Người Xa Lạ
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Chuyện mỗi ngày Tần Minh Hồi làm nhiều nhất chính là nghiên cứu 01.
01 là đối tượng thử nghiệm của cô, đồng thời cũng là đồng bọn của cô, cô đối với hắn tràn ngập tò mò cùng chờ mong - tò mò hắn có thể tạo ra biến hóa lớn như thế nào, hy vọng hắn thực sự có thể trở thành một con "người".
Bản thân cô đối với chuyện này cảm thấy hứng thú cho nên mỗi ngày làm đến không biết mệt, đồng thời cũng bởi vì thừa hưởng cơ thể này, cho nên có một phần ý thức trách nhiệm.
Tuy rằng cô cũng không phải là nữ nhi chân chính của Tần Nhạc Đan, nhưng đều là họ Tần, cô đối với Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan có thân cận tự nhiên, cô nguyện ý kéo dài ý chí của hai vị này, để cho 01 mà bọn họ rót hết tâm huyết cả đời thoát khỏi vận mệnh trở thành cỗ máy giết chóc.
Trong một thế giới khác, cô mới sống đến hai mươi tuổi đã phải nghênh đón cái chết, cuộc đời phá lệ ngắn ngủi, sinh mệnh này khả năng sẽ càng thêm ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô vẫn muốn làm một cái gì đó có ý nghĩa.
......
Ngày thứ sáu mươi hai đi vào thế giới này, Tần Minh Hồi lại một lần nữa gặp được người sống, đó là một đội ngũ, khoảng hai mươi mấy người, lái chiếc xe dáng vẻ đơn sơ kỳ quái, phía sau còn có trâu ngựa chở theo đồ vật.
Họ bọc mình đến kín mỉt, giống như một đàn kiến đột nhiên xuất hiện từ dưới sườn đồi.
Tần Minh Hồi được 01 nhắc nhở trước cho nên không bị bọn họ dọa sợ, ngược lại bọn họ bị người máy cao lớn chưa từng thấy qua dọa sợ. Nhưng do dự một lát, bọn họ vẫn đến gần.
Đối phương có hai mươi mấy người, hơn nữa nhìn qua phần lớn là nam nhân, Tần Minh Hồi có chút sợ, cô sợ vạn nhất những người này có ý xấu, sẽ bị một quả pháo của 01 tiêu diệt toàn bộ.
Cô đã dạy 01 điều rất nhiều, nhưng không muốn dạy hắn giết người.
"Này! Chúng ta không có ác ý, cô bé, có muốn nói chuyện một chút không? "Bên kia một người đàn ông bám vào bên cạnh xe hô to với cô , vừa hét vừa vẫy tay.
Tần Minh Hồi đáp ứng, vỗ vỗ ngón tay 01, để cho hắn ngồi ở đây chờ, một mình đi đến sườn núi bên kia.
Thật vất vả mới gặp được vài người sống, cô vẫn muốn cùng bọn họ nói chuyện phiếm bình thường. Đi vào thế giới này lâu như vậy, số lượng người sống cô nhìn thấy so với số lượng lão hổ còn ít hơn, hiện tại gặp được bọn họ, đáy lòng cô cảm thấy một trận thân thiết.
Thái độ của đám người kia đối với cô cũng hữu hảo ngoài ý muốn , ước chừng cũng là bởi vì, ở loại địa phương này cơ hồ không có khả năng nhìn thấy những người khác, thật vất vả mới nhìn thấy một đồng loại, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
“ Em từ đâu tới đây, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người máy lớn như vậy, lợi hại!” Một người trẻ tuổi trong đội ngũ mang theo sợ hãi cùng hâm mộ, nhìn 01 dừng lại cách đó không xa chờ đợi.
Tần Minh Hồi ngồi trong doanh trại bọn họ làm tạm thời, bên người vây quanh một vòng người kỳ lạ, bọn họ tháo mũ mắt xuống, lộ ra từng đôi mắt to tràn đầy tò mò.
Cô còn chưa trả lời một câu hỏi, lại có một người phụ nữ lớn tuổi lo lắng hỏi cô: "Sao cháu lại đi một mình bên ngoài, ngay cả mặt cũng không biết che đi, ngộ nhỡ nhiễm trùng hút máu thì làm sao bây giờ? ”
Cái này, Tần Minh Hồi thật đúng là không sợ, dù sao cô cũng đã bị lây nhiễm, thứ này cũng sẽ không lây nhiễm đến lần thứ hai, cũng sẽ không lây truyền cho người khác.
Cô vẫn đang tự hỏi làm thế nào để trả lời người phụ nữ lo lắng cho cô đây, thì một người khác nói: "Chúng ta là một đội thám hiểm từ khu vực an ninh phía bắc, em hẳn không phải là người cùng nơi đó với chúng ta đi? Em sống ở vùng an toàn nào? Hay là di dân sống bên ngoài? Trời ơi, người máy của em rất lớn, ta có thể chạm vào nó không? ”
“......”
Bốn khu an toàn đông nam tây bắc, Tần Minh Hồi có hiểu biết cơ bản từ bộ phim kia, mấy người Hoắc Lan bọn họ ở khu an toàn phía nam, sau đó ông ta chiếm được người máy 01, phát động chiến tranh, khu an toàn phía bắc quy mô tương đối nhỏ liền luân hãm.
Cô cân nhắc một chút, lựa chọn mà trả lời một ít vấn đề.
Đối với nội dung cô bịa đặt, những người này cũng không biết có tin hay không, nhưng bọn họ nhìn qua cũng chỉ thuận miệng hỏi, không có ý cẩn thận tìm hiểu.
Đội ngũ vốn đi cả một ngày, đến buổi tối mới có thể nghỉ ngơi, hôm nay hiếm khi gặp được một người sống, bọn họ liền dừng lại nghỉ ngơi trước, hơn nữa bắt đầu nấu cơm.
Tần Minh Hồi ngửi thấy mùi lương thực đã lâu không gặp, không tự chủ được nhìn về phía nồi của người ta.
Hai người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện nhìn thấy bộ dáng của cô, nhún vai cười hì hì, bị người phụ nữ lớn tuổi kia đánh cho mỗi người một cái, "Cười quái dị cái gì! ”
Hai người trẻ tuổi không cười nữa, bị người phụ nữ tên A MÃ [ Ama] này đuổi tới giúp đỡ ông chú đang nấu cơm.
Rất nhiều người ngồi lung tung không ngồi ở bên cạnh, Tần Minh Hồi cách bọn họ không xa không gần, tò mò nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ chậm rãi chậm rãi nói những chuyện khó hiểu với bọn họ.
A Mã nhìn cô, cảm thấy tiểu cô nương trẻ tuổi ngây thơ này, thật giống như một con dê nhỏ đột nhiên xuất hiện trên sườn núi, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái hiếm lạ.
Bà ấy nhìn thấy đôi giày trên chân Tần Minh Hồi, xoay người đi lên xe của mình, tìm ra một cái túi vải.
Trở lại bên cạnh Tần Minh Hồi ngồi xuống, A Mã từ trong túi vải lấy ra một thân xiêm y giống như áo mưa, nói với Tần Minh Hồi: "Quần áo này cháu mặc lấy, hiện tại không phải là mùa huyết trùng thường xuyên xuất hiện, nhưng cháu ở bên ngoài lắc lư như vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn nên che đi nhiều một chút. ”
Sau đó, bà ấy lấy ra một đôi giày từ túi vải của mình rồi đưa nó cho cô.
"Đôi giày này hơi nhỏ so với chân ta, cháu mang có lẽ sẽ khá vừa."
Tần Minh Hồi lúc mới tỉnh lại cũng chỉ có một thân quần áo, không có giày, giày của cô dọc theo đường đi đều là tự mình dùng những thứ lung tung như lá cây, gỗ, thân cỏ cùng da thỏ, cô đều từng thử dùng để làm giày, hiện tại trên đôi chân này chính là da thỏ bọc lại làm thành, nhìn đặc biệt kỳ cục, mỗi lần đi lại đều không tiện, mụn nước trên chân đều bị mài lên mấy tầng.
Cầm xiêm y cùng đôi giày dùng da may lại chặt chẽ, Tần Minh Hồi hơi có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, "Cháu không có gì có thể đổi với dì. ”
Ama liền cười rộ lên, tuy rằng mặt nạ trên mặt còn chưa lấy ra, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn cong cong. Bà ấy dùng đôi tay thô ráp kia sờ sờ đầu Tần Minh Hồi, "Đổi cái gì, đưa cho cháu mặc. ”
Bà nhìn Tần Minh Hồi, thở dài một hơi, ngữ khí trở nên có chút buồn bã, "Mấy năm nay, con người càng ngày càng ít. Lúc ta mười mấy tuổi hàng năm đều cùng cha mẹ ta ra ngoài, khi đó còn có thể gặp được một số người sinh hoạt ở bên ngoài, gặp được mọi người đều tụ lại trò chuyện với nhau, hiện tại ra cũng đã hơn bốn mươi tuổi, mấy năm nay ra ngoài, ngay cả một người sống cũng không thấy, ta còn nghĩ, bên ngoài này có phải đã không còn người hay không...”
Tần Minh Hồi nghe cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
"Này, ăn cơm đi!" Vị đầu bếp cánh tay to bằng cái eo của Tần Minh Hồi gõ nồi kêu lên.
Một số người trong đội ngũ sửa sang lại đồ đạc, nghỉ ngơi còn có những người cảm thấy hiếm lạ vây quanh bên cạnh Tần Minh Hồi nhao nhao đứng lên, lục lọi chén của mình đi qua ăn cơm.
A Mã cũng đã qua. Tần Minh Hồi ngồi một mình tại chỗ, thay đôi giày hơi cũ nhưng thoải mái kia, dậm chân trên mặt đất.
“ Cộp!” Một cái chén lớn đưa đến trước mắt cô, vừa rồi một thanh niên bị A Mã đuổi tới hỗ trợ bưng chén, cười xán lạn với cô, "Ăn đi, anh đặc biệt bảo chú Hải đánh cho em nhiều hơn một chút! ”
Bọn họ ăn là dùng ngũ cốc rau quả cùng thịt hầm thập cẩm với nhau, nhìn qua màu sắc thì không được tốt lắm, nhưng ngửi rất thơm. Tần Minh Hồi ngượng ngùng nói cảm ơn tiếp nhận, người thanh niên kia cũng không rời đi, bưng chén lớn của mình ngồi xổm trước người cô, và mấy miếng cơm liền vãi hơn một nửa.
"Em ăn cũng quá chậm, nếu như ăn cùng với rất nhiều người khẳng định không cướp được thức ăn!"
A Mã cầm một cái chén tới, nghe người trẻ tuổi ở đây nói không ngừng, lại đá hắn, "Đi đi, sang một bên ăn đi, cứ bên cạnh tiểu cô nương người ta làm cái gì. ”
Người thanh niên vẻ mặt ủy khuất, "Cháu là đưa thức ăn cho em ấy. ”
A Mã lại mặc kệ hắn, đá hắn đi, những người trẻ tuổi trong đội các bà đều giống như ngựa hoang xông thẳng, nhìn bộ dáng văn tĩnh thanh tú của tiểu cô nương này, nhưng đừng để bọn họ dọa sợ.
"Nhìn cháu gầy như vậy, ăn nhiều một chút, cái này còn có một chén nước đường hầm trứng, là Đại Hải đặc biệt làm cho cháu." A Mã đem cái chén kia cẩn thận đưa cho cô.
Đại Hải chính là vị đầu bếp tướng mạo khá hung dữ kia, tựa hồ cũng là lãnh đạo đội ngũ này.
Tần Minh Hồi đi theo bọn họ ăn trực một bữa, buổi tối cũng ngồi trong doanh trại của bọn họ cùng bọn họ nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nói chuyện trong khu an toàn phía Bắc, nói đội thám hiểm của bọn họ đi ra tìm hạt giống cây trồng, hạt các loại rau dưa, còn có một ít động vật có thể nuôi.
Đi trên mặt đất không người, khó có khi nhìn thấy được một đồng loại, lại là một tiểu cô nương hình như cái gì cũng không hiểu, mặc kệ nói với cô cái gì, cô đều sẽ lộ ra biểu tình thán phục, một đám người cảm thấy cô phản ứng thú vị, chém gió cũng đặc biệt có tinh thần.
A Mã nghe những người trẻ tuổi kia nói chuyện rộng rãi, cố ý vô tình khoe khoang bộ dạng bừa bộn của mình, rất là ghét bỏ lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Tần Minh Hồi, động tác nhanh chóng dùng da thỏ giúp cô khâu giày.
Tay nghề của bà ấy so với Tần Minh Hồi tốt hơn nhiều, sáng hôm sau, Tần Minh Hồi có thêm hai đôi giày da thỏ mới, một cái mũ da thỏ.
A Mã hỏi cô, có muốn cùng bọn họ trở về khu an toàn phía Bắc hay không, Tần Minh Hồi cự tuyệt. A Mã biểu tình rất đáng tiếc, nhưng cũng không nói thêm gì, lại đưa cho cô một túi lương thực nhỏ, "Đứa nhỏ, hy vọng lần sau còn có thể gặp lại cháu. ”
Đoàn người bọn họ còn phải chạy đi, không thể ở lại chỗ này quá lâu, rất nhanh liền cùng cô cáo biệt.
Tần Minh Hồi đứng trên sườn núi, nhìn đội ngũ này đi theo một hướng khác.
Người thanh niên ngồi trên nóc xe vẫy tay chào cô: "Này, nếu như một mình sống không quá tốt, thì hãy mang theo người máy của em đến khu an toàn, bên ngoài không có ai, ở khu an toan còn rất nhiều đồng bọn nữa!"
“ Không cần từ bỏ a! Chúng ta có duyên gặp lại!”
Có lẽ bọn họ năm này qua năm khác rời khỏi khu an toàn, đi ra thế giới bên ngoài, đã thấy quá nhiều đồng loại tuyệt vọng từ bỏ sinh mạng.
Vẫn luôn chờ đến khi bọn họ đi khuất không còn nhìn thấy, Tần Minh Hồi trở lại bên cạnh 01, ngồi ở trên ngón chân hắn.
“ 01, bọn họ thực sự đi rồi?”
[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]
“...... Kỳ thật, ngày hôm qua khi nhìn thấy bọn họ, ta vẫn còn nghĩ, bọn họ nói không chừng là người xấu. Có thể muốn cướp anh đi, có thể sẽ tìm hiểu bí mật của anh, có thể sẽ hạ dược trong thức ăn..."
"Kết quả ta đều đoán sai." Cô nhìn đôi giày trên chân, thả lỏng thở dài một tiếng, "Thật tuyệt vời. ”
Ấn tượng lớn nhất của cô đối với thế giới này chính là Hoắc Lan tham lam hung ác, cùng Hoắc Ân âm hiểm xảo trá trong phim, còn có người bình thường bị hủy đi nhà cửa trong chiến tranh, trong bầu không khí áp lực như vậy, ai lấy đều thống khổ lại tuyệt vọng, tựa hồ tìm không được cảm xúc chính diện, ôn nhu cùng thiện ý đều bị che dấu dưới sự chết lặng đối với sinh mệnh.
Cho nên lúc trước cô có chút bài xích tới gần mấy khu an toàn kia, cũng cảnh giác với những người mình gặp phải.
Nhưng bây giờ, cô đã mở rộng thông suốt.
Thiện chí đáng quý như thế đến từ người xa lạ, làm cho trái tim cô tràn đầy sức mạnh ấm áp.
Mặc dù chỉ cùng bọn họ ở chung một thời gian ngắn ngủi, nhưng cô đã cảm thấy rằng chính bởi vậy mà liên hệ giữa mình cùng thế giới này càng thêm chặt chẽ.
Đây không phải là bộ phim hẹp hòi kia, mà là một thế giới càng thêm chân thật.
"01, chờ sau này có cơ hội, chúng ta đi khu an toàn phía Bắc xem một chút đi?" Chờ sau khi cô thăng cấp 01, có biện pháp giải quyết Huyết Trùng .
[Được, tiểu tiểu thư. ]
01 là đối tượng thử nghiệm của cô, đồng thời cũng là đồng bọn của cô, cô đối với hắn tràn ngập tò mò cùng chờ mong - tò mò hắn có thể tạo ra biến hóa lớn như thế nào, hy vọng hắn thực sự có thể trở thành một con "người".
Bản thân cô đối với chuyện này cảm thấy hứng thú cho nên mỗi ngày làm đến không biết mệt, đồng thời cũng bởi vì thừa hưởng cơ thể này, cho nên có một phần ý thức trách nhiệm.
Tuy rằng cô cũng không phải là nữ nhi chân chính của Tần Nhạc Đan, nhưng đều là họ Tần, cô đối với Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan có thân cận tự nhiên, cô nguyện ý kéo dài ý chí của hai vị này, để cho 01 mà bọn họ rót hết tâm huyết cả đời thoát khỏi vận mệnh trở thành cỗ máy giết chóc.
Trong một thế giới khác, cô mới sống đến hai mươi tuổi đã phải nghênh đón cái chết, cuộc đời phá lệ ngắn ngủi, sinh mệnh này khả năng sẽ càng thêm ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô vẫn muốn làm một cái gì đó có ý nghĩa.
......
Ngày thứ sáu mươi hai đi vào thế giới này, Tần Minh Hồi lại một lần nữa gặp được người sống, đó là một đội ngũ, khoảng hai mươi mấy người, lái chiếc xe dáng vẻ đơn sơ kỳ quái, phía sau còn có trâu ngựa chở theo đồ vật.
Họ bọc mình đến kín mỉt, giống như một đàn kiến đột nhiên xuất hiện từ dưới sườn đồi.
Tần Minh Hồi được 01 nhắc nhở trước cho nên không bị bọn họ dọa sợ, ngược lại bọn họ bị người máy cao lớn chưa từng thấy qua dọa sợ. Nhưng do dự một lát, bọn họ vẫn đến gần.
Đối phương có hai mươi mấy người, hơn nữa nhìn qua phần lớn là nam nhân, Tần Minh Hồi có chút sợ, cô sợ vạn nhất những người này có ý xấu, sẽ bị một quả pháo của 01 tiêu diệt toàn bộ.
Cô đã dạy 01 điều rất nhiều, nhưng không muốn dạy hắn giết người.
"Này! Chúng ta không có ác ý, cô bé, có muốn nói chuyện một chút không? "Bên kia một người đàn ông bám vào bên cạnh xe hô to với cô , vừa hét vừa vẫy tay.
Tần Minh Hồi đáp ứng, vỗ vỗ ngón tay 01, để cho hắn ngồi ở đây chờ, một mình đi đến sườn núi bên kia.
Thật vất vả mới gặp được vài người sống, cô vẫn muốn cùng bọn họ nói chuyện phiếm bình thường. Đi vào thế giới này lâu như vậy, số lượng người sống cô nhìn thấy so với số lượng lão hổ còn ít hơn, hiện tại gặp được bọn họ, đáy lòng cô cảm thấy một trận thân thiết.
Thái độ của đám người kia đối với cô cũng hữu hảo ngoài ý muốn , ước chừng cũng là bởi vì, ở loại địa phương này cơ hồ không có khả năng nhìn thấy những người khác, thật vất vả mới nhìn thấy một đồng loại, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
“ Em từ đâu tới đây, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người máy lớn như vậy, lợi hại!” Một người trẻ tuổi trong đội ngũ mang theo sợ hãi cùng hâm mộ, nhìn 01 dừng lại cách đó không xa chờ đợi.
Tần Minh Hồi ngồi trong doanh trại bọn họ làm tạm thời, bên người vây quanh một vòng người kỳ lạ, bọn họ tháo mũ mắt xuống, lộ ra từng đôi mắt to tràn đầy tò mò.
Cô còn chưa trả lời một câu hỏi, lại có một người phụ nữ lớn tuổi lo lắng hỏi cô: "Sao cháu lại đi một mình bên ngoài, ngay cả mặt cũng không biết che đi, ngộ nhỡ nhiễm trùng hút máu thì làm sao bây giờ? ”
Cái này, Tần Minh Hồi thật đúng là không sợ, dù sao cô cũng đã bị lây nhiễm, thứ này cũng sẽ không lây nhiễm đến lần thứ hai, cũng sẽ không lây truyền cho người khác.
Cô vẫn đang tự hỏi làm thế nào để trả lời người phụ nữ lo lắng cho cô đây, thì một người khác nói: "Chúng ta là một đội thám hiểm từ khu vực an ninh phía bắc, em hẳn không phải là người cùng nơi đó với chúng ta đi? Em sống ở vùng an toàn nào? Hay là di dân sống bên ngoài? Trời ơi, người máy của em rất lớn, ta có thể chạm vào nó không? ”
“......”
Bốn khu an toàn đông nam tây bắc, Tần Minh Hồi có hiểu biết cơ bản từ bộ phim kia, mấy người Hoắc Lan bọn họ ở khu an toàn phía nam, sau đó ông ta chiếm được người máy 01, phát động chiến tranh, khu an toàn phía bắc quy mô tương đối nhỏ liền luân hãm.
Cô cân nhắc một chút, lựa chọn mà trả lời một ít vấn đề.
Đối với nội dung cô bịa đặt, những người này cũng không biết có tin hay không, nhưng bọn họ nhìn qua cũng chỉ thuận miệng hỏi, không có ý cẩn thận tìm hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội ngũ vốn đi cả một ngày, đến buổi tối mới có thể nghỉ ngơi, hôm nay hiếm khi gặp được một người sống, bọn họ liền dừng lại nghỉ ngơi trước, hơn nữa bắt đầu nấu cơm.
Tần Minh Hồi ngửi thấy mùi lương thực đã lâu không gặp, không tự chủ được nhìn về phía nồi của người ta.
Hai người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện nhìn thấy bộ dáng của cô, nhún vai cười hì hì, bị người phụ nữ lớn tuổi kia đánh cho mỗi người một cái, "Cười quái dị cái gì! ”
Hai người trẻ tuổi không cười nữa, bị người phụ nữ tên A MÃ [ Ama] này đuổi tới giúp đỡ ông chú đang nấu cơm.
Rất nhiều người ngồi lung tung không ngồi ở bên cạnh, Tần Minh Hồi cách bọn họ không xa không gần, tò mò nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ chậm rãi chậm rãi nói những chuyện khó hiểu với bọn họ.
A Mã nhìn cô, cảm thấy tiểu cô nương trẻ tuổi ngây thơ này, thật giống như một con dê nhỏ đột nhiên xuất hiện trên sườn núi, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái hiếm lạ.
Bà ấy nhìn thấy đôi giày trên chân Tần Minh Hồi, xoay người đi lên xe của mình, tìm ra một cái túi vải.
Trở lại bên cạnh Tần Minh Hồi ngồi xuống, A Mã từ trong túi vải lấy ra một thân xiêm y giống như áo mưa, nói với Tần Minh Hồi: "Quần áo này cháu mặc lấy, hiện tại không phải là mùa huyết trùng thường xuyên xuất hiện, nhưng cháu ở bên ngoài lắc lư như vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn nên che đi nhiều một chút. ”
Sau đó, bà ấy lấy ra một đôi giày từ túi vải của mình rồi đưa nó cho cô.
"Đôi giày này hơi nhỏ so với chân ta, cháu mang có lẽ sẽ khá vừa."
Tần Minh Hồi lúc mới tỉnh lại cũng chỉ có một thân quần áo, không có giày, giày của cô dọc theo đường đi đều là tự mình dùng những thứ lung tung như lá cây, gỗ, thân cỏ cùng da thỏ, cô đều từng thử dùng để làm giày, hiện tại trên đôi chân này chính là da thỏ bọc lại làm thành, nhìn đặc biệt kỳ cục, mỗi lần đi lại đều không tiện, mụn nước trên chân đều bị mài lên mấy tầng.
Cầm xiêm y cùng đôi giày dùng da may lại chặt chẽ, Tần Minh Hồi hơi có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, "Cháu không có gì có thể đổi với dì. ”
Ama liền cười rộ lên, tuy rằng mặt nạ trên mặt còn chưa lấy ra, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn cong cong. Bà ấy dùng đôi tay thô ráp kia sờ sờ đầu Tần Minh Hồi, "Đổi cái gì, đưa cho cháu mặc. ”
Bà nhìn Tần Minh Hồi, thở dài một hơi, ngữ khí trở nên có chút buồn bã, "Mấy năm nay, con người càng ngày càng ít. Lúc ta mười mấy tuổi hàng năm đều cùng cha mẹ ta ra ngoài, khi đó còn có thể gặp được một số người sinh hoạt ở bên ngoài, gặp được mọi người đều tụ lại trò chuyện với nhau, hiện tại ra cũng đã hơn bốn mươi tuổi, mấy năm nay ra ngoài, ngay cả một người sống cũng không thấy, ta còn nghĩ, bên ngoài này có phải đã không còn người hay không...”
Tần Minh Hồi nghe cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
"Này, ăn cơm đi!" Vị đầu bếp cánh tay to bằng cái eo của Tần Minh Hồi gõ nồi kêu lên.
Một số người trong đội ngũ sửa sang lại đồ đạc, nghỉ ngơi còn có những người cảm thấy hiếm lạ vây quanh bên cạnh Tần Minh Hồi nhao nhao đứng lên, lục lọi chén của mình đi qua ăn cơm.
A Mã cũng đã qua. Tần Minh Hồi ngồi một mình tại chỗ, thay đôi giày hơi cũ nhưng thoải mái kia, dậm chân trên mặt đất.
“ Cộp!” Một cái chén lớn đưa đến trước mắt cô, vừa rồi một thanh niên bị A Mã đuổi tới hỗ trợ bưng chén, cười xán lạn với cô, "Ăn đi, anh đặc biệt bảo chú Hải đánh cho em nhiều hơn một chút! ”
Bọn họ ăn là dùng ngũ cốc rau quả cùng thịt hầm thập cẩm với nhau, nhìn qua màu sắc thì không được tốt lắm, nhưng ngửi rất thơm. Tần Minh Hồi ngượng ngùng nói cảm ơn tiếp nhận, người thanh niên kia cũng không rời đi, bưng chén lớn của mình ngồi xổm trước người cô, và mấy miếng cơm liền vãi hơn một nửa.
"Em ăn cũng quá chậm, nếu như ăn cùng với rất nhiều người khẳng định không cướp được thức ăn!"
A Mã cầm một cái chén tới, nghe người trẻ tuổi ở đây nói không ngừng, lại đá hắn, "Đi đi, sang một bên ăn đi, cứ bên cạnh tiểu cô nương người ta làm cái gì. ”
Người thanh niên vẻ mặt ủy khuất, "Cháu là đưa thức ăn cho em ấy. ”
A Mã lại mặc kệ hắn, đá hắn đi, những người trẻ tuổi trong đội các bà đều giống như ngựa hoang xông thẳng, nhìn bộ dáng văn tĩnh thanh tú của tiểu cô nương này, nhưng đừng để bọn họ dọa sợ.
"Nhìn cháu gầy như vậy, ăn nhiều một chút, cái này còn có một chén nước đường hầm trứng, là Đại Hải đặc biệt làm cho cháu." A Mã đem cái chén kia cẩn thận đưa cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Hải chính là vị đầu bếp tướng mạo khá hung dữ kia, tựa hồ cũng là lãnh đạo đội ngũ này.
Tần Minh Hồi đi theo bọn họ ăn trực một bữa, buổi tối cũng ngồi trong doanh trại của bọn họ cùng bọn họ nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nói chuyện trong khu an toàn phía Bắc, nói đội thám hiểm của bọn họ đi ra tìm hạt giống cây trồng, hạt các loại rau dưa, còn có một ít động vật có thể nuôi.
Đi trên mặt đất không người, khó có khi nhìn thấy được một đồng loại, lại là một tiểu cô nương hình như cái gì cũng không hiểu, mặc kệ nói với cô cái gì, cô đều sẽ lộ ra biểu tình thán phục, một đám người cảm thấy cô phản ứng thú vị, chém gió cũng đặc biệt có tinh thần.
A Mã nghe những người trẻ tuổi kia nói chuyện rộng rãi, cố ý vô tình khoe khoang bộ dạng bừa bộn của mình, rất là ghét bỏ lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Tần Minh Hồi, động tác nhanh chóng dùng da thỏ giúp cô khâu giày.
Tay nghề của bà ấy so với Tần Minh Hồi tốt hơn nhiều, sáng hôm sau, Tần Minh Hồi có thêm hai đôi giày da thỏ mới, một cái mũ da thỏ.
A Mã hỏi cô, có muốn cùng bọn họ trở về khu an toàn phía Bắc hay không, Tần Minh Hồi cự tuyệt. A Mã biểu tình rất đáng tiếc, nhưng cũng không nói thêm gì, lại đưa cho cô một túi lương thực nhỏ, "Đứa nhỏ, hy vọng lần sau còn có thể gặp lại cháu. ”
Đoàn người bọn họ còn phải chạy đi, không thể ở lại chỗ này quá lâu, rất nhanh liền cùng cô cáo biệt.
Tần Minh Hồi đứng trên sườn núi, nhìn đội ngũ này đi theo một hướng khác.
Người thanh niên ngồi trên nóc xe vẫy tay chào cô: "Này, nếu như một mình sống không quá tốt, thì hãy mang theo người máy của em đến khu an toàn, bên ngoài không có ai, ở khu an toan còn rất nhiều đồng bọn nữa!"
“ Không cần từ bỏ a! Chúng ta có duyên gặp lại!”
Có lẽ bọn họ năm này qua năm khác rời khỏi khu an toàn, đi ra thế giới bên ngoài, đã thấy quá nhiều đồng loại tuyệt vọng từ bỏ sinh mạng.
Vẫn luôn chờ đến khi bọn họ đi khuất không còn nhìn thấy, Tần Minh Hồi trở lại bên cạnh 01, ngồi ở trên ngón chân hắn.
“ 01, bọn họ thực sự đi rồi?”
[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]
“...... Kỳ thật, ngày hôm qua khi nhìn thấy bọn họ, ta vẫn còn nghĩ, bọn họ nói không chừng là người xấu. Có thể muốn cướp anh đi, có thể sẽ tìm hiểu bí mật của anh, có thể sẽ hạ dược trong thức ăn..."
"Kết quả ta đều đoán sai." Cô nhìn đôi giày trên chân, thả lỏng thở dài một tiếng, "Thật tuyệt vời. ”
Ấn tượng lớn nhất của cô đối với thế giới này chính là Hoắc Lan tham lam hung ác, cùng Hoắc Ân âm hiểm xảo trá trong phim, còn có người bình thường bị hủy đi nhà cửa trong chiến tranh, trong bầu không khí áp lực như vậy, ai lấy đều thống khổ lại tuyệt vọng, tựa hồ tìm không được cảm xúc chính diện, ôn nhu cùng thiện ý đều bị che dấu dưới sự chết lặng đối với sinh mệnh.
Cho nên lúc trước cô có chút bài xích tới gần mấy khu an toàn kia, cũng cảnh giác với những người mình gặp phải.
Nhưng bây giờ, cô đã mở rộng thông suốt.
Thiện chí đáng quý như thế đến từ người xa lạ, làm cho trái tim cô tràn đầy sức mạnh ấm áp.
Mặc dù chỉ cùng bọn họ ở chung một thời gian ngắn ngủi, nhưng cô đã cảm thấy rằng chính bởi vậy mà liên hệ giữa mình cùng thế giới này càng thêm chặt chẽ.
Đây không phải là bộ phim hẹp hòi kia, mà là một thế giới càng thêm chân thật.
"01, chờ sau này có cơ hội, chúng ta đi khu an toàn phía Bắc xem một chút đi?" Chờ sau khi cô thăng cấp 01, có biện pháp giải quyết Huyết Trùng .
[Được, tiểu tiểu thư. ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro