Mua Sắm
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Kế tiếp, tình huống trở nên một phát không thể vãn hồi. hắn chỉ cần nhìn thấy cái gì cảm thấy hứng thú đều phải nhét vào trong xe mua sắm của Tần Phi Thường.
Tần Phi Thường liếc hắn một cái, cũng không ngăn cản, lo tự mình mua đồ vật cho mình.
Bá Đặc cầm lấy một gói băng vệ sinh nhéo nhéo, tùy tay bỏ vào xe mua sắm. Tần Phi Thường cầm lấy bao đồ vật đó thả lại, cầm một gói khác.
Bá Đặc nhíu mày: "Vì sao muốn thả lại?”
Tần Phi Thường: "Bởi vì là tôi phải dùng, không phải anh, nếu anh nhất định phải mua, thì tự mình dùng hết cho tôi.”
Bá Đặc lại một lần nữa ném gói đồ đó vào xe mua sắm, hơn nữa đúng lý hợp tình tỏ vẻ, "Ta muốn dùng.”
Một đôi tiểu tình lữ đi ngang qua nhìn một màn này khe khẽ nói nhỏ.
"A, hóa ra là con gái a, em còn tưởng rằng là mỹ thiếu niên đâu.”
"Là diễn kịch đi? Lớn lên thật xinh đẹp.... Này đừng véo anh, anh không có ý gì khác!”
Bá Đặc nhạy bén mà cảm giác được không thích hợp, "Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Tần Phi Thường: "Ha.”
Bá Đặc nháy mắt biến sắc mặt, "Cô đang cười ta?"
Tần Phi Thường cũng nháy mắt biến sắc mặt "Không có.”
Bá Đặc canh cánh trong lòng, hơn nữa nghi thần nghi quỷ, kế tiếp mỗi khi lấy một thứ đều phải quan sát phản ứng của Tần Phi Thường, thấy cô không có lộ ra ánh mắt cười nhạo mới bỏ vào xe mua sắm.
Đứng ở khu đồ trang điểm, có mấy cô gái trẻ bắt lời với hắn, "Oa, làn da của cậu thật đẹp, ngày thường cậu dùng đồ trang điểm hãng nào a?”
"Màu son môi thật đẹp a, là nhãn hàng nào? Có thể đề cử cho chúng tôi một chút không?”
Bá Đặc rụt rè mà từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "... Hử?”
Tần Phi Thường đi qua bên cạnh, "Đi thôi.”
Đi ngang qua khu đồ dùng tẩy rửa, Bá Đặc đứng ở bên một loạt nước giặt quần áo mùi hương khác nhau, tự hỏi đây có phải nước hoa hay không, thật sự quá thơm, hắn đứng có hơi lâu, một bà chủ gia đình trung niên bên cạnh nhịn không được nói: "Cậu là không biết mua loại nào mới tốt sao? Nghe tôi, mua cái này, mùi hương này tốt nhất.”
Bá Đặc không nói một lời cầm một bình khác chạy lấy người.
Tần Phi Thường thấy cái chai kia "Loại mùi hoa hồng đậm lưu hương kéo dài”, tùy ý hắn nhét nước giặt quần áo đó vào xe mua sắm.
Thực nhanh tới một kệ để hàng khác, Bá Đặc lại dừng chân cầm lấy một cái kính râm trên giá.
Hình như là..... mắt kính màu đen? Còn có chút ý tứ.
Thói quen mà nhìn thoáng qua phía sau, thấy công chúa mang một cái kính râm. Tần Phi Thường không thể kịp dừng xe lại, xe mua sắm tràn đầy loảng xoảng đạp vào kệ để hàng.
Tần Phi Thường: "....." Đây là cái phối hợp âm phủ gì.
Được rồi.
Đồ ăn vặt đồ uống cũng thôi, đồ dùng sinh hoạt cũng không thành vấn đề, nhưng hắn muốn mua phao bơi nhi đồng và giường em bé thì thật thái quá.
Đồ vật đều đưa trở về rồi, Tần Phi Thường ngồi ở trên sô pha nhất thời lâm vào trầm tư. Cô đang tự hỏi, vì sao anh chị trong nhà đều kết hôn sinh con, bọn họ mang theo trẻ con ra cửa sẽ không sinh ra hoài nghi với nhân sinh sao? Trẻ con ấu trĩ còn có thể ấu trĩ đến tình trạng gì?
Cầm áo tắm dài chuẩn bị đi phòng tắm ngâm tắm, kết quả đẩy cửa ra thấy bồn tắm nổi một cái phao bơi nhi đồng, bên trong nằm một bộ xương khô, bồn tắm tất cả đều là bong bóng, trên gạch men còn có một đống hỗn hợp sữa tắm và dầu gội đầu dạng nhũ tản ra mùi hương hoa hồng -- Tần Phi Thường đóng cửa lại, đứng ở cửa phòng tắm lần thứ hai lâm vào trầm tư.
Cô suy nghĩ, các anh chị vì sao đều kết hôn, muốn cùng một người khác luôn ở cùng một chỗ, chẳng lẽ sẽ không sinh ra tự hỏi với kiếp trước kiếp này sao? Kiếp trước đến tột cùng tạo cái nghiệt gì, kiếp này mới có thể gặp phải người này.
Vẫn là làm việc thôi.
Làm việc luôn vui sướng.
Cô đánh chữ trên máy tính, trên mặt lập loè ánh sáng minh diệt không chừng, bộ xương khô trơn bỏng tản ra mùi hương chiếm cứ giường cô, ở trong chăn quay cuồng một cái biển thành một mỹ thiếu niên.
3 giờ sáng, Tần Phi Thường tắt máy tính, gỡ mắt kính day mũi, đi tắm rửa, nằm lên giường. Mới vừa nhắm mắt lại, bên tại truyền đến một tiếng sâu kín, “Em cứ ngủ cùng ta như vậy?
Nửa mở một con mắt nhìn hắn, Tần Phi Thường bình tĩnh nói: "Không bằng anh đi ngủ cải giường em bé hôm nay mới mua?”
Bá Đặc: "Nếu em sớm nói cho ta đó là giường em bé, sao ta còn nhất định phải mua.”
Tần Phi Thường: "Trước mặt nhiều người như vậy, là ai kéo giường em bé không chịu buông tay, một hai phải mua."
Bá Đặc thực không thoải mái mà ngồi dậy, tựa hồ muốn phát giận, nhưng thực mau hắn lại cười rộ lên, cố ý ghé sát vào Tần Phi Thường, tà ác mà thấp giọng nói: "Mua thì sẽ phải dùng, nếu không ta để em mang thai sinh một đứa con cho ta, cho nó dùng cũng được.”
Tần Phi Thường: "Không tồi, chuyện khủng bố có dọa đến tôi.”
Cô lật người, chớp mắt đã ngủ.
Tới gần giữa trưa, Tần Phi Thường tỉnh lại, còn chưa thanh tỉnh lắm ở trong chăn sờ lung tung, sờ đến một cây gậy thật dài, mất ba giây đồng hồ mới nhận ra, đây là một cái xương ống đồng, chính là xương trên đùi người.
Một bộ xương khô đưa lưng về phía cô ngồi ở mép giường, xuyên qua xương ngực chạm rỗng, Tần Phi Thường thấy trên tay hắn bưng một cái ly, tản mát ra mùi hương cà phê.
Trở thành xương cốt như vậy muốn uống cà phê như thế nào? Chỉ ngửi mùi vị sao? Tần Phi Thường lại tự hỏi ba giây đồng hồ, đưa cải xương trong tay qua, "Xương của anh.”
Bá Đặc tùy tay tiếp nhận, còn gắn lên trên đùi, ngay sau đó người sống đại biển, hóa thành mỹ thiếu niên mặc váy ngủ, hắn bưng cà phê đứng lên, ý bảo cô thử cà phê, không phải không có đắc ý mà nói: "Ta đã biết dùng máy pha cà phê.”
Uống cà phê, lắc lư đi phòng khách.
Dư lại Tần Phi Thường mặt vô biểu tình ngồi ở trên giường, đè lại trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Vậy không nên, trong suy nghĩ của cô, Bá Đặc mượn dùng cô rời hòn đảo xong, sẽ đi khắp nơi gây sóng gió, từ đây trời cao mặc chim bay biển rộng tuỳ cá lội, tóm lại không quan hệ với cô, kết quả hiện giờ là hắn một bộ dáng muốn an tâm ở lại?
Tần Phi Thường liếc hắn một cái, cũng không ngăn cản, lo tự mình mua đồ vật cho mình.
Bá Đặc cầm lấy một gói băng vệ sinh nhéo nhéo, tùy tay bỏ vào xe mua sắm. Tần Phi Thường cầm lấy bao đồ vật đó thả lại, cầm một gói khác.
Bá Đặc nhíu mày: "Vì sao muốn thả lại?”
Tần Phi Thường: "Bởi vì là tôi phải dùng, không phải anh, nếu anh nhất định phải mua, thì tự mình dùng hết cho tôi.”
Bá Đặc lại một lần nữa ném gói đồ đó vào xe mua sắm, hơn nữa đúng lý hợp tình tỏ vẻ, "Ta muốn dùng.”
Một đôi tiểu tình lữ đi ngang qua nhìn một màn này khe khẽ nói nhỏ.
"A, hóa ra là con gái a, em còn tưởng rằng là mỹ thiếu niên đâu.”
"Là diễn kịch đi? Lớn lên thật xinh đẹp.... Này đừng véo anh, anh không có ý gì khác!”
Bá Đặc nhạy bén mà cảm giác được không thích hợp, "Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Tần Phi Thường: "Ha.”
Bá Đặc nháy mắt biến sắc mặt, "Cô đang cười ta?"
Tần Phi Thường cũng nháy mắt biến sắc mặt "Không có.”
Bá Đặc canh cánh trong lòng, hơn nữa nghi thần nghi quỷ, kế tiếp mỗi khi lấy một thứ đều phải quan sát phản ứng của Tần Phi Thường, thấy cô không có lộ ra ánh mắt cười nhạo mới bỏ vào xe mua sắm.
Đứng ở khu đồ trang điểm, có mấy cô gái trẻ bắt lời với hắn, "Oa, làn da của cậu thật đẹp, ngày thường cậu dùng đồ trang điểm hãng nào a?”
"Màu son môi thật đẹp a, là nhãn hàng nào? Có thể đề cử cho chúng tôi một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bá Đặc rụt rè mà từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "... Hử?”
Tần Phi Thường đi qua bên cạnh, "Đi thôi.”
Đi ngang qua khu đồ dùng tẩy rửa, Bá Đặc đứng ở bên một loạt nước giặt quần áo mùi hương khác nhau, tự hỏi đây có phải nước hoa hay không, thật sự quá thơm, hắn đứng có hơi lâu, một bà chủ gia đình trung niên bên cạnh nhịn không được nói: "Cậu là không biết mua loại nào mới tốt sao? Nghe tôi, mua cái này, mùi hương này tốt nhất.”
Bá Đặc không nói một lời cầm một bình khác chạy lấy người.
Tần Phi Thường thấy cái chai kia "Loại mùi hoa hồng đậm lưu hương kéo dài”, tùy ý hắn nhét nước giặt quần áo đó vào xe mua sắm.
Thực nhanh tới một kệ để hàng khác, Bá Đặc lại dừng chân cầm lấy một cái kính râm trên giá.
Hình như là..... mắt kính màu đen? Còn có chút ý tứ.
Thói quen mà nhìn thoáng qua phía sau, thấy công chúa mang một cái kính râm. Tần Phi Thường không thể kịp dừng xe lại, xe mua sắm tràn đầy loảng xoảng đạp vào kệ để hàng.
Tần Phi Thường: "....." Đây là cái phối hợp âm phủ gì.
Được rồi.
Đồ ăn vặt đồ uống cũng thôi, đồ dùng sinh hoạt cũng không thành vấn đề, nhưng hắn muốn mua phao bơi nhi đồng và giường em bé thì thật thái quá.
Đồ vật đều đưa trở về rồi, Tần Phi Thường ngồi ở trên sô pha nhất thời lâm vào trầm tư. Cô đang tự hỏi, vì sao anh chị trong nhà đều kết hôn sinh con, bọn họ mang theo trẻ con ra cửa sẽ không sinh ra hoài nghi với nhân sinh sao? Trẻ con ấu trĩ còn có thể ấu trĩ đến tình trạng gì?
Cầm áo tắm dài chuẩn bị đi phòng tắm ngâm tắm, kết quả đẩy cửa ra thấy bồn tắm nổi một cái phao bơi nhi đồng, bên trong nằm một bộ xương khô, bồn tắm tất cả đều là bong bóng, trên gạch men còn có một đống hỗn hợp sữa tắm và dầu gội đầu dạng nhũ tản ra mùi hương hoa hồng -- Tần Phi Thường đóng cửa lại, đứng ở cửa phòng tắm lần thứ hai lâm vào trầm tư.
Cô suy nghĩ, các anh chị vì sao đều kết hôn, muốn cùng một người khác luôn ở cùng một chỗ, chẳng lẽ sẽ không sinh ra tự hỏi với kiếp trước kiếp này sao? Kiếp trước đến tột cùng tạo cái nghiệt gì, kiếp này mới có thể gặp phải người này.
Vẫn là làm việc thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm việc luôn vui sướng.
Cô đánh chữ trên máy tính, trên mặt lập loè ánh sáng minh diệt không chừng, bộ xương khô trơn bỏng tản ra mùi hương chiếm cứ giường cô, ở trong chăn quay cuồng một cái biển thành một mỹ thiếu niên.
3 giờ sáng, Tần Phi Thường tắt máy tính, gỡ mắt kính day mũi, đi tắm rửa, nằm lên giường. Mới vừa nhắm mắt lại, bên tại truyền đến một tiếng sâu kín, “Em cứ ngủ cùng ta như vậy?
Nửa mở một con mắt nhìn hắn, Tần Phi Thường bình tĩnh nói: "Không bằng anh đi ngủ cải giường em bé hôm nay mới mua?”
Bá Đặc: "Nếu em sớm nói cho ta đó là giường em bé, sao ta còn nhất định phải mua.”
Tần Phi Thường: "Trước mặt nhiều người như vậy, là ai kéo giường em bé không chịu buông tay, một hai phải mua."
Bá Đặc thực không thoải mái mà ngồi dậy, tựa hồ muốn phát giận, nhưng thực mau hắn lại cười rộ lên, cố ý ghé sát vào Tần Phi Thường, tà ác mà thấp giọng nói: "Mua thì sẽ phải dùng, nếu không ta để em mang thai sinh một đứa con cho ta, cho nó dùng cũng được.”
Tần Phi Thường: "Không tồi, chuyện khủng bố có dọa đến tôi.”
Cô lật người, chớp mắt đã ngủ.
Tới gần giữa trưa, Tần Phi Thường tỉnh lại, còn chưa thanh tỉnh lắm ở trong chăn sờ lung tung, sờ đến một cây gậy thật dài, mất ba giây đồng hồ mới nhận ra, đây là một cái xương ống đồng, chính là xương trên đùi người.
Một bộ xương khô đưa lưng về phía cô ngồi ở mép giường, xuyên qua xương ngực chạm rỗng, Tần Phi Thường thấy trên tay hắn bưng một cái ly, tản mát ra mùi hương cà phê.
Trở thành xương cốt như vậy muốn uống cà phê như thế nào? Chỉ ngửi mùi vị sao? Tần Phi Thường lại tự hỏi ba giây đồng hồ, đưa cải xương trong tay qua, "Xương của anh.”
Bá Đặc tùy tay tiếp nhận, còn gắn lên trên đùi, ngay sau đó người sống đại biển, hóa thành mỹ thiếu niên mặc váy ngủ, hắn bưng cà phê đứng lên, ý bảo cô thử cà phê, không phải không có đắc ý mà nói: "Ta đã biết dùng máy pha cà phê.”
Uống cà phê, lắc lư đi phòng khách.
Dư lại Tần Phi Thường mặt vô biểu tình ngồi ở trên giường, đè lại trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Vậy không nên, trong suy nghĩ của cô, Bá Đặc mượn dùng cô rời hòn đảo xong, sẽ đi khắp nơi gây sóng gió, từ đây trời cao mặc chim bay biển rộng tuỳ cá lội, tóm lại không quan hệ với cô, kết quả hiện giờ là hắn một bộ dáng muốn an tâm ở lại?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro