Sứa Con
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Ở nhà có hồ nước và máy tạo độ ẩm, đi ra cửa chỉ có thể uống nhiều nước. Tần Minh Hoàng thường xuyên ra ngoài, đi tìm các loại cửa hàng ăn gì đó, hai người cùng nhau chui qua phố nhỏ dơ loạn nhất, vào rạng sáng ở đầu đường ăn quán nhỏ ven đường, cũng đi qua những nhà hàng có danh tiếng.
Ở bên cạnh một quán nhỏ hỗn độn, Kỷ Luân nhặt được một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Lúc hắn ôm con chó tới hỏi cô có muốn nuôi không, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa bị một mặt giống người của hắn dọa tới.
Chẳng lẽ hắn cũng giống nhân loại, cảm thấy chó con đáng yêu nên muốn nuôi sao?
"Sao đột nhiên anh nghĩ đến nuôi chó?" Tần Minh Hoàng kỳ quái.
Kỷ Luân ôn nhu mà ôm con chó con, lời nói là: "Thân ái lần trước em xem TV, nhìn thấy chó, nói chúng thực đáng yêu, anh cho rằng em muốn nuôi một con.”
Được rồi, không ngoài ý muốn, quả nhiên lại là bởi vì cô. hắn làm bất kì cái gì, điểm xuất phát trên cơ bản đều là bởi vì cô. Cứ như vậy, trong nhà bọn họ lại thêm một con chó nhỏ tên là Hương Hương.
Đi bệnh viện xử lý, hai người mang chó về, Kỷ Luân lại thoả đáng mua sắm một loạt công cụ và thức ăn nuôi chó, một chút cũng không để Tần Minh Hoàng nhọc lòng.
Tần Minh Hoàng chưa từng nuôi chó, cô cũng không đặc biệt yêu thích động vật nhỏ, nhưng cục bột trắng tắm gội sạch sẽ không đầu không đuôi lăn đến bên chân cô, xác thật chơi rất vui, chơi chơi cảm giác ra hương vị, không đến một ngày cô liền bắt đầu trầm mê loát chó.
Cô còn tưởng rằng Kỷ Luân bởi vậy sẽ ghen, rốt cuộc hắn dán cô như vậy, nhưng thần kỳ là Kỷ Luân cũng không để ý cô chơi chó, hơn nữa cô chơi đến cao hứng, hắn còn sẽ ở một bên lộ ra biểu tình vui sướng đồng dạng. Tần Minh Hoàng phỏng đoán có thể hắn cảm thấy Hương Hương chính là một món đồ chơi, không khác gì cô luôn xem TV, luôn là chơi máy tính.
Tần Minh Hoàng: Hy vọng chờ đến lúc Phi Mạc ca tới đây, thái độ của Kỷ Luân với anh ấy cũng có thể hữu hảo giống như với Hương Hương.
-- từ thái độ của hắn đối với giáo sư Khang Tập - cha của nguyên thân, Tần Minh Hoàng cảm thấy việc này có chút mơ hồ.
Giáo sư Khang Tập bận rộng công tác vài ngày, rốt cuộc có thời gian tới thăm con gái mình đã bị người ta mang đi. Ông trực tiếp tìm tới cửa, Kỷ Luân đến sào huyệt cũng chưa cho ông ấy vào, ba người đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Tâm tình phức tạp mà hàn huyên một trận với con rể, dù giáo sư Khang Tập có không yên tâm, nhưng ông ấy công tác bận rộn, thực nhanh đã phải trở về, trước khi đi tha thiết dặn dò con gái bị mất ký ức tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
Tần Minh Hoàng chân thành hy vọng ông ấy yên tâm công tác, đừng nhớ thương cô, nếu không thân phận giả bị nhận ra thì cô không sợ, chỉ sợ ông chú này chịu không nổi tin dữ con gái đã không còn nữa.
“Phi Mạc ca, anh lấy được giấy thông hành chưa?" Tần Minh Hoàng cầm điện thoại, liên hệ với Tần Phi Mạc ở khu 6.
Đã nói phải gặp mặt một lần, nhưng bởi vì chuyện Không Hải gần đây, giữa các khu có giới nghiêm, muốn đi khu khác đều có chút phiền toái, đặc biệt là những khu bên ngoài cách Kkhông Hải tương đối gần, muốn tới đều cần có giấy thông hành đặc biệt, Tần Phi Mạc đến bây giờ chưa có được giấy thong hành, gặp gỡ chỉ có thể liên tục chậm lại.
"Giấy thông hành đã lấy rồi, năm ngày sau xuất phát." Tần Phi Mạc đưa ra thời gian chính xác.
Nếu xác định thời gian, Tần Minh Hoàng cảm thấy mình cần nói việc này với Kỷ Luân trước.
Kỷ Luân: "Em nói, thân nhân em sắp tới?”
Tần Minh Hoàng giải thích: "Cũng không phải, nói cùng tộc có lẽ càng thích hợp?”
Kỷ Luân: "Giống như giáo sư Khang Tập vậy?”
Tần Minh Hoàng: "Không, với em mà nói là người tương đối đặc thù.”
Kỷ Luân nhạy bén mà cảm giác được, cô có thái độ khác hẳn với "Cùng tộc” này, cô chưa bao giờ để ý đến một nhân loại khác như vậy.
Vào ban đêm, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa ở trong phòng tắm hưởng thụ mát xa, bỗng nhiên cảm giác có một chút không giống bình thường, cô công chân dẫm lên cái chi dưới thân, cúi đầu xuống nhìn, "Anh...... đang làm gì?”
"Đây là chi sinh sản của anh, em muốn thử không?"
Tần Minh Hoàng: "???” Thứ gì?
Về sau đã xảy ra một chút việc không thể miêu tả cụ thể, tóm lại Tần Minh Hoàng không cầm giữ được lòng hiếu kỳ của mình cùng với phản ứng của thân thể, cuối cùng mệt đến ngã đầu ngủ.
Cô ngủ cũng không an ổn, còn có giấc mộng.
Trong mộng đầu tiên cô cùng Kỷ Luân ngâm mình ở trong ao, sau đó nước trong ao đột nhiên biến thành rất nhiều hạt châu nhỏ trơn mềm, những hạt châu nhỏ đó chui vào trong thân thể cô, dọa cô tỉnh một lần.
Trong nửa mộng nửa tỉnh thấy Kỷ Luân ngồi ở mép giường nhẹ nhàng sờ tóc cô, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tiếp theo cô lại làm một giấc mộng càng thêm kỳ quái, cô mơ thấy mình đang xem một quyển sách, tên là “ một thai mười hai bảo , trước khi mở ra cô còn tưởng rằng là bảo điển chăn nuôi cái gì, nuôi dưỡng heo mẹ sau sinh vân vân, kết quả viết chính là vai chính một thai sinh mười hai đứa bé!
Cô còn ở đó bàng quan hiện trường sinh con, nghĩ đến cô xem nhiều phim kinh dị như vậy, tự cho là đao thương bất nhập, ai ngờ bị trường hợp trong mộng này đương trường doạ tỉnh.
Tỉnh lại sờ sờ mình đầy đầu mồ hôi, Tần Minh Hoàng lòng còn sợ hãi. Thần mẹ nó một thai mười hai đứa, đã đột phá cực hạn của nhân loại đi, hù chết cha.
"Thân ái, em tỉnh, mau ăn một chút gì.” Kỷ Luân bưng đồ ăn lại.
Tần Minh Hoàng ngửi được hương vị đồ ăn, lúc này mới phát hiện mình đặc biệt đói, đói đến có chút hư thoát, vội vàng tiếp nhận ăn một ngụm.
Kỷ Luân ở trên tóc cô cọ cọ, giọng nói tràn đầy đau lòng, "Đã ngủ hai ngày, chắc là đói lả.”
"Phì ––" Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra, không dám tin tưởng, "Em ngủ hai ngày?!”
Dù là..... kịch liệt chút, cô cũng không đến mức khoa trương nằm hai ngày như vậy chứ?
Được Kỷ Luân cẩn thận chiếu cố rời khỏi giường, Tần Minh Hoàng vẫn cảm giác có chỗ nào kì quái, cô gặm một quả lê đi xuống dưới lầu, thấy trong phòng khách nhiều thêm một cái bể nước, là cái loại bên trong tạo cảnh, nuôi chút cá kiểng.
Cô đi qua nhìn nhìn, không biết sao Kỷ Luân lại làm cái bể nước về nuôi cá, hắn không phải là dưỡng sủng vật dưỡng nghiện rồi?
Cảnh quan bên cạnh cục đá là mấy cây san hô, bên cạnh san hô có cái vật thể nửa trong suốt to bằng bàn tay, hình dạng kỳ quái, Tần Minh Hoàng tò mò mà nhìn thêm một chút, thấy Kỷ Luân tới gần, cô thuận miệng hỏi: "Cái gì đây?”
Kỷ Luận cười đến ôn nhu cực kỳ, nói với cô: "Đây là vỏ trứng, bên trong là con của chúng ta."
Tần Minh Hoàng: "...............?”
Kỷ Luân đỡ cô, "Em xem, chúng nó sắp ra rồi.”
Tần Minh Hoàng giơ quả lê mới ăn một nửa, biểu tình trở nên chỗ trống: "........
Vật thể nửa trong suốt, bỗng nhiên toát ra một vật nhỏ màu hồng nhạt to bừng khoảng ngón cái, hình dạng như là loại sữa nào đó, đồng dạng là nửa trong suốt, tiểu xảo đáng yêu.
Nó nỗ lực bơi lội ở trong nước, nhưng bởi vì quá nhỏ, bơi đặc biệt cố hết sức, nửa ngày mới bang một cái dán ở trên kính, đối diện hai người Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân bên ngoài.
Tần Minh Hoàng gặm một miếng lê để bình tĩnh một chút, Yên lặng nhìn tổng cộng mười hai con sứa con màu hồng nhạt to bằng ngón tay lục tục chui ra từ vật thể nửa trong suốt.
Không thể ngờ rằng , mình mới ngủ một giấc, chồng mình đã sinh con ra rồi.
Còn nữa, cô đã từng nói, một thai mười hai bảo cơ bản là một chuyện con người không thể làm được.
Ở bên cạnh một quán nhỏ hỗn độn, Kỷ Luân nhặt được một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Lúc hắn ôm con chó tới hỏi cô có muốn nuôi không, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa bị một mặt giống người của hắn dọa tới.
Chẳng lẽ hắn cũng giống nhân loại, cảm thấy chó con đáng yêu nên muốn nuôi sao?
"Sao đột nhiên anh nghĩ đến nuôi chó?" Tần Minh Hoàng kỳ quái.
Kỷ Luân ôn nhu mà ôm con chó con, lời nói là: "Thân ái lần trước em xem TV, nhìn thấy chó, nói chúng thực đáng yêu, anh cho rằng em muốn nuôi một con.”
Được rồi, không ngoài ý muốn, quả nhiên lại là bởi vì cô. hắn làm bất kì cái gì, điểm xuất phát trên cơ bản đều là bởi vì cô. Cứ như vậy, trong nhà bọn họ lại thêm một con chó nhỏ tên là Hương Hương.
Đi bệnh viện xử lý, hai người mang chó về, Kỷ Luân lại thoả đáng mua sắm một loạt công cụ và thức ăn nuôi chó, một chút cũng không để Tần Minh Hoàng nhọc lòng.
Tần Minh Hoàng chưa từng nuôi chó, cô cũng không đặc biệt yêu thích động vật nhỏ, nhưng cục bột trắng tắm gội sạch sẽ không đầu không đuôi lăn đến bên chân cô, xác thật chơi rất vui, chơi chơi cảm giác ra hương vị, không đến một ngày cô liền bắt đầu trầm mê loát chó.
Cô còn tưởng rằng Kỷ Luân bởi vậy sẽ ghen, rốt cuộc hắn dán cô như vậy, nhưng thần kỳ là Kỷ Luân cũng không để ý cô chơi chó, hơn nữa cô chơi đến cao hứng, hắn còn sẽ ở một bên lộ ra biểu tình vui sướng đồng dạng. Tần Minh Hoàng phỏng đoán có thể hắn cảm thấy Hương Hương chính là một món đồ chơi, không khác gì cô luôn xem TV, luôn là chơi máy tính.
Tần Minh Hoàng: Hy vọng chờ đến lúc Phi Mạc ca tới đây, thái độ của Kỷ Luân với anh ấy cũng có thể hữu hảo giống như với Hương Hương.
-- từ thái độ của hắn đối với giáo sư Khang Tập - cha của nguyên thân, Tần Minh Hoàng cảm thấy việc này có chút mơ hồ.
Giáo sư Khang Tập bận rộng công tác vài ngày, rốt cuộc có thời gian tới thăm con gái mình đã bị người ta mang đi. Ông trực tiếp tìm tới cửa, Kỷ Luân đến sào huyệt cũng chưa cho ông ấy vào, ba người đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Tâm tình phức tạp mà hàn huyên một trận với con rể, dù giáo sư Khang Tập có không yên tâm, nhưng ông ấy công tác bận rộn, thực nhanh đã phải trở về, trước khi đi tha thiết dặn dò con gái bị mất ký ức tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
Tần Minh Hoàng chân thành hy vọng ông ấy yên tâm công tác, đừng nhớ thương cô, nếu không thân phận giả bị nhận ra thì cô không sợ, chỉ sợ ông chú này chịu không nổi tin dữ con gái đã không còn nữa.
“Phi Mạc ca, anh lấy được giấy thông hành chưa?" Tần Minh Hoàng cầm điện thoại, liên hệ với Tần Phi Mạc ở khu 6.
Đã nói phải gặp mặt một lần, nhưng bởi vì chuyện Không Hải gần đây, giữa các khu có giới nghiêm, muốn đi khu khác đều có chút phiền toái, đặc biệt là những khu bên ngoài cách Kkhông Hải tương đối gần, muốn tới đều cần có giấy thông hành đặc biệt, Tần Phi Mạc đến bây giờ chưa có được giấy thong hành, gặp gỡ chỉ có thể liên tục chậm lại.
"Giấy thông hành đã lấy rồi, năm ngày sau xuất phát." Tần Phi Mạc đưa ra thời gian chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu xác định thời gian, Tần Minh Hoàng cảm thấy mình cần nói việc này với Kỷ Luân trước.
Kỷ Luân: "Em nói, thân nhân em sắp tới?”
Tần Minh Hoàng giải thích: "Cũng không phải, nói cùng tộc có lẽ càng thích hợp?”
Kỷ Luân: "Giống như giáo sư Khang Tập vậy?”
Tần Minh Hoàng: "Không, với em mà nói là người tương đối đặc thù.”
Kỷ Luân nhạy bén mà cảm giác được, cô có thái độ khác hẳn với "Cùng tộc” này, cô chưa bao giờ để ý đến một nhân loại khác như vậy.
Vào ban đêm, Tần Minh Hoàng lại một lần nữa ở trong phòng tắm hưởng thụ mát xa, bỗng nhiên cảm giác có một chút không giống bình thường, cô công chân dẫm lên cái chi dưới thân, cúi đầu xuống nhìn, "Anh...... đang làm gì?”
"Đây là chi sinh sản của anh, em muốn thử không?"
Tần Minh Hoàng: "???” Thứ gì?
Về sau đã xảy ra một chút việc không thể miêu tả cụ thể, tóm lại Tần Minh Hoàng không cầm giữ được lòng hiếu kỳ của mình cùng với phản ứng của thân thể, cuối cùng mệt đến ngã đầu ngủ.
Cô ngủ cũng không an ổn, còn có giấc mộng.
Trong mộng đầu tiên cô cùng Kỷ Luân ngâm mình ở trong ao, sau đó nước trong ao đột nhiên biến thành rất nhiều hạt châu nhỏ trơn mềm, những hạt châu nhỏ đó chui vào trong thân thể cô, dọa cô tỉnh một lần.
Trong nửa mộng nửa tỉnh thấy Kỷ Luân ngồi ở mép giường nhẹ nhàng sờ tóc cô, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tiếp theo cô lại làm một giấc mộng càng thêm kỳ quái, cô mơ thấy mình đang xem một quyển sách, tên là “ một thai mười hai bảo , trước khi mở ra cô còn tưởng rằng là bảo điển chăn nuôi cái gì, nuôi dưỡng heo mẹ sau sinh vân vân, kết quả viết chính là vai chính một thai sinh mười hai đứa bé!
Cô còn ở đó bàng quan hiện trường sinh con, nghĩ đến cô xem nhiều phim kinh dị như vậy, tự cho là đao thương bất nhập, ai ngờ bị trường hợp trong mộng này đương trường doạ tỉnh.
Tỉnh lại sờ sờ mình đầy đầu mồ hôi, Tần Minh Hoàng lòng còn sợ hãi. Thần mẹ nó một thai mười hai đứa, đã đột phá cực hạn của nhân loại đi, hù chết cha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thân ái, em tỉnh, mau ăn một chút gì.” Kỷ Luân bưng đồ ăn lại.
Tần Minh Hoàng ngửi được hương vị đồ ăn, lúc này mới phát hiện mình đặc biệt đói, đói đến có chút hư thoát, vội vàng tiếp nhận ăn một ngụm.
Kỷ Luân ở trên tóc cô cọ cọ, giọng nói tràn đầy đau lòng, "Đã ngủ hai ngày, chắc là đói lả.”
"Phì ––" Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra, không dám tin tưởng, "Em ngủ hai ngày?!”
Dù là..... kịch liệt chút, cô cũng không đến mức khoa trương nằm hai ngày như vậy chứ?
Được Kỷ Luân cẩn thận chiếu cố rời khỏi giường, Tần Minh Hoàng vẫn cảm giác có chỗ nào kì quái, cô gặm một quả lê đi xuống dưới lầu, thấy trong phòng khách nhiều thêm một cái bể nước, là cái loại bên trong tạo cảnh, nuôi chút cá kiểng.
Cô đi qua nhìn nhìn, không biết sao Kỷ Luân lại làm cái bể nước về nuôi cá, hắn không phải là dưỡng sủng vật dưỡng nghiện rồi?
Cảnh quan bên cạnh cục đá là mấy cây san hô, bên cạnh san hô có cái vật thể nửa trong suốt to bằng bàn tay, hình dạng kỳ quái, Tần Minh Hoàng tò mò mà nhìn thêm một chút, thấy Kỷ Luân tới gần, cô thuận miệng hỏi: "Cái gì đây?”
Kỷ Luận cười đến ôn nhu cực kỳ, nói với cô: "Đây là vỏ trứng, bên trong là con của chúng ta."
Tần Minh Hoàng: "...............?”
Kỷ Luân đỡ cô, "Em xem, chúng nó sắp ra rồi.”
Tần Minh Hoàng giơ quả lê mới ăn một nửa, biểu tình trở nên chỗ trống: "........
Vật thể nửa trong suốt, bỗng nhiên toát ra một vật nhỏ màu hồng nhạt to bừng khoảng ngón cái, hình dạng như là loại sữa nào đó, đồng dạng là nửa trong suốt, tiểu xảo đáng yêu.
Nó nỗ lực bơi lội ở trong nước, nhưng bởi vì quá nhỏ, bơi đặc biệt cố hết sức, nửa ngày mới bang một cái dán ở trên kính, đối diện hai người Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân bên ngoài.
Tần Minh Hoàng gặm một miếng lê để bình tĩnh một chút, Yên lặng nhìn tổng cộng mười hai con sứa con màu hồng nhạt to bằng ngón tay lục tục chui ra từ vật thể nửa trong suốt.
Không thể ngờ rằng , mình mới ngủ một giấc, chồng mình đã sinh con ra rồi.
Còn nữa, cô đã từng nói, một thai mười hai bảo cơ bản là một chuyện con người không thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro