Nguyền Rủa
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Quả nhiên, thấy cô không phản ứng, lão bà dùng giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta không phải đã nói tốt rồi sao, để cháu thay thế anh trai cháu nhận nguyền rủa, sao bây giờ lại không vui, chẳng lẽ là cháu đang trách bà nội bất công sao?”
Tần Phi Thường từ nhỏ đã nghe không được loại câu hỏi nghi vấn này, không tự chủ được mở miệng dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời bà ta: "Đúng vậy."
Bà lão không nghĩ tới côsẽ trả lời như vậy, trùng mặt xuống, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Cháu quá ích kỷ, Lan Lạc.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, gã trẻ tuổi kia không đi, cười hì hì nhưởng mày với cô, "Hiện giờ cảm giác thể nào, đeo nguyền rủa cảm giác cũng không tồi đi. Nghe nói thời gian sắp tới rồi, nguyền rủa này tùy thời đều có khả năng phát tác. Ngày thường lá gan mày nhỏ như vậy, hiện giờ sao lại không khóc a.”
Tần Phi Thường đánh giá hắn, nghĩ thầm hai anh em này nhìn tình cảm cũng không phải thực tốt, di dời nguyền rủa phỏng chừng không phải tự nguyện, mà là bị ép tự nguyện.
Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không có tâm tư ở chỗ này rối rắm nhiều cùng thằng nhãi đó, lướt qua hắn đi thăm dò các phòng khác.
Cô phải nhanh chóng tra xem Đông Châu cách nơi này bao xa, sau đó tìm biện pháp ngồi máy bay đi Du Châu, mau chóng tìm về thân phận ban đầu của mình. Chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh chính mình. Cô còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, đột nhiên rời tay, thuộc hạ không biết phải loạn thành cái dạng gì.
Tần Phi Thường theo thói quen đẩy đẩy ở trên mũi, đẩy vào chỗ trống.
Ừm, đã quên, thân thể này không mang mắt kính.
Cô ở tầng hai biệt thự đụng phải một người hầu co rúm lại, từ trong miệng cô ấy tìm được phòng mình, một căn phòng thiếu nữ bình thường, quần áo không nhiều lắm còn cũ, đều thực bảo thủ già nua, kinh điển thẩm mỹ người già. Đồ trang điểm và trang sức thưa thớt, nhìn ra được cô gái này lúc trước sống quá mộc mạc, hơn nữa không thích trang điểm.
Trong gương cô gái trẻ khuôn mặt tái nhợt, tóc đen mắt đen, hình dáng đôi mắt và mũi có một chút thâm thúy, lớn lên cũng không tệ lắm.
Chỉ dạo qua một vòng, trong lòng Tần Phi Thường trên cơ bản đã hiểu rõ đổi với tình huống nhà này -- đây là gia đình từng giàu có huy hoàng, hiện giờ sớm đã xuống dốc, còn cường chống mặt mũi. Biệt thự lớn như vậy chỉ mời một người hầu nhìn không quá sáng sủa.
Chủ nhân có ba người, một bà lão, một cháu trai bảo bối của bà lão, một cháu gái không được coi trọng có tính cách hướng nội, cháu gái ngày thường cũng coi như nửa người hầu.
"Máy tính và di động quá trân quý, trong nhà chỉ có thiếu gia Lãng Tác dùng.”
Từ trong miệng hầu gái biết được tin tức này, Tần Phi Thường gõ vang cửa phòng Lãng Tác, vào lúc đối mặt khi hắn mở cửa, một gậy đánh ngã hắn, thần sắc như thường mà dẫm lên hẳn đi vào phòng, thuận tay kéo hắn vào, đóng cửa lại. Phòng Lãng Tác so với phòng của cô lớn hơn rất nhiều, là căn phòng có nhiều sản phẩm hiện đại hoá nhất ở nơi cổ xưa này. Máy tính của hắn đang mở ra, trên giao diện biểu hiện khung thoại của hắn và người nào đó nói chuyện phiếm.
[ An Địch : Tạo xong rồi, trên tay tao cũng xuất hiện cái nguyền rủa kia, đáng chết, gia tộc chúng ta vì sao lại di truyền nguyền rủa như vậy!
[ Lãng Tác: Nguyền rủa của tạo được chuyển dời lên trên người con chuột Lorraine đáng thương kia! Ha ha ha ha tạo không có việc gì!]
[ Lãng Tác: Bà nội tao vậy mà rất lợi hại, trước kia tao cũng không biết bà ấy lợi hại như vậy, Còn tưởng rằng bà ấy là bà già kỳ kỳ quái quái, thật quá khốc! ]
Tần Phi Thường chỉ tùy tiện nhìn liền xóa đối thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà mình.
Nhưng mà, bất luận cô tìm kiếm thể nào đều không từng tìm được bất kì tin tức gì về khu vực Đông Châu, càng không có tin tức liên quan đến Tần gia ở Du Châu.
Tìm thật lâu vẫn không thu được gì, đến giờ phút này, sắc mặt Tần Phi Thường mới thay đổi.
Cô không thể không đối diện với một khả năng: Thế giới này không phải thế giới của cô, hết thảy cô quen thuộc đều không tồn tại.
"Đùng –" Mặt nạ lạnh nhạt tinh anh của cô vỡ ra một khe hở, đá cái bàn một cước thật mạnh, hai mắt phun lửa.
Cô nỗ lực lâu như vậy, mỗi ngày tăng ca làm việc, mắt thấy sắp được thăng chức! Hiện giờ là thế nào, thăng chức của cô đã ngâm nước nóng?! Ở Tần gia cạnh tranh kịch liệt, nghĩ cần nhìn cô ở cái tuổi này đi đến cái địa vị đó, là một sự kiện bao nhiêu khó khăn!
Tần Phi Thường dù sao cũng là tinh anh mà Tần gia bồi dưỡng ra, sau thất thổ ngắn ngủi, lại thực nhanh suy xét thêm vấn đề hiện thực. Mất đi thân phận của mình, cônên dừng chân ở cái thế giới xa lạ này như thế nào.
Cướp đoạt hết tiền trên người Lãng Tác, Tần Phi Thường ra cửa quan sát hoàn cảnh chung quanh, trước mua một bộ mắt kính mảnh để đeo, cảm giác quen thuộc đã trở lại, lúc này mới cảm thấy cả người
Kể tiếp cô đi vào một nhà hàng ven đường dùng một bữa trà buổi chiều. Thân thể này thật sự có vẻ suy yếu, phỏng chừng còn thiếu máu, đi một lát như vậy mà tay chân vô lực, trước mắt biến thành màu đen.
Ở trong mắt đám người lui tới, cô gái này một mình một người mặc một bộ váy dài bảo thủ và áo len sợi mềm, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ uống trà. Lại không ai biết giờ phút này trong lòng thiếu nữ tất cả đều là nghĩ xem làm thế nào kiếm được xô vàng đầu tiên, ở chỗ này xây dựng công ty mới, lựa chọn mặt hàng nào mới có thể mở ra thị trường nhanh nhất, làm thế nào tuyển người, làm thế nào tìm được đối tượng hợp tác đáng tin cậy vân vân.
Không có tiền vốn là rất phiền toái, nếu có thể kế thừa biệt thự lớn kia, bán sang tay thì tiền vốn sẽ có.
Tần Phi Thường chống mắt kính trầm tư.
Cô ở Tần gia không phải chỉ làm toàn chuyện quang minh chính đại, cho nên thời điểm tất yếu cô không ngại sử dụng một ít thủ đoạn để đạt thành mục đích. Đôi bà cháu kia nói để cô kế thừa nguyền rủa, vậy căn nhà cho cô kế thừa cũng không quá mức đi.
Nói đến nguyền rủa, thứ này là thật chăng? Nhìn chỉ là cái hình xăm bình thường mà thôi. Cô nhìn chằm chằm hình xăm, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp tới, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Ước chừng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, cô bừng tỉnh hồi thần, phát giác mình đột ngột xuất hiện ở trong một đại sảnh trống trải phủ kín tro bụi.
Đèn treo thủy tinh vỡ nát rơi ở trên bàn ăn bằng gỗ mục nát, khăn trải bàn ren cong queo rơi trên nền nhà phủ đá cẩm thạch nứt vỡ, bích hoạ loang lổ tróc ra, có dấu vết bị cắt ...... Mỗi một chi tiết đều cho thấy nơi này là sảnh yến hội hoang phể đã lâu trong thành cổ.
Trừ cô ra, chung quanh còn có rất nhiều nam nữ đang mê mang hoảng sợ, bọn họ một người tiếp một người trống rỗng xuất hiện, thô sơ giản lược đếm thử, nhân số đã đạt tới hơn năm mươi.
"Cạch cạch cạch -- oành --”
Một bộ xương khô trên cổ treo dây thừng từ lan can lầu hai phía trước ngã xuống, lung lay treo ở giữa không trung.
Bộ xương khô này toàn bộ bị dây thừng nổi vào nhau, treo trong không trung phát ra thanh âm cứng đời quỷ dị: "Hoan nghênh các ngươi –– hoan nghênh các ngươi những hậu duệ bị nguyền rủa này -- đi vào lâu đài của ta -- nơi này sẽ là phần mộ đẹp đẽ nhất của các ngươi --"
Tần Phi Thường từ nhỏ đã nghe không được loại câu hỏi nghi vấn này, không tự chủ được mở miệng dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời bà ta: "Đúng vậy."
Bà lão không nghĩ tới côsẽ trả lời như vậy, trùng mặt xuống, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Cháu quá ích kỷ, Lan Lạc.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, gã trẻ tuổi kia không đi, cười hì hì nhưởng mày với cô, "Hiện giờ cảm giác thể nào, đeo nguyền rủa cảm giác cũng không tồi đi. Nghe nói thời gian sắp tới rồi, nguyền rủa này tùy thời đều có khả năng phát tác. Ngày thường lá gan mày nhỏ như vậy, hiện giờ sao lại không khóc a.”
Tần Phi Thường đánh giá hắn, nghĩ thầm hai anh em này nhìn tình cảm cũng không phải thực tốt, di dời nguyền rủa phỏng chừng không phải tự nguyện, mà là bị ép tự nguyện.
Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không có tâm tư ở chỗ này rối rắm nhiều cùng thằng nhãi đó, lướt qua hắn đi thăm dò các phòng khác.
Cô phải nhanh chóng tra xem Đông Châu cách nơi này bao xa, sau đó tìm biện pháp ngồi máy bay đi Du Châu, mau chóng tìm về thân phận ban đầu của mình. Chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh chính mình. Cô còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, đột nhiên rời tay, thuộc hạ không biết phải loạn thành cái dạng gì.
Tần Phi Thường theo thói quen đẩy đẩy ở trên mũi, đẩy vào chỗ trống.
Ừm, đã quên, thân thể này không mang mắt kính.
Cô ở tầng hai biệt thự đụng phải một người hầu co rúm lại, từ trong miệng cô ấy tìm được phòng mình, một căn phòng thiếu nữ bình thường, quần áo không nhiều lắm còn cũ, đều thực bảo thủ già nua, kinh điển thẩm mỹ người già. Đồ trang điểm và trang sức thưa thớt, nhìn ra được cô gái này lúc trước sống quá mộc mạc, hơn nữa không thích trang điểm.
Trong gương cô gái trẻ khuôn mặt tái nhợt, tóc đen mắt đen, hình dáng đôi mắt và mũi có một chút thâm thúy, lớn lên cũng không tệ lắm.
Chỉ dạo qua một vòng, trong lòng Tần Phi Thường trên cơ bản đã hiểu rõ đổi với tình huống nhà này -- đây là gia đình từng giàu có huy hoàng, hiện giờ sớm đã xuống dốc, còn cường chống mặt mũi. Biệt thự lớn như vậy chỉ mời một người hầu nhìn không quá sáng sủa.
Chủ nhân có ba người, một bà lão, một cháu trai bảo bối của bà lão, một cháu gái không được coi trọng có tính cách hướng nội, cháu gái ngày thường cũng coi như nửa người hầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Máy tính và di động quá trân quý, trong nhà chỉ có thiếu gia Lãng Tác dùng.”
Từ trong miệng hầu gái biết được tin tức này, Tần Phi Thường gõ vang cửa phòng Lãng Tác, vào lúc đối mặt khi hắn mở cửa, một gậy đánh ngã hắn, thần sắc như thường mà dẫm lên hẳn đi vào phòng, thuận tay kéo hắn vào, đóng cửa lại. Phòng Lãng Tác so với phòng của cô lớn hơn rất nhiều, là căn phòng có nhiều sản phẩm hiện đại hoá nhất ở nơi cổ xưa này. Máy tính của hắn đang mở ra, trên giao diện biểu hiện khung thoại của hắn và người nào đó nói chuyện phiếm.
[ An Địch : Tạo xong rồi, trên tay tao cũng xuất hiện cái nguyền rủa kia, đáng chết, gia tộc chúng ta vì sao lại di truyền nguyền rủa như vậy!
[ Lãng Tác: Nguyền rủa của tạo được chuyển dời lên trên người con chuột Lorraine đáng thương kia! Ha ha ha ha tạo không có việc gì!]
[ Lãng Tác: Bà nội tao vậy mà rất lợi hại, trước kia tao cũng không biết bà ấy lợi hại như vậy, Còn tưởng rằng bà ấy là bà già kỳ kỳ quái quái, thật quá khốc! ]
Tần Phi Thường chỉ tùy tiện nhìn liền xóa đối thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà mình.
Nhưng mà, bất luận cô tìm kiếm thể nào đều không từng tìm được bất kì tin tức gì về khu vực Đông Châu, càng không có tin tức liên quan đến Tần gia ở Du Châu.
Tìm thật lâu vẫn không thu được gì, đến giờ phút này, sắc mặt Tần Phi Thường mới thay đổi.
Cô không thể không đối diện với một khả năng: Thế giới này không phải thế giới của cô, hết thảy cô quen thuộc đều không tồn tại.
"Đùng –" Mặt nạ lạnh nhạt tinh anh của cô vỡ ra một khe hở, đá cái bàn một cước thật mạnh, hai mắt phun lửa.
Cô nỗ lực lâu như vậy, mỗi ngày tăng ca làm việc, mắt thấy sắp được thăng chức! Hiện giờ là thế nào, thăng chức của cô đã ngâm nước nóng?! Ở Tần gia cạnh tranh kịch liệt, nghĩ cần nhìn cô ở cái tuổi này đi đến cái địa vị đó, là một sự kiện bao nhiêu khó khăn!
Tần Phi Thường dù sao cũng là tinh anh mà Tần gia bồi dưỡng ra, sau thất thổ ngắn ngủi, lại thực nhanh suy xét thêm vấn đề hiện thực. Mất đi thân phận của mình, cônên dừng chân ở cái thế giới xa lạ này như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cướp đoạt hết tiền trên người Lãng Tác, Tần Phi Thường ra cửa quan sát hoàn cảnh chung quanh, trước mua một bộ mắt kính mảnh để đeo, cảm giác quen thuộc đã trở lại, lúc này mới cảm thấy cả người
Kể tiếp cô đi vào một nhà hàng ven đường dùng một bữa trà buổi chiều. Thân thể này thật sự có vẻ suy yếu, phỏng chừng còn thiếu máu, đi một lát như vậy mà tay chân vô lực, trước mắt biến thành màu đen.
Ở trong mắt đám người lui tới, cô gái này một mình một người mặc một bộ váy dài bảo thủ và áo len sợi mềm, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ uống trà. Lại không ai biết giờ phút này trong lòng thiếu nữ tất cả đều là nghĩ xem làm thế nào kiếm được xô vàng đầu tiên, ở chỗ này xây dựng công ty mới, lựa chọn mặt hàng nào mới có thể mở ra thị trường nhanh nhất, làm thế nào tuyển người, làm thế nào tìm được đối tượng hợp tác đáng tin cậy vân vân.
Không có tiền vốn là rất phiền toái, nếu có thể kế thừa biệt thự lớn kia, bán sang tay thì tiền vốn sẽ có.
Tần Phi Thường chống mắt kính trầm tư.
Cô ở Tần gia không phải chỉ làm toàn chuyện quang minh chính đại, cho nên thời điểm tất yếu cô không ngại sử dụng một ít thủ đoạn để đạt thành mục đích. Đôi bà cháu kia nói để cô kế thừa nguyền rủa, vậy căn nhà cho cô kế thừa cũng không quá mức đi.
Nói đến nguyền rủa, thứ này là thật chăng? Nhìn chỉ là cái hình xăm bình thường mà thôi. Cô nhìn chằm chằm hình xăm, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp tới, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Ước chừng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, cô bừng tỉnh hồi thần, phát giác mình đột ngột xuất hiện ở trong một đại sảnh trống trải phủ kín tro bụi.
Đèn treo thủy tinh vỡ nát rơi ở trên bàn ăn bằng gỗ mục nát, khăn trải bàn ren cong queo rơi trên nền nhà phủ đá cẩm thạch nứt vỡ, bích hoạ loang lổ tróc ra, có dấu vết bị cắt ...... Mỗi một chi tiết đều cho thấy nơi này là sảnh yến hội hoang phể đã lâu trong thành cổ.
Trừ cô ra, chung quanh còn có rất nhiều nam nữ đang mê mang hoảng sợ, bọn họ một người tiếp một người trống rỗng xuất hiện, thô sơ giản lược đếm thử, nhân số đã đạt tới hơn năm mươi.
"Cạch cạch cạch -- oành --”
Một bộ xương khô trên cổ treo dây thừng từ lan can lầu hai phía trước ngã xuống, lung lay treo ở giữa không trung.
Bộ xương khô này toàn bộ bị dây thừng nổi vào nhau, treo trong không trung phát ra thanh âm cứng đời quỷ dị: "Hoan nghênh các ngươi –– hoan nghênh các ngươi những hậu duệ bị nguyền rủa này -- đi vào lâu đài của ta -- nơi này sẽ là phần mộ đẹp đẽ nhất của các ngươi --"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro