Tài Liệu
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Có thể là bởi bị 01 giảo hoạt chọc tức, Huệ nãi nãi bị bệnh.
Cũng không phải là bệnh nặng gì, chỉ là có chút cảm lạnh đau đầu, còn ho khan.
Tần Minh Hồi mang theo 01 đi thăm, 01 vô cùng chú ý mang theo hoa tươi cùng trái cây.
Huệ nãi nãi nằm trên giường nhìn thấy 01 đi theo phía sau Tần Minh Hồi, nếp nhăn trên mặt đều tràn ra lạnh nhạt, sau đó mở miệng nói: "Hoa là hái trong hoa viên của ta, trái cây là hái trong vườn cây ăn quả của ta, khụ khụ, đây là thành ý của cháu khi thăm bệnh nhân sao? ”
Tần Minh Hồi thật đúng là không biết, vừa rồi cô nói muốn đến thăm Huệ nãi nãi, 01 liền nói mang theo hoa tươi trái cây tương đối thích hợp, hơn nữa chủ động nhận nhiệm vụ này, Tần Minh Hồi đáp ứng, ai biết 01 lại lấy ở đây đâu.
Cô mở miệng muốn giải thích hai câu, Huệ nãi nãi trung khí mười phần nói: "Không phải hỏi cháu, là hỏi 01!”
01 trả lời với một giọng nói máy móc quá mức tiêu chuẩn: "Xin lỗi, Người máy 01 nghe không hiểu người đang nói cái gì. ”
Rõ ràng bình thường nói chuyện, bắt chước giọng nói của con người phi thường xuất sắc, lúc này đột nhiên sử dụng âm thanh máy móc không chút cảm xúc, làm Huệ nãi nãi tức giận đến mắt trợn trắng.
Cắm hoa vào bình hoa, 01 lại dùng cái giọng nói máy móc đó: "Chúc ngài sớm an khang hồi phục.”
Một quá trình thăm bệnh nhân phi thường đầy đủ. Chỉ là bộ dáng hai người giận dỗi lẫn nhau, ở người bên ngoài xem ra có vẻ phi thường ấu trĩ.
Bị Huệ nãi nãi đuổi ra khỏi gia môn, Tần Minh Hồi hỏi 01: "Anh ghét Huệ nãi nãi à? ”
01 hỏi lại: "Tiểu tiểu thư có thích những người nói xấu sau lưng cô không?”
Tần Minh Hồi: "A, không thích. ”
01 nói: "01 cũng không thích. Huệ nãi nãi trước đó đã lén nói xấu 01 với cô, 01 cũng sẽ cảm thấy tức giận. ”
"Ý anh là ngày hôm qua? Chuyện này mọi người cũng không làm gì sai, chỉ là lập trường khác nhau, vì vậy quan điểm và sự lựa chọn cũng không giống nhau mà thôi.” Tần Minh Hồi nói.
01 gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Tiểu tiểu thư, ngày hôm qua tôi đã rất sợ hãi khi nghe bà ấy nói những lời đó. Bởi vì bà ấy đứng trong cùng một vị trí của con người như tiểu tiểu thư, cho nên bà ấy so với tôi càng thêm đáng tin cậy hơn. Tôi sợ tiểu tiểu thư thật sự bởi vì lời nói của bà ấy, mà đem tôi coi như là địch nhân cần tiêu diệt. ”
Tần Minh Hồi cảm thấy có chút mệt mỏi, ngồi vào một cái ghế dài gần đó.
01 đi theo, nói: "Ghế dựa quá cứng, lại lạnh, mời tiểu tiểu thư ngồi trên đùi của tôi đi. ”
Tần Minh Hồi không cự tuyệt, theo lời ngồi lên, cũng nhằm vào lời nói vừa rồi của hắn: "01, tôi có đôi mắt sẽ tự mình xem, có đầu óc sẽ tự mình suy nghĩ, lời nói của người khác tôi sẽ không hoàn toàn tin tưởng, suy nghĩ của người khác cũng không thể dễ dàng ảnh hưởng đến tôi. Huệ nãi nãi đối xử với tôi quả thật rất tốt, nhưng bà ấy ở chung với anh mới có mấy ngày, tôi và bà ấy đã ở chung bao lâu rồi? Tôi mới là người ở trên thế gian này hiểu anh nhất a.”
"Người khác có thể hoài nghi anh, nhưng tôi không nên làm như vậy. Anh có khả năng có một ít ý tưởng không tốt, nhưng anh không thực sự muốn làm tổn thương tôi, nếu tôi từ bỏ anh chỉ vì một số lời của Huệ nãi nãi, vậy tôi có phải quá ngốc chút hay không? ”
"01, anh nói hy vọng tôi có thể tin tưởng anh, như vậy anh có phải cũng nên tin tưởng tôi hay không?"
01 ôm trọn lấy cô, gọi một tiếng tiểu tiểu thư, đưa cô vào lòng, trái phải lắc lư nhẹ nhàng. Tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ chuyển động cơ thể này, có lẽ là hắn đang rất hạnh phúc.
Tần Minh Hồi liền tựa vào trong lòng hắn cười, bám lấy cánh tay hắn nói: "Trong lòng anh có thể không thích Huệ nãi nãi, không thích không cần miễn cưỡng ở chung. Nhưng lần sau con nói chuyện với Huệ nãi nãi, đừng dùng giọng nói máy móc, được không? Bà ấy bị bệnh không thoải mái đâu, cũng không cần cố ý làm bà ấy tức giận.”
"Xin yên tâm, tiểu tiểu thư, tôi sẽ xử lý tốt quan hệ với Huệ nãi nãi, tôi đã tải về rất nhiều tác phẩm văn học nghệ thuật trong kho tư liệu làm tài liệu học tập, đảm bảo làm được quan hệ hài hòa phù hợp với kỳ vọng của xã hội." 01 đảm bảo.
Tần Minh Hồi cảm thấy không ổn: "Loại tài liệu học tập nào? 01, nhìn thấy một số tài liệu kỳ kỳ quái quái, không thể học tập lung tung. ”
01 nói: "Tiểu tiểu thư mời nhìn xem, đây là tài liệu học tập về giao tiếp giữa các cá nhân, trong một giai đoạn lịch sử nhất định rất nóng hổi, phạm vi lây lan rất rộng. ”
Tần Minh Hồi cúi đầu nhìn "tư liệu" 01 biểu hiện ra, nhìn thấy một loạt vở kịch mẹ chồng nàng dâu.
Kịch mẹ chồng nàng dâu...?
Tần Minh Hồi: "01, cái này vẫn là không cần nhìn đi. ”
01 nói, "Nhưng 01 đã xem xong rồi. ”
Quên 01 "học" nhanh như thế nào! Tần Minh Hồi đỡ trán, cảm giác 01 có thể sẽ có "tiến bộ" kỳ quái.
01 chia sẻ kết quả học tập của mình với cô, đánh giá: "Tiểu tiểu thư, 01 hiểu được, tư liệu này có rất nhiều đạo lý. Sau này mặc kệ Huệ nãi nãi ghét bỏ 01, mắng 01 như thế nào, 01 đều sẽ nhẫn nhục chịu đựng, không oán hận, vì gia đình hòa thuận của tiểu tiểu thư..."
Tần Minh Hồi: "Dừng dừng dừng! Đừng học mấy thứ kỳ quái, tài liệu vô dụng nhanh chóng xóa đi.”
"Được rồi." 01 ngoan ngoãn xóa tư liệu, bỗng nhiên ngữ khí chân thành tha thiết nói, "Kỳ thật mặc kệ nói như thế nào, Huệ nãi nãi đều là thân nhân của tiểu thư, lại là trưởng bối, chúng ta đều là hy vọng tiểu tiểu thư tốt, một chút mâu thuẫn nho nhỏ kia, bao dung lẫn nhau là tốt rồi, cho dù lần sau Huệ nãi nãi lại nói xấu 01 với tiểu tiểu thư, 01 cũng sẽ không để ý, chỉ cần tiểu thư tin tưởng 01, thì 01 cái gì cũng không sợ. ”
Tần Minh Hồi: "......" Thoạt nghe thì không có gì không đúng, nhưng nghe kỹ chỗ nào cũng không đúng.
01, kết quả anh vẫn trong vài giây ngắn ngủi này nhanh chóng học tập tư liệu kịch mẹ chồng nàng dâu đi, những lời này tỏa ra mùi của một cô "con dâu tốt” nồng nặc.
Hơn nữa vì cái gì anh trực tiếp nhập vai vào nhân vật con dâu vậy?
"01, không cần học cái tư liệu này."
"Được rồi, 01 không học nữa." 01 đảm bảo.
Bên này Huệ nãi nãi nằm trên giường, dùng sức ho khan, bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi." Huệ nãi nãi ho khan thêm hai tiếng, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, cảm thấy không đúng, đây không giống như tiếng bước chân của đám bạn già, mà giống như một người trẻ tuổi.
Bà ngẩng đầu lên nhìn thấy 01 mang khăn trùm đầu con mèo. So với cái đầu chó 01 vừa rồi cùng Tần Minh Hồi rời đi, biểu tình mặt mèo của cái đầu mèo 01 này càng trào phúng một chút, mặc một thân âu phục màu cà phê. Huệ nãi nãi biết, quần áo này do Lệ Trạch làm, bà ấy chỉ thích làm các loại quần áo thay cho người máy.
"Cậu lại làm một cái cơ thể máy móc mới?" Huệ nãi nãi cảnh giác nhìn chằm chằm vào đầu mèo 01. Trong lòng bà biết 01 sẽ không rời khỏi tiểu tiểu thư của hắn, cho nên phỏng chừng đây là một cụ thân thể khác do hắn khống chế.
"Khụ khụ, đi rồi lại vụng trộm tới, cậu muốn làm gì?" Huệ nãi nãi âm thầm nói thầm nghĩ, không phải là hắn muốn báo thù chứ?
01 trùm khăn đầu mèo từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai, đặt lên tủ đầu giường, nói: "Bà đã ho từ đêm qua, tôi điều chỉnh thuốc chữa ho, là công thức hữu ích nhất trong cơ sở dữ liệu." ”
Huệ nãi nãi sửng sốt, vẻ mặt càng thêm hoài nghi, nói: "Không phải cậu đã hạ độc trong thuốc đấy chứ? ”
Mặt mèo 01 nghe vậy cũng dừng lại, sau đó phảng phất như không thể tin lùi về phía sau hai bước: "Tôi thật sự là có ý tốt, sao bà có thể hoài nghi tôi như vậy? Tôi ở trong lòng bà chính là một người độc ác như vậy sao!”
Hắn đỡ lấy khung cửa bên cạnh, thân hình lung lay sắp đổ, còn dùng loại ngữ khí ẩn nhẫn lại thê lương này nói: "Thuốc ta đã đưa tới, những thứ khác tôi cũng không muốn giải thích thêm, nhưng tôi, là thật lòng hy vọng đây là một gia đình ấm áp, không có nghi ngờ, chỉ có tình yêu. ”
Dứt lời hắn quay đầu, kiên cường mà đi ra cửa.
Huệ nãi nãi ngồi trên giường, trừng mắt nhìn cánh cửa mở rộng. Một lát sau, một bàn tay đóng cửa lại, giọng điệu 01 trùm đầu mèo bình thường hơn vừa rồi rất nhiều nói: "Xin lỗi, quên đóng cửa. ”
Huệ nãi nãi tiếp tục trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, biểu tình phi thường cổ quái, tâm tình dị thường phức tạp —— không vì cái gì khác, chỉ vì những lời vừa rồi mặt mèo 01 nói.
Quá quen tai, đây không phải là trong bộ phim "Mẹ tôi vợ tôi" mà bà ấy đã xem qua mấy lần, con dâu xui xẻo cùng mẹ chồng đáng ghét, là lời của cô con dâu nói trong vở kịch hay sao?
Một chữ cũng không có kém!
Gia hỏa này có ý gì đây? Đặc biệt chạy tới đây diễn một hồi, chế giễu bà sao? Trên trán Huệ nãi nãi nổi lên hai cái gân xanh, ngay cả ho cũng không muốn ho.
"Buồn cười! Đồ tró này! Thật là buồn cười!”
Trước một ngày Huệ nãi nãi sinh bệnh, ngày hôm sau Lệ Trạch nãi nãi cũng không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi.
"Hai ngày nay nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ra ngoài vào phòng một lạnh một nóng, là dễ dàng sinh bệnh, người già chính là như vậy, luôn có rất nhiều chỗ không thoải mái, hàng năm đều phải đến hai lần như vậy, chuyện nhỏ, Minh Hồi không cần lo lắng." Lệ Trạch nãi nãi ngồi trên giường đan len, thấy họ đến, cười nói.
Thấy 01, thêm một câu, "01 cũng không cần lo lắng. ”
Cùng là thăm bệnh, đến thăm Lệ Trạch nãi nãi 01 không mang theo hoa tươi trái cây, mà mang theo một phần thức ăn nhẹ, cháo loãng cùng mấy món ăn sáng. Theo 01, là do chính tay hắn làm, nhưng Tần Minh Hồi chưa từng thấy 01 rời khỏi mình, về vấn đề hắn nấu thức ăn khi nào, 01 chỉ cười không nói.
Tần Minh Hồi liền hiểu, đại khái là hắn lại lặng lẽ làm thân thể mới, chỉ là không biết vì sao không để cho cô nhìn thấy.
Từ món quà thăm khám bệnh mà đại biểu tâm ý, 01 đối với Lệ Trạch nãi nãi và Huệ nãi nãi, khác biệt quá rõ ràng. Tất nhiên, điều này cũng có liên quan rất lớn đến thái độ khác nhau của hai vị nãi nãi này đối với 01. Tần Minh Hồi yên lặng quan sát, cảm thấy điều này kỳ thật rất thú vị.
01 đem thức ăn mình mang đến để ở lô hàng bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có Lệ Trạch nãi nãi cùng Tần Minh Hồi ngồi nói chuyện.
Lệ Trạch nãi nãi liếc mắt nhìn 01 đi lại bên ngoài, nhẹ giọng nói với Tần Minh Hồi: "Về 01, Huệ đã nói qua với cháu rồi đi?”
Tần Minh Hồi gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Vâng, Huệ nãi nãi đại khái cảm thấy cháu nghe không được lời người khác, vẫn đang giận cháu đó. ”
Lệ Trạch nãi nãi bật cười: "Bà ấy là như vậy, tự mình tức giận một thời gian là được rồi. Aiz... Giáo huấn của lịch sử, làm cho tất cả mọi người sợ hãi cho tới tận bây giờ. ”
"Kỳ thật ta cũng có chút lời, muốn nói với cháu một chút." Ngữ khí Lệ Trạch nãi nãi nhu hòa, "Lời chúng ta nói cháu nghe một chút là tốt rồi, trong lòng có một cái đáy. Kỳ thật nha, những gì người già nói không nhất thiết phải hoàn toàn đúng. Ta và Huệ nãi nãi của cháu bọn họ đều là người ngoài, cháu có thể để cho người máy của cháu biến thành bộ dạng như bây giờ, để cho hắn ta có được tình cảm, vậy cháu nhất định là phải trả giá rất nhiều tình cảm trước, đây là chuyện có rất nhiều dũng khí nha. ”
"Các cháu hiện tại như vậy, liền rất tốt. Ta vẫn luôn suy nghĩ, tình cảm là chuyện rất tốt a, sao có thể bởi vì sợ hãi mà phủ nhận hắn được, đây là không đúng nha..."
Tần Minh thì thiếp liếc mắt nhìn 01 bên ngoài, tuy rằng hắn một bộ bận rộn, nhưng cô biết hắn khẳng định nghe thấy, hơn nữa rất cao hứng. Hắn ta cần sự khẳng định của người khác, không chỉ là của cô.
Cô nói với Lệ Trạch nãi nãi: "Cháu có thể hiểu được nỗi sợ hãi và lo lắng của Huệ nãi nãi, cũng có thể hiểu được ý tứ của Lệ Trạch nãi nãi. Máy móc có cảm xúc không phải là nguyên nhân của bi kịch, không thêm khống chế vào trong đó mới là nguyên nhân của bi kịch.”
Trong thế giới ban đầu, khi cô còn là thị nữ, cô đã đọc rất nhiều hồ sơ gia tộc. Hàng ngàn năm lịch sử, trong ký lục dài dòng đó, thiện và ác của con người đan xen ở trong hồ sơ, không thể chia ra.
Tần Minh Hồi từ đó đã tự hỏi, nhân tính có phải vốn là ác hay không? Một người từ khi sinh ra sẽ sản xuất tất cả các loại mong muốn, cơ bản nhất là mong muốn sống. Để tồn tại, con người có thể làm những điều khủng khiếp nhất.
Nhưng con người có cảm tình, từ nội tâm sinh ra tình cảm, làm cho mọi người đi theo hướng tốt trong suốt cuộc đời của họ, và học cách kiểm soát mặt xấu.
Vì vậy, cô cảm thấy rằng cảm xúc là rất tốt.
Chỉ tiếc tình cảm trước kia cô trả giá, đều là ác ý.
Mà 01, hắn có tình cảm là bởi vì cô, tình cảm của hắn không che giấu, không có khiếp đảm, giống như cô trước kia, bảo cô làm sao có thể không động lòng đây?
Cô đã sớm quyết định cả đời này, đều phải bảo vệ yêu quý phần tình cảm trân thành này.
Cũng không phải là bệnh nặng gì, chỉ là có chút cảm lạnh đau đầu, còn ho khan.
Tần Minh Hồi mang theo 01 đi thăm, 01 vô cùng chú ý mang theo hoa tươi cùng trái cây.
Huệ nãi nãi nằm trên giường nhìn thấy 01 đi theo phía sau Tần Minh Hồi, nếp nhăn trên mặt đều tràn ra lạnh nhạt, sau đó mở miệng nói: "Hoa là hái trong hoa viên của ta, trái cây là hái trong vườn cây ăn quả của ta, khụ khụ, đây là thành ý của cháu khi thăm bệnh nhân sao? ”
Tần Minh Hồi thật đúng là không biết, vừa rồi cô nói muốn đến thăm Huệ nãi nãi, 01 liền nói mang theo hoa tươi trái cây tương đối thích hợp, hơn nữa chủ động nhận nhiệm vụ này, Tần Minh Hồi đáp ứng, ai biết 01 lại lấy ở đây đâu.
Cô mở miệng muốn giải thích hai câu, Huệ nãi nãi trung khí mười phần nói: "Không phải hỏi cháu, là hỏi 01!”
01 trả lời với một giọng nói máy móc quá mức tiêu chuẩn: "Xin lỗi, Người máy 01 nghe không hiểu người đang nói cái gì. ”
Rõ ràng bình thường nói chuyện, bắt chước giọng nói của con người phi thường xuất sắc, lúc này đột nhiên sử dụng âm thanh máy móc không chút cảm xúc, làm Huệ nãi nãi tức giận đến mắt trợn trắng.
Cắm hoa vào bình hoa, 01 lại dùng cái giọng nói máy móc đó: "Chúc ngài sớm an khang hồi phục.”
Một quá trình thăm bệnh nhân phi thường đầy đủ. Chỉ là bộ dáng hai người giận dỗi lẫn nhau, ở người bên ngoài xem ra có vẻ phi thường ấu trĩ.
Bị Huệ nãi nãi đuổi ra khỏi gia môn, Tần Minh Hồi hỏi 01: "Anh ghét Huệ nãi nãi à? ”
01 hỏi lại: "Tiểu tiểu thư có thích những người nói xấu sau lưng cô không?”
Tần Minh Hồi: "A, không thích. ”
01 nói: "01 cũng không thích. Huệ nãi nãi trước đó đã lén nói xấu 01 với cô, 01 cũng sẽ cảm thấy tức giận. ”
"Ý anh là ngày hôm qua? Chuyện này mọi người cũng không làm gì sai, chỉ là lập trường khác nhau, vì vậy quan điểm và sự lựa chọn cũng không giống nhau mà thôi.” Tần Minh Hồi nói.
01 gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Tiểu tiểu thư, ngày hôm qua tôi đã rất sợ hãi khi nghe bà ấy nói những lời đó. Bởi vì bà ấy đứng trong cùng một vị trí của con người như tiểu tiểu thư, cho nên bà ấy so với tôi càng thêm đáng tin cậy hơn. Tôi sợ tiểu tiểu thư thật sự bởi vì lời nói của bà ấy, mà đem tôi coi như là địch nhân cần tiêu diệt. ”
Tần Minh Hồi cảm thấy có chút mệt mỏi, ngồi vào một cái ghế dài gần đó.
01 đi theo, nói: "Ghế dựa quá cứng, lại lạnh, mời tiểu tiểu thư ngồi trên đùi của tôi đi. ”
Tần Minh Hồi không cự tuyệt, theo lời ngồi lên, cũng nhằm vào lời nói vừa rồi của hắn: "01, tôi có đôi mắt sẽ tự mình xem, có đầu óc sẽ tự mình suy nghĩ, lời nói của người khác tôi sẽ không hoàn toàn tin tưởng, suy nghĩ của người khác cũng không thể dễ dàng ảnh hưởng đến tôi. Huệ nãi nãi đối xử với tôi quả thật rất tốt, nhưng bà ấy ở chung với anh mới có mấy ngày, tôi và bà ấy đã ở chung bao lâu rồi? Tôi mới là người ở trên thế gian này hiểu anh nhất a.”
"Người khác có thể hoài nghi anh, nhưng tôi không nên làm như vậy. Anh có khả năng có một ít ý tưởng không tốt, nhưng anh không thực sự muốn làm tổn thương tôi, nếu tôi từ bỏ anh chỉ vì một số lời của Huệ nãi nãi, vậy tôi có phải quá ngốc chút hay không? ”
"01, anh nói hy vọng tôi có thể tin tưởng anh, như vậy anh có phải cũng nên tin tưởng tôi hay không?"
01 ôm trọn lấy cô, gọi một tiếng tiểu tiểu thư, đưa cô vào lòng, trái phải lắc lư nhẹ nhàng. Tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng từ chuyển động cơ thể này, có lẽ là hắn đang rất hạnh phúc.
Tần Minh Hồi liền tựa vào trong lòng hắn cười, bám lấy cánh tay hắn nói: "Trong lòng anh có thể không thích Huệ nãi nãi, không thích không cần miễn cưỡng ở chung. Nhưng lần sau con nói chuyện với Huệ nãi nãi, đừng dùng giọng nói máy móc, được không? Bà ấy bị bệnh không thoải mái đâu, cũng không cần cố ý làm bà ấy tức giận.”
"Xin yên tâm, tiểu tiểu thư, tôi sẽ xử lý tốt quan hệ với Huệ nãi nãi, tôi đã tải về rất nhiều tác phẩm văn học nghệ thuật trong kho tư liệu làm tài liệu học tập, đảm bảo làm được quan hệ hài hòa phù hợp với kỳ vọng của xã hội." 01 đảm bảo.
Tần Minh Hồi cảm thấy không ổn: "Loại tài liệu học tập nào? 01, nhìn thấy một số tài liệu kỳ kỳ quái quái, không thể học tập lung tung. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
01 nói: "Tiểu tiểu thư mời nhìn xem, đây là tài liệu học tập về giao tiếp giữa các cá nhân, trong một giai đoạn lịch sử nhất định rất nóng hổi, phạm vi lây lan rất rộng. ”
Tần Minh Hồi cúi đầu nhìn "tư liệu" 01 biểu hiện ra, nhìn thấy một loạt vở kịch mẹ chồng nàng dâu.
Kịch mẹ chồng nàng dâu...?
Tần Minh Hồi: "01, cái này vẫn là không cần nhìn đi. ”
01 nói, "Nhưng 01 đã xem xong rồi. ”
Quên 01 "học" nhanh như thế nào! Tần Minh Hồi đỡ trán, cảm giác 01 có thể sẽ có "tiến bộ" kỳ quái.
01 chia sẻ kết quả học tập của mình với cô, đánh giá: "Tiểu tiểu thư, 01 hiểu được, tư liệu này có rất nhiều đạo lý. Sau này mặc kệ Huệ nãi nãi ghét bỏ 01, mắng 01 như thế nào, 01 đều sẽ nhẫn nhục chịu đựng, không oán hận, vì gia đình hòa thuận của tiểu tiểu thư..."
Tần Minh Hồi: "Dừng dừng dừng! Đừng học mấy thứ kỳ quái, tài liệu vô dụng nhanh chóng xóa đi.”
"Được rồi." 01 ngoan ngoãn xóa tư liệu, bỗng nhiên ngữ khí chân thành tha thiết nói, "Kỳ thật mặc kệ nói như thế nào, Huệ nãi nãi đều là thân nhân của tiểu thư, lại là trưởng bối, chúng ta đều là hy vọng tiểu tiểu thư tốt, một chút mâu thuẫn nho nhỏ kia, bao dung lẫn nhau là tốt rồi, cho dù lần sau Huệ nãi nãi lại nói xấu 01 với tiểu tiểu thư, 01 cũng sẽ không để ý, chỉ cần tiểu thư tin tưởng 01, thì 01 cái gì cũng không sợ. ”
Tần Minh Hồi: "......" Thoạt nghe thì không có gì không đúng, nhưng nghe kỹ chỗ nào cũng không đúng.
01, kết quả anh vẫn trong vài giây ngắn ngủi này nhanh chóng học tập tư liệu kịch mẹ chồng nàng dâu đi, những lời này tỏa ra mùi của một cô "con dâu tốt” nồng nặc.
Hơn nữa vì cái gì anh trực tiếp nhập vai vào nhân vật con dâu vậy?
"01, không cần học cái tư liệu này."
"Được rồi, 01 không học nữa." 01 đảm bảo.
Bên này Huệ nãi nãi nằm trên giường, dùng sức ho khan, bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi." Huệ nãi nãi ho khan thêm hai tiếng, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, cảm thấy không đúng, đây không giống như tiếng bước chân của đám bạn già, mà giống như một người trẻ tuổi.
Bà ngẩng đầu lên nhìn thấy 01 mang khăn trùm đầu con mèo. So với cái đầu chó 01 vừa rồi cùng Tần Minh Hồi rời đi, biểu tình mặt mèo của cái đầu mèo 01 này càng trào phúng một chút, mặc một thân âu phục màu cà phê. Huệ nãi nãi biết, quần áo này do Lệ Trạch làm, bà ấy chỉ thích làm các loại quần áo thay cho người máy.
"Cậu lại làm một cái cơ thể máy móc mới?" Huệ nãi nãi cảnh giác nhìn chằm chằm vào đầu mèo 01. Trong lòng bà biết 01 sẽ không rời khỏi tiểu tiểu thư của hắn, cho nên phỏng chừng đây là một cụ thân thể khác do hắn khống chế.
"Khụ khụ, đi rồi lại vụng trộm tới, cậu muốn làm gì?" Huệ nãi nãi âm thầm nói thầm nghĩ, không phải là hắn muốn báo thù chứ?
01 trùm khăn đầu mèo từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai, đặt lên tủ đầu giường, nói: "Bà đã ho từ đêm qua, tôi điều chỉnh thuốc chữa ho, là công thức hữu ích nhất trong cơ sở dữ liệu." ”
Huệ nãi nãi sửng sốt, vẻ mặt càng thêm hoài nghi, nói: "Không phải cậu đã hạ độc trong thuốc đấy chứ? ”
Mặt mèo 01 nghe vậy cũng dừng lại, sau đó phảng phất như không thể tin lùi về phía sau hai bước: "Tôi thật sự là có ý tốt, sao bà có thể hoài nghi tôi như vậy? Tôi ở trong lòng bà chính là một người độc ác như vậy sao!”
Hắn đỡ lấy khung cửa bên cạnh, thân hình lung lay sắp đổ, còn dùng loại ngữ khí ẩn nhẫn lại thê lương này nói: "Thuốc ta đã đưa tới, những thứ khác tôi cũng không muốn giải thích thêm, nhưng tôi, là thật lòng hy vọng đây là một gia đình ấm áp, không có nghi ngờ, chỉ có tình yêu. ”
Dứt lời hắn quay đầu, kiên cường mà đi ra cửa.
Huệ nãi nãi ngồi trên giường, trừng mắt nhìn cánh cửa mở rộng. Một lát sau, một bàn tay đóng cửa lại, giọng điệu 01 trùm đầu mèo bình thường hơn vừa rồi rất nhiều nói: "Xin lỗi, quên đóng cửa. ”
Huệ nãi nãi tiếp tục trừng mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, biểu tình phi thường cổ quái, tâm tình dị thường phức tạp —— không vì cái gì khác, chỉ vì những lời vừa rồi mặt mèo 01 nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá quen tai, đây không phải là trong bộ phim "Mẹ tôi vợ tôi" mà bà ấy đã xem qua mấy lần, con dâu xui xẻo cùng mẹ chồng đáng ghét, là lời của cô con dâu nói trong vở kịch hay sao?
Một chữ cũng không có kém!
Gia hỏa này có ý gì đây? Đặc biệt chạy tới đây diễn một hồi, chế giễu bà sao? Trên trán Huệ nãi nãi nổi lên hai cái gân xanh, ngay cả ho cũng không muốn ho.
"Buồn cười! Đồ tró này! Thật là buồn cười!”
Trước một ngày Huệ nãi nãi sinh bệnh, ngày hôm sau Lệ Trạch nãi nãi cũng không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi.
"Hai ngày nay nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ra ngoài vào phòng một lạnh một nóng, là dễ dàng sinh bệnh, người già chính là như vậy, luôn có rất nhiều chỗ không thoải mái, hàng năm đều phải đến hai lần như vậy, chuyện nhỏ, Minh Hồi không cần lo lắng." Lệ Trạch nãi nãi ngồi trên giường đan len, thấy họ đến, cười nói.
Thấy 01, thêm một câu, "01 cũng không cần lo lắng. ”
Cùng là thăm bệnh, đến thăm Lệ Trạch nãi nãi 01 không mang theo hoa tươi trái cây, mà mang theo một phần thức ăn nhẹ, cháo loãng cùng mấy món ăn sáng. Theo 01, là do chính tay hắn làm, nhưng Tần Minh Hồi chưa từng thấy 01 rời khỏi mình, về vấn đề hắn nấu thức ăn khi nào, 01 chỉ cười không nói.
Tần Minh Hồi liền hiểu, đại khái là hắn lại lặng lẽ làm thân thể mới, chỉ là không biết vì sao không để cho cô nhìn thấy.
Từ món quà thăm khám bệnh mà đại biểu tâm ý, 01 đối với Lệ Trạch nãi nãi và Huệ nãi nãi, khác biệt quá rõ ràng. Tất nhiên, điều này cũng có liên quan rất lớn đến thái độ khác nhau của hai vị nãi nãi này đối với 01. Tần Minh Hồi yên lặng quan sát, cảm thấy điều này kỳ thật rất thú vị.
01 đem thức ăn mình mang đến để ở lô hàng bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có Lệ Trạch nãi nãi cùng Tần Minh Hồi ngồi nói chuyện.
Lệ Trạch nãi nãi liếc mắt nhìn 01 đi lại bên ngoài, nhẹ giọng nói với Tần Minh Hồi: "Về 01, Huệ đã nói qua với cháu rồi đi?”
Tần Minh Hồi gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Vâng, Huệ nãi nãi đại khái cảm thấy cháu nghe không được lời người khác, vẫn đang giận cháu đó. ”
Lệ Trạch nãi nãi bật cười: "Bà ấy là như vậy, tự mình tức giận một thời gian là được rồi. Aiz... Giáo huấn của lịch sử, làm cho tất cả mọi người sợ hãi cho tới tận bây giờ. ”
"Kỳ thật ta cũng có chút lời, muốn nói với cháu một chút." Ngữ khí Lệ Trạch nãi nãi nhu hòa, "Lời chúng ta nói cháu nghe một chút là tốt rồi, trong lòng có một cái đáy. Kỳ thật nha, những gì người già nói không nhất thiết phải hoàn toàn đúng. Ta và Huệ nãi nãi của cháu bọn họ đều là người ngoài, cháu có thể để cho người máy của cháu biến thành bộ dạng như bây giờ, để cho hắn ta có được tình cảm, vậy cháu nhất định là phải trả giá rất nhiều tình cảm trước, đây là chuyện có rất nhiều dũng khí nha. ”
"Các cháu hiện tại như vậy, liền rất tốt. Ta vẫn luôn suy nghĩ, tình cảm là chuyện rất tốt a, sao có thể bởi vì sợ hãi mà phủ nhận hắn được, đây là không đúng nha..."
Tần Minh thì thiếp liếc mắt nhìn 01 bên ngoài, tuy rằng hắn một bộ bận rộn, nhưng cô biết hắn khẳng định nghe thấy, hơn nữa rất cao hứng. Hắn ta cần sự khẳng định của người khác, không chỉ là của cô.
Cô nói với Lệ Trạch nãi nãi: "Cháu có thể hiểu được nỗi sợ hãi và lo lắng của Huệ nãi nãi, cũng có thể hiểu được ý tứ của Lệ Trạch nãi nãi. Máy móc có cảm xúc không phải là nguyên nhân của bi kịch, không thêm khống chế vào trong đó mới là nguyên nhân của bi kịch.”
Trong thế giới ban đầu, khi cô còn là thị nữ, cô đã đọc rất nhiều hồ sơ gia tộc. Hàng ngàn năm lịch sử, trong ký lục dài dòng đó, thiện và ác của con người đan xen ở trong hồ sơ, không thể chia ra.
Tần Minh Hồi từ đó đã tự hỏi, nhân tính có phải vốn là ác hay không? Một người từ khi sinh ra sẽ sản xuất tất cả các loại mong muốn, cơ bản nhất là mong muốn sống. Để tồn tại, con người có thể làm những điều khủng khiếp nhất.
Nhưng con người có cảm tình, từ nội tâm sinh ra tình cảm, làm cho mọi người đi theo hướng tốt trong suốt cuộc đời của họ, và học cách kiểm soát mặt xấu.
Vì vậy, cô cảm thấy rằng cảm xúc là rất tốt.
Chỉ tiếc tình cảm trước kia cô trả giá, đều là ác ý.
Mà 01, hắn có tình cảm là bởi vì cô, tình cảm của hắn không che giấu, không có khiếp đảm, giống như cô trước kia, bảo cô làm sao có thể không động lòng đây?
Cô đã sớm quyết định cả đời này, đều phải bảo vệ yêu quý phần tình cảm trân thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro