Thiêu
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Sớm biết vậy, lần trước mưa to, liền không mở vòng bảo hộ —— chính là quá lo lắng sấm sét.
Cuối cùng vẫn là 01 tự mình giải quyết vấn đề này.
Bọn họ lại tiếp tục đi, muốn vượt qua một con sông lớn, con sông lớn kia đặc biệt sâu, 01 chảy xuống sông, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra trên mặt nước.
Tần Minh Hồi mang ra chiếc ô che nắng đơn sơ do mình làm, bố trí sân bãi ở đỉnh đầu 01, lại uống một bữa trà chiều ở giữa sông.
Trước khi xuống nước, cô buộc rêu thật dày vào lòng bàn tay của 01, để hắn có thể tự mình dọn dẹp cơ thể trên sông. Đây chính là một công trình lớn, hai tay 01 kia bao lớn a, cô làm việc lại tỉ mỉ, lấy nhiều rêu xanh cỏ dại như vậy buộc vào tay hắn, mệt đến mức đang uống trà chiều thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.
Một ngày nào đó sau khi vượt qua dòng sông lớn này, Tần Minh Hồi nhìn thấy được nhân loại còn sống mà đâu lâu rồi không gặp.
Trước đó, rất lâu rồi cô không nhìn thấy người sống, lúc nghe thấy một trận la hét còn chưa kịp phản ứng. Thò đầu ra từ ngực 01 xem, 01 nói với cô:
[Tiểu tiểu thư, phía trước có một nhân loại. ]
"A a a...Là quái vật! Thật lớn... A quái vật! ”
Thanh âm kinh hô khô khốc khàn khàn, giống như là thanh âm của một lão nhân, Tần Minh Hồi cúi đầu nhìn lại, trước người 01 người cách đó không xa, một thân ảnh gầy gò ốm yếu đang chậm rãi chạy trốn, bởi vì quá gấp gáp, không cẩn thận còn ngã xuống đất, củi khô ôm trong ngực rơi vãi khắp nơi.
Tần Minh Hồi đi xuống mặt đất, đỡ lão nhân đang run rẩy trên đất lên, thật vất vả mới làm cho ông ấy trấn định lại.
Lão nhân này tai nghễnh ngãng, hai người giao tiếp đặc biệt khó khăn, Tần Minh Hồi không thể không gân cổ lên nói chuyện với lão.
"Hắn, là máy móc, máy móc, ông biết không? Hắn không ăn thịt người! ”
"Hả? Ăn thịt người? À, không ăn thịt người... Không ăn người là tốt, không ăn người là tốt. ”
Tuy rằng giải thích một phen, nhưng thời điểm 01 đi theo sau các cô cùng nhau đi về phía trước, lão nhân vẫn ở trong nâng đỡ của cô mà không ngừng run rẩy, gắt gao ôm củi trong ngực, Tần Minh Hồi muốn giúp ông ấy cầm, cũng đoạt không được.
Ông già sống trong một ngôi nhà bằng bùn nhỏ hẹp và tối tăm gần đó, bên cạnh là mấy mảnh ruộng được khai phá, trên đó là cây trồng tươi tốt. Có thể thấy, ông già đã sống ở đây rất lâu.
"Ta cùng bạn già của ta, cùng nhau sống ở đây, mấy chục năm, chỉ có hai người chúng ta." Lão nhân gia nhìn cục sắt ngồi xổm ở một bên bất động, cũng không còn sợ hãi, còn chủ động nói với Tần Minh Hồi về tình huống của mình.
Tần Minh Hồi thấy ông ấy đem đống củi đang ôm trong ngực đặt chất đống ở bãi đất trống ngoài phòng, có chút kỳ quái hỏi: "Đại gia, ngài bày củi thành đống như vậy ở chỗ này làm gì? ”
"Bạn già của ta, đêm qua đã đi rồi." Ông già run rẩy bày củi, "Ta phải thiêu bà ấy . ”
Khi còn sống bị nhiễm bệnh trùng hút máu, sau khi chết sẽ biến thành quái vật hút máu, nếu khi còn sống không bị nhiễm bệnh, sau khi chết biến thành thi thể cũng có thể bị nhiễm bệnh, cũng sẽ biến thành loại trùng hút máu, cho nên mọi người đều có thói quen xử lý thi thể, phổ biến nhất chính là đốt thành tro.
Tần Minh Hồi nhìn lão nhân chui vào trong phòng, ôm ra một người so với ông ấy còn nhỏ hơn. Lão thái thái khô cằn nhắm chặt hai mắt, lộ ra làn da đầy nếp nhăn, giống như một gốc cây cổ thụ chết khô teo tóp.
Lão nhân đem lão bà trong lòng ngực đặt vào đống củi, dùng bàn tay che kín vết chai vuốt vuốt mái tóc bà, kéo quần áo của bà.
Ông châm lửa, rồi thở hổn hển ngồi ở một bên, nhìn khói dày đặc bốc lên, ngọn lửa bắt đầu cháy từ góc áo lão bà.
Bỗng nhiên, trong ánh mắt đục ngầu vô thần của ông ấy có một chút ánh nước tràn ra, lại bị chen vào nếp nhăn trên gương mặt
"Hai người chúng ta may mắn, ở đây nhiều năm, không bị nhiễm bệnh." Lão nhân tựa hồ muốn mượn lời nói chuyện để giải thích cái gì, nhìn ngọn lửa lẩm bẩm, cũng mặc kệ Tần Minh Hồi có nghe rõ hay không.
"Bà ấy đi rồi, ta còn có thể giúp bà ấy hỏa thiêu, dọn dẹp một chút. Bây giờ, chỉ còn lại một mình ta, nếu ta chết, cái thi thể này cũng chẳng ai quản. ”
"Hôm trước còn cười ta, đi đường không ổn định bằng bà ấy."
Thi thể rất khó đốt sạch, đốt rất lâu, đốt đến khi trời tối, ông lão lại thêm củi nhiều lần.
Tần Minh Hồi cũng không biết vì sao mình không đi, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhìn theo ngọn lửa thật lâu, trong lòng cô tràn ngập một loại cảm xúc không thể nói nên lời.
01 cũng ngồi xổm bên cạnh cô, không nhúc nhích, mà ngọn lửa màu cam chiếu lên người hắn, không ngừng nhảy nhót.
Sau nửa đêm, ông già mệt mỏi, từ từ không nói chuyện nữa, cả người ở đó dường như đang ngủ.
[Tiểu tiểu thư. ]
[Hả? ]
[Dấu hiệu sinh mệnh của con người này đã biến mất.] ]
Tần Minh Hồi bị 01 nhắc nhở, phản ứng một lát mới ý thức được, 01 nói lão nhân này đã chết.
Cô quay đầu kinh ngạc nhìn qua, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Ngọn lửa còn chưa dập tắt, thi thể lão thái thái còn chưa triệt để thiêu rụi, Tần Minh Hồi đem thi thể lão nhân này bỏ vào đống lửa.
[01, hỏa thiêu hai người họ cùng nhau. ]
[Được, tiểu tiểu thư. ]
01 ngay lập tức đem thi thể cùng củi còn thừa đốt thành tro. Hắn không hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, dựa theo thói quen hỏi:
[Tiểu tiểu thư, lần này nhiệt độ ngọn lửa của 01 có ổn không ? ]
Ai ngờ hắn nói xong, thấy tiểu thư ‘òa’ một tiếng che đôi mắt khóc lên.
Đối với chuyện tiểu thư vì sao đột nhiên khóc lên, 01 không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết tiểu thư không trả lời, cô vẫn khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn, điều này có chút dọa đến 01.
Ca Ca ———— (tiếng các khớp người máy chuyển động)
01 cúi đầu xuống, đem cái đầu to lớn của mình tiến đến trước mặt Tần Minh Hồi, lúc cô buông tay ra bị đôi mắt to tròn rất gần kia dọa đến nấc một cái, liền khóc không nổi.
[Tiểu tiểu thư, vì sao lại khóc. ]
"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy rất buồn." Tần Minh Hồi ôm hai má, "Hai người ở cùng một chỗ, một người trong đó đi trước, người lưu lại làm sao bây giờ, ngẫm lại liền thương tâm. ”
01 phản ứng một lúc, nói với cô:
[ Tiểu tiểu thư, nếu cô qua đời, 01 sẽ bảo quản thi thể của cô.] ]
Cuối cùng vẫn là 01 tự mình giải quyết vấn đề này.
Bọn họ lại tiếp tục đi, muốn vượt qua một con sông lớn, con sông lớn kia đặc biệt sâu, 01 chảy xuống sông, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra trên mặt nước.
Tần Minh Hồi mang ra chiếc ô che nắng đơn sơ do mình làm, bố trí sân bãi ở đỉnh đầu 01, lại uống một bữa trà chiều ở giữa sông.
Trước khi xuống nước, cô buộc rêu thật dày vào lòng bàn tay của 01, để hắn có thể tự mình dọn dẹp cơ thể trên sông. Đây chính là một công trình lớn, hai tay 01 kia bao lớn a, cô làm việc lại tỉ mỉ, lấy nhiều rêu xanh cỏ dại như vậy buộc vào tay hắn, mệt đến mức đang uống trà chiều thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.
Một ngày nào đó sau khi vượt qua dòng sông lớn này, Tần Minh Hồi nhìn thấy được nhân loại còn sống mà đâu lâu rồi không gặp.
Trước đó, rất lâu rồi cô không nhìn thấy người sống, lúc nghe thấy một trận la hét còn chưa kịp phản ứng. Thò đầu ra từ ngực 01 xem, 01 nói với cô:
[Tiểu tiểu thư, phía trước có một nhân loại. ]
"A a a...Là quái vật! Thật lớn... A quái vật! ”
Thanh âm kinh hô khô khốc khàn khàn, giống như là thanh âm của một lão nhân, Tần Minh Hồi cúi đầu nhìn lại, trước người 01 người cách đó không xa, một thân ảnh gầy gò ốm yếu đang chậm rãi chạy trốn, bởi vì quá gấp gáp, không cẩn thận còn ngã xuống đất, củi khô ôm trong ngực rơi vãi khắp nơi.
Tần Minh Hồi đi xuống mặt đất, đỡ lão nhân đang run rẩy trên đất lên, thật vất vả mới làm cho ông ấy trấn định lại.
Lão nhân này tai nghễnh ngãng, hai người giao tiếp đặc biệt khó khăn, Tần Minh Hồi không thể không gân cổ lên nói chuyện với lão.
"Hắn, là máy móc, máy móc, ông biết không? Hắn không ăn thịt người! ”
"Hả? Ăn thịt người? À, không ăn thịt người... Không ăn người là tốt, không ăn người là tốt. ”
Tuy rằng giải thích một phen, nhưng thời điểm 01 đi theo sau các cô cùng nhau đi về phía trước, lão nhân vẫn ở trong nâng đỡ của cô mà không ngừng run rẩy, gắt gao ôm củi trong ngực, Tần Minh Hồi muốn giúp ông ấy cầm, cũng đoạt không được.
Ông già sống trong một ngôi nhà bằng bùn nhỏ hẹp và tối tăm gần đó, bên cạnh là mấy mảnh ruộng được khai phá, trên đó là cây trồng tươi tốt. Có thể thấy, ông già đã sống ở đây rất lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta cùng bạn già của ta, cùng nhau sống ở đây, mấy chục năm, chỉ có hai người chúng ta." Lão nhân gia nhìn cục sắt ngồi xổm ở một bên bất động, cũng không còn sợ hãi, còn chủ động nói với Tần Minh Hồi về tình huống của mình.
Tần Minh Hồi thấy ông ấy đem đống củi đang ôm trong ngực đặt chất đống ở bãi đất trống ngoài phòng, có chút kỳ quái hỏi: "Đại gia, ngài bày củi thành đống như vậy ở chỗ này làm gì? ”
"Bạn già của ta, đêm qua đã đi rồi." Ông già run rẩy bày củi, "Ta phải thiêu bà ấy . ”
Khi còn sống bị nhiễm bệnh trùng hút máu, sau khi chết sẽ biến thành quái vật hút máu, nếu khi còn sống không bị nhiễm bệnh, sau khi chết biến thành thi thể cũng có thể bị nhiễm bệnh, cũng sẽ biến thành loại trùng hút máu, cho nên mọi người đều có thói quen xử lý thi thể, phổ biến nhất chính là đốt thành tro.
Tần Minh Hồi nhìn lão nhân chui vào trong phòng, ôm ra một người so với ông ấy còn nhỏ hơn. Lão thái thái khô cằn nhắm chặt hai mắt, lộ ra làn da đầy nếp nhăn, giống như một gốc cây cổ thụ chết khô teo tóp.
Lão nhân đem lão bà trong lòng ngực đặt vào đống củi, dùng bàn tay che kín vết chai vuốt vuốt mái tóc bà, kéo quần áo của bà.
Ông châm lửa, rồi thở hổn hển ngồi ở một bên, nhìn khói dày đặc bốc lên, ngọn lửa bắt đầu cháy từ góc áo lão bà.
Bỗng nhiên, trong ánh mắt đục ngầu vô thần của ông ấy có một chút ánh nước tràn ra, lại bị chen vào nếp nhăn trên gương mặt
"Hai người chúng ta may mắn, ở đây nhiều năm, không bị nhiễm bệnh." Lão nhân tựa hồ muốn mượn lời nói chuyện để giải thích cái gì, nhìn ngọn lửa lẩm bẩm, cũng mặc kệ Tần Minh Hồi có nghe rõ hay không.
"Bà ấy đi rồi, ta còn có thể giúp bà ấy hỏa thiêu, dọn dẹp một chút. Bây giờ, chỉ còn lại một mình ta, nếu ta chết, cái thi thể này cũng chẳng ai quản. ”
"Hôm trước còn cười ta, đi đường không ổn định bằng bà ấy."
Thi thể rất khó đốt sạch, đốt rất lâu, đốt đến khi trời tối, ông lão lại thêm củi nhiều lần.
Tần Minh Hồi cũng không biết vì sao mình không đi, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhìn theo ngọn lửa thật lâu, trong lòng cô tràn ngập một loại cảm xúc không thể nói nên lời.
01 cũng ngồi xổm bên cạnh cô, không nhúc nhích, mà ngọn lửa màu cam chiếu lên người hắn, không ngừng nhảy nhót.
Sau nửa đêm, ông già mệt mỏi, từ từ không nói chuyện nữa, cả người ở đó dường như đang ngủ.
[Tiểu tiểu thư. ]
[Hả? ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Dấu hiệu sinh mệnh của con người này đã biến mất.] ]
Tần Minh Hồi bị 01 nhắc nhở, phản ứng một lát mới ý thức được, 01 nói lão nhân này đã chết.
Cô quay đầu kinh ngạc nhìn qua, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Ngọn lửa còn chưa dập tắt, thi thể lão thái thái còn chưa triệt để thiêu rụi, Tần Minh Hồi đem thi thể lão nhân này bỏ vào đống lửa.
[01, hỏa thiêu hai người họ cùng nhau. ]
[Được, tiểu tiểu thư. ]
01 ngay lập tức đem thi thể cùng củi còn thừa đốt thành tro. Hắn không hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, dựa theo thói quen hỏi:
[Tiểu tiểu thư, lần này nhiệt độ ngọn lửa của 01 có ổn không ? ]
Ai ngờ hắn nói xong, thấy tiểu thư ‘òa’ một tiếng che đôi mắt khóc lên.
Đối với chuyện tiểu thư vì sao đột nhiên khóc lên, 01 không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết tiểu thư không trả lời, cô vẫn khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn, điều này có chút dọa đến 01.
Ca Ca ———— (tiếng các khớp người máy chuyển động)
01 cúi đầu xuống, đem cái đầu to lớn của mình tiến đến trước mặt Tần Minh Hồi, lúc cô buông tay ra bị đôi mắt to tròn rất gần kia dọa đến nấc một cái, liền khóc không nổi.
[Tiểu tiểu thư, vì sao lại khóc. ]
"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy rất buồn." Tần Minh Hồi ôm hai má, "Hai người ở cùng một chỗ, một người trong đó đi trước, người lưu lại làm sao bây giờ, ngẫm lại liền thương tâm. ”
01 phản ứng một lúc, nói với cô:
[ Tiểu tiểu thư, nếu cô qua đời, 01 sẽ bảo quản thi thể của cô.] ]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro