng tại lắng nghe, lại nghe thấy bang bang hai tiếng. Cô đứng dậy, cầm lấy một cái xẻng góc tường, tới gần cạnh cửa hạ giọng hỏi: "Ai?”
"Xin chào, ta đi ngang qua nơi này, gió tuyết quá lớn không thể lên đường, muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một chút.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm già nua, ngữ khí rất có lễ phép.
Trừ thanh âm này cùng gió tuyết, không có bất kì thanh âm khác.
Đáng tiếc hiện tại cửa không có mắt mèo, không thể xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Mai Lật do dự một chút, vẫn giơ xẻng, kéo khe cửa nhìn ra ngoài.
Ánh mắt đầu tiên không hề thấy một ông già trong tưởng tượng, ngoài cửa trống rỗng.
“A” Cô mới vừa nghi hoặc mà kêu một tiếng, liền nghe thanh âm của ông già từ phía dưới truyền đến.
"Ta ở chỗ này.”
Mai Lật cúi đầu, thấy một con...... cú mèo.
Nho nhỏ, tròn vo, lông chim màu trắng, cái lông như là có hai đường lông mày bay ra.
"Xin chào." Cú mèo nói.
Mai Lật phản ứng đầu tiên là: "... Cú mèo có thể nói!”
Cú mèo: "Ha ha ha, ta là người đưa tin rừng rậm, không giống cú mèo bình thường, đương nhiên có thể nói.”
Mai Lật gõ giữa mày một chút, kéo cửa ra cho nó tiến vào.
Không có gì mà kinh ngạc, cô đã nhìn thấy các loại quái vật và yêu tinh, động vật có thể nói chuyện thì có gì kỳ quái, nếu ngày nào đó mèo đen Phỉ Thúy trong nhà có thể nói, cô cũng không kinh ngạc.
Cô đóng kỹ cửa, cú mèo đã bay đến phía trước lò sưởi trong tường, xòe rộng cánh rũ lông chim, vừa rũ còn vừa dùng loại thanh âm hòa ái của người già nói chuyện phiếm với cô.
“Trận tuyết này thật lớn a, lúc ta từ phía nam bay tới còn chưa có tuyết rơi đâu, tới bên này đến đường còn nhìn không rõ. Tuy rừng rậm đã rất gần, nhưng ta cũng sắp đông cứng, nhìn thấy bên này có anh lửa liền tới ...... thật là cảm tạ cô a, cô gái nhỏ.”
"Không có việc gì, cần khăn lông lau một chút sao?” Mai Lật hỏi.
"Được a, vậy cảm ơn cô rồi."
Mai Lật cầm cho nó một cái khăn vải, còn bưng ly nước ấm tới, lúc này mới ngồi trở lại ghế.
Cú mèo xử lý mình xong, thở một hơi thật dài, hiện ra tư thái an nhàn.
Nó nhìn Mai Lật, lại nhìn nhìn căn phòng được ánh lửa màu cam chiếu sáng, bỗng nhiên nói: "cô gái nhỏ, trong phòng này của cô, có một loại hơi thở nguyền rủa a.”
"Nguyền rủa tử vong ... A, còn có không cam lòng và oán hận của nhân loại ......”
"một cỗ bị thương nồng đậm, đến từ chính linh hồn trẻ tuổi ...”
Cú mèo thanh âm già nua, có chút thần thần thao thao. Đôi mắt kim sắc đảo đảo, ở trong ánh lửa khuếch tán lại.
Nói tới đây, ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, "A a, đúng vậy, ta còn ngửi thấy mùi chuột....Vừa nói như vậy liền có chút đói bụng......"
"cô gái nhỏ, cô để ý ta ăn con chuột sao?”
Mai Lật: "..... không ngại.”
Cú mèo động tác nhanh chóng, không đến ba phút liền bắt được con chuột mà cho tới nay Mai Lật đều bắt không được kia, một lần nuốt vào, bộ dáng hưởng thụ nhìn mà Mai Lật cũng bỗng nhiên muốn ăn một bữa ăn khuya.
"A, đúng rồi, vì cảm tạ cô cho ta vào nhà sưởi ấm, ta cho cô một cọng lông vũ đi.” Cú mèo dùng mỏ mổ mổ ở trên cánh mình, ngậm ra một cái lông chim màu xám trăng.
"Lúc cô mười phần tưởng niệm một người, cọng lông này có thể truyền đạt tưởng niệm cho cô.”
Mai Lật từ trên sô pha tỉnh lại, lò sưởi trong tường sớm đã tắt, trong phòng chỉ có một mình cô, ánh sáng bên ngoài sáng ngời từ cửa sổ chiều vào.
Tối hôm qua cú mèo tiến vào để sưởi ấm nghỉ ngơi đã rời đi.
Mai Lật tối hôm qua cũng không về phòng, vẫn ở bên lò sưởi trong tường, nói chuyện phiếm cùng củ mèo. Tính tình lão không tồi, nguyện ý trả lời rất nhiều câu hỏi của cô, nói chuyện các loại các yêu tinh rừng rậm với cô.
Bọn họ còn nói đến quái vật đầm lầy.
Về quái vật đầm lầy, cú mèo cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô quái vật đầm lầy rất khó đổi phỏ, các yêu tinh thấy hắn đều tránh đi, là một loại quái vật không được hoan nghênh nhất.
Bởi vì quái vật đầm lầy đi đến nơi nào, thời gian lâu rồi, nơi đó sẽ biến thành đầm lầy, ngầm chiếm nơi làm tổ của các yêu tinh và nhân loại. Quái vật đầm lầy không thích di động, cho nên bình thường đều sẽ không đi quá xa đầm lây nơi mình cư trú, vẫn ở một chỗ rất lâu.
... Cho nên đây còn không phải là trách cô sao.
Mai Lật khoác thảm đứng dậy, mở cửa phòng ra xem tuyết.
một đêm tuyết qua đi, bên ngoài đã là thế giới màu trắng.
Hoa viên bên ngoài, có bóng người phủ đầy tuyết đang bồi hồi, áo choàng màu đỏ rau dền ở trên nền tuyết dị thường thấy rõ.
Mai Lật cơ hồ là theo bản năng bật cười, chạy ra.
"Vị tiên sinh đáng yêu này, tôi lớn mật suy đoán, anh tới thăm tôi, có phải không?”
Về đến nhà đốt lò sưởi trong tường, cô ngồi ở bên cạnh sưởi ấm, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong chốc lát xuất thần. Trong lửa tuôn ra một đóa hoả tinh, bang một tiếng, cô bỗng nhiên cười một chút, lầm bầm lầu bầu nói: "Đáng yêu như vậy, không bằng về sau gọi là đáng yêu đi.”
Mèo đen Phỉ Thúy dẫm bước ghé sát vào lò sưởi trong tường, lười biếng mà nằm xuống.
Mai Lật lấy lại tinh thần nhìn nó, giơ tay muốn ôm, bị nó tránh thoát, liền hậm hực buông tay.
"Sao mày vẫn luôn không cho tao ôm, chẳng lẽ mày biết tao không phải chủ nhân ban đầu?”
Mèo đen không để ý tới cô.
Mai Lật không tự giác lại nhìn liếc về vị trí tầng hầm ngầm, thu liễm ý cười trên mặt.
Tới buổi tối, bên ngoài tuyết đã lớn đến nhìn không thấy thứ gì cách ba mét, Mai Lật ăn bữa tối, ngồi ở bên cạnh lò sưởi trong tường sưởi ấm, ánh lửa ấm áp làm người ta mơ màng sắp ngủ.
Mấy con yêu tinh ánh nắng mọc ra trên cành hoa kim tước tới chơi đùa trong ngọn lửa, một con cười đùa cùng đồng bọn thối lui đến bên chân cô, Mai Lật dịch chân ra, miễn cho quần áo bị chúng nó đốt thành lỗ.
Cô hoài nghi mấy ngày nay đám yêu tinh này có thù oán với cô, chạm vào một chút đã bị phỏng, chúng nó đơn độc đụng lên thảm sàn nhà và nơi khác đều không có việc gì, nhưng quần áo mặc ở trên người cô nếu chúng nó đụng tới sẽ thủng ra một cái lỗ.
Sợ sợ, không thể trêu vào.
"Bang bang --" đột nhiên tiếng đập cửa làm bừng tỉnh Mai Lật, cô ngồi dậy từ trên ghế, cảnh giác mà nhìn về phía cửa.
Thời gian này, cái thời tiết này, ai sẽ đến gõ cửa nhà cô?
Chẳng lẽ là thứ gì bị gió thổi đập vào trên cửa?
Cũng không phải là quái vật đầm lấy đi?
Mai Lật nghiêng tại lắng nghe, lại nghe thấy bang bang hai tiếng. Cô đứng dậy, cầm lấy một cái xẻng góc tường, tới gần cạnh cửa hạ giọng hỏi: "Ai?”
"Xin chào, ta đi ngang qua nơi này, gió tuyết quá lớn không thể lên đường, muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một chút.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm già nua, ngữ khí rất có lễ phép.
Trừ thanh âm này cùng gió tuyết, không có bất kì thanh âm khác.
Đáng tiếc hiện tại cửa không có mắt mèo, không thể xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Lật do dự một chút, vẫn giơ xẻng, kéo khe cửa nhìn ra ngoài.
Ánh mắt đầu tiên không hề thấy một ông già trong tưởng tượng, ngoài cửa trống rỗng.
“A” Cô mới vừa nghi hoặc mà kêu một tiếng, liền nghe thanh âm của ông già từ phía dưới truyền đến.
"Ta ở chỗ này.”
Mai Lật cúi đầu, thấy một con...... cú mèo.
Nho nhỏ, tròn vo, lông chim màu trắng, cái lông như là có hai đường lông mày bay ra.
"Xin chào." Cú mèo nói.
Mai Lật phản ứng đầu tiên là: "... Cú mèo có thể nói!”
Cú mèo: "Ha ha ha, ta là người đưa tin rừng rậm, không giống cú mèo bình thường, đương nhiên có thể nói.”
Mai Lật gõ giữa mày một chút, kéo cửa ra cho nó tiến vào.
Không có gì mà kinh ngạc, cô đã nhìn thấy các loại quái vật và yêu tinh, động vật có thể nói chuyện thì có gì kỳ quái, nếu ngày nào đó mèo đen Phỉ Thúy trong nhà có thể nói, cô cũng không kinh ngạc.
Cô đóng kỹ cửa, cú mèo đã bay đến phía trước lò sưởi trong tường, xòe rộng cánh rũ lông chim, vừa rũ còn vừa dùng loại thanh âm hòa ái của người già nói chuyện phiếm với cô.
“Trận tuyết này thật lớn a, lúc ta từ phía nam bay tới còn chưa có tuyết rơi đâu, tới bên này đến đường còn nhìn không rõ. Tuy rừng rậm đã rất gần, nhưng ta cũng sắp đông cứng, nhìn thấy bên này có anh lửa liền tới ...... thật là cảm tạ cô a, cô gái nhỏ.”
"Không có việc gì, cần khăn lông lau một chút sao?” Mai Lật hỏi.
"Được a, vậy cảm ơn cô rồi."
Mai Lật cầm cho nó một cái khăn vải, còn bưng ly nước ấm tới, lúc này mới ngồi trở lại ghế.
Cú mèo xử lý mình xong, thở một hơi thật dài, hiện ra tư thái an nhàn.
Nó nhìn Mai Lật, lại nhìn nhìn căn phòng được ánh lửa màu cam chiếu sáng, bỗng nhiên nói: "cô gái nhỏ, trong phòng này của cô, có một loại hơi thở nguyền rủa a.”
"Nguyền rủa tử vong ... A, còn có không cam lòng và oán hận của nhân loại ......”
"một cỗ bị thương nồng đậm, đến từ chính linh hồn trẻ tuổi ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cú mèo thanh âm già nua, có chút thần thần thao thao. Đôi mắt kim sắc đảo đảo, ở trong ánh lửa khuếch tán lại.
Nói tới đây, ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, "A a, đúng vậy, ta còn ngửi thấy mùi chuột....Vừa nói như vậy liền có chút đói bụng......"
"cô gái nhỏ, cô để ý ta ăn con chuột sao?”
Mai Lật: "..... không ngại.”
Cú mèo động tác nhanh chóng, không đến ba phút liền bắt được con chuột mà cho tới nay Mai Lật đều bắt không được kia, một lần nuốt vào, bộ dáng hưởng thụ nhìn mà Mai Lật cũng bỗng nhiên muốn ăn một bữa ăn khuya.
"A, đúng rồi, vì cảm tạ cô cho ta vào nhà sưởi ấm, ta cho cô một cọng lông vũ đi.” Cú mèo dùng mỏ mổ mổ ở trên cánh mình, ngậm ra một cái lông chim màu xám trăng.
"Lúc cô mười phần tưởng niệm một người, cọng lông này có thể truyền đạt tưởng niệm cho cô.”
Mai Lật từ trên sô pha tỉnh lại, lò sưởi trong tường sớm đã tắt, trong phòng chỉ có một mình cô, ánh sáng bên ngoài sáng ngời từ cửa sổ chiều vào.
Tối hôm qua cú mèo tiến vào để sưởi ấm nghỉ ngơi đã rời đi.
Mai Lật tối hôm qua cũng không về phòng, vẫn ở bên lò sưởi trong tường, nói chuyện phiếm cùng củ mèo. Tính tình lão không tồi, nguyện ý trả lời rất nhiều câu hỏi của cô, nói chuyện các loại các yêu tinh rừng rậm với cô.
Bọn họ còn nói đến quái vật đầm lầy.
Về quái vật đầm lầy, cú mèo cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô quái vật đầm lầy rất khó đổi phỏ, các yêu tinh thấy hắn đều tránh đi, là một loại quái vật không được hoan nghênh nhất.
Bởi vì quái vật đầm lầy đi đến nơi nào, thời gian lâu rồi, nơi đó sẽ biến thành đầm lầy, ngầm chiếm nơi làm tổ của các yêu tinh và nhân loại. Quái vật đầm lầy không thích di động, cho nên bình thường đều sẽ không đi quá xa đầm lây nơi mình cư trú, vẫn ở một chỗ rất lâu.
... Cho nên đây còn không phải là trách cô sao.
Mai Lật khoác thảm đứng dậy, mở cửa phòng ra xem tuyết.
một đêm tuyết qua đi, bên ngoài đã là thế giới màu trắng.
Hoa viên bên ngoài, có bóng người phủ đầy tuyết đang bồi hồi, áo choàng màu đỏ rau dền ở trên nền tuyết dị thường thấy rõ.
Mai Lật cơ hồ là theo bản năng bật cười, chạy ra.
"Vị tiên sinh đáng yêu này, tôi lớn mật suy đoán, anh tới thăm tôi, có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro