Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Uống Thuốc

Phù Hoa

2024-11-18 20:50:45

Trên đường cái người đến người đi, ai đi qua đều phải nhìn đôi nam nữ đó.

Nam tử trên mặt mang cái lồng che miệng kỳ quái, trên tay leng keng leng keng ngón tay bọc sắt, đeo một thanh kiếm trừ tà của đạo sĩ, xem bề ngoài chính là “Kỳ nhân dị sĩ”.

Nữ tử vậy mà có một khuôn mặt xinh đẹp, tóc cực đen, mặt lại cực trắng, một thân áo trắng giống như đồ tang nhìn vào khiến lòng người e ngại.

Hai người tư thế cũng kỳ quái, nam tử cõng nữ tử giống như cõng củi ở phía sau, hai người cách mấy nhánh cây dựa lưng vào nhau, tư thế này vốn nên vô cùng cố sức, nhưng xem nam tử kia bộ dáng nhẹ nhàng tự nhiên, dường như nàng ấy không có trọng lượng.

Người thường gồng gánh, ôm theo rổ, ồn ào tránh bọn họ. Phụ nhân, ôm hài đồng thấy đứa nhỏ không hiểu chuyện duỗi tay lôi áo nữ nhân, vội túm tay bắt nó về, thấp giọng quát lớn, sợ nó chạm vào đồ vật không sạch sẽ.

Ở thời đại này, gặp được đồ vật “không sạch sẽ” là chuyện thực tầm thường, cho nên mọi người nhìn thấy chút nhân sĩ “bắt quỷ” đều kính nhi viễn chi.[ tôn trọng và giữ khoảng cách]

Khổ Sinh sớm thành quen những ánh mắt đó, bước đi trên phố cảm ứng tung tích lệ quỷ.

“Vị đạo trưởng qua đường này, mời vào trong nhà uống ly trà đi?” Đi đến một đầu hẻm, một nam nhân mặt mang thấp thỏm đứng ở trước cánh cửa nói.

Khổ Sinh nhìn môn hộ phía sau hắn một cái, dưới chân vừa chuyển, đi qua.

Nam nhân vội ân cần mở cửa chính, nghênh đón hắn vào, còn sợ hãi mà nhìn La Ngọc Tĩnh trên lưng hắn.

Trước kia nói, lúc này mọi người thường gặp một ít việc lạ, vì thế nhân sĩ liên quan đến việc đuổi quỷ bắt yêu cũng nhiều lên một ít , có rất nhiều người nếu trong nhà gặp việc lạ, không mời nổi những “Thần thánh” bản địa, gặp được kỳ nhân đi ngang qua, sẽ mời người đó vào trong nhà hỗ trợ nhìn một cái, đây cũng là một loại cách làm dần dần trở thành ước định.

Đi vào tiểu viện, thấy phòng ốc xưa cũ, trong viện nuôi gà vịt, nhưng quét dọn thực sạch sẽ, không ngửi thấy mùi vị gì, một góc sân trồng cây lê.

Nam chủ nhân dựa theo thói quen rót một chén trà, nâng đến gần, thấy vị này trên mặt có cái lồng che đi không uống được, nhất thời không biết có nên tiếp tục đưa qua hay không.

Khổ Sinh nói: “Có vấn đề gì?”

Nam tử vội buông trà đáp: “Là nhi tử của ta, ngủ ba ngày gọi cũng không tỉnh, đã lạy trong miếu cũng không có tác dụng, không biết là bị bóng đè hay là cái gì”. Nói xong thở dài một tiếng vào trong phòng, để ôm hài tử ra.

Buồng trong thê tử và lão nương hắn đều đi ra, thê tử hai mắt khóc sưng, trong lòng ngực gắt gao ôm hài đồng vài tuổi.

Hai nữ nhân mồm năm miệng mười kể rõ một hồi, mắt thấy lại sắp khóc lên. Khổ Sinh một tay túm mặt hài tử lật xem, một lóng tay lạnh băng băng chọc vào giữa mày, cắt đứt tiếng khóc của hai người.

“Là ‘đi ếch’, để mẫu thân của hài tử ôm ra bên ngoài đi chỗ nào có cầu, đi đến đâu hài tử phát ra tiếng khóc, liền dừng lại đào đất, trong đất sẽ có một con ếch đất, dùng chén mang về, cho gà trong nhà ăn.” Khổ Sinh nói xong liền xua xua tay.

Mẫu thân của hài tử lập tức ôm đứa nhỏ, mang theo cái cuốc nhỏ và cái chén ra cửa.

Khổ Sinh gỡ cái giá cõng củi trên lưng xuống, một tay dẫn theo La Ngọc Tĩnh không nói một lời, đặt nàng ngồi ở trên tảng đá xanh dưới cây lê.

Nam nhân lưu tại trong nhà theo một bên, lão nương hắn lại cẩn thận nhìn La Ngọc Tĩnh vài lần, hỏi Khổ Sinh: “Vị đạo trưởng này a, ngài mang theo đây chính là nữ quỷ ngài hàng phục?”

Khổ Sinh vừa định nói không phải quỷ, lại nghĩ trong thân thể xác thật là lệ quỷ không sai, giải thích thì phiền toái, liền trực tiếp gật gật đầu. Lão bà bà kia lộ ra thần sắc “Quả nhiên như thế”, đi vào phòng, qua một lát lấy ra ba cây hương, đốt lên cắm ở bên chân La Ngọc Tĩnh bái bái, trong miệng nói: “Chớ trách, chớ trách”

La Ngọc Tĩnh nhìn cây hương dưới chân :"...!"

Hương châm tàn rồi, nữ nhân ôm hài tử trở lại, trong chén quả nhiên có một con ếch đất, bắt lấy cho gà ăn, thực nhanh, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc hài tử, vừa khóc vừa kêu đói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người nhà đó ngàn ân vạn tạ, cuối cùng cẩn thận lấy ra mấy đồng tiền, đưa vào trong tay Khổ Sinh. Nhìn qua như là sợ hắn chê ít, nhưng Khổ Sinh cái gì cũng không nói, nhận lấy tiền liền cõng La Ngọc Tĩnh lên. Nam chủ nhân ân cần đưa bọn họ đến cửa.

Đi qua mấy con phố, Khổ Sinh lại lần nữa dừng lại. Bên cạnh là cái sạp dùng cành trúc và vải dựng lên, dựa vào hai mảnh tường nhà người ta, dựa tường lập quầy, bày mấy cái bàn. Buổi chiều không phải giờ cơm, không có ai hỏi thăm, chủ quán ngồi ở đó ngủ gật.

Để La Ngọc Tĩnh ở trước bàn, Khổ Sinh chính mình ngồi xổm trên một cái ghế dài khác, đánh thức chủ tiệm: “Một chén mì.”

“Đây, được rồi, chờ một lát.” Chủ tiệm tỉnh thần, thấy bọn họ tướng mạo dị thường, không dám hỏi nhiều, xốc lên cái nắp nồi đun nước sôi, thả mì nước.

Một chén mì, hắn bưng lên sau đó do dự một chút, đặt ở trước mặt Khổ Sinh, đại khái là cảm thấy nữ nhân nhìn qua không giống như cần ăn cơm - giống nữ quỷ.

Khổ Sinh một ngón tay đẩy chén mỳ đến trước mặt La Ngọc Tĩnh, lại móc tiền mới vừa rồi người nhà kia cảm tạ hắn, trả cho chủ tiệm hai đồng.

Lúc hắn một mình hành tẩu, không cần ăn ngủ, trên người từ trước đến nay không có tiền, hiện giờ nuôi một người ăn cơm, chỉ phải tốn chút công phu lo thêm chuyện bao đồng.

Tiếp theo một đường này, ngẫu nhiên hắn sẽ dừng lại, quản chuyện em bé khóc đêm không ngừng, lại xem ông già bà cả nửa đêm mộng du...... kiếm tiền cơm cho La Ngọc Tĩnh.

Hắn nếu có chỗ nào làm không tốt uy hiếp đến tính mạng La Ngọc Tĩnh, Tru Tà kiếm sẽ dạy hắn làm người. Trong cơn giận dữ hắn cũng có nghĩ tới ném xuống phiền toái này, nhưng lệ quỷ thật sự là quá khó tìm, bỏ lỡ một lần, tiếp theo còn không biết tìm ở đâu.

Khổ Sinh tự nhận mình đã đủ cần thận đối đãi La Ngọc Tĩnh, tốt xấu một ngày sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát, trước khi nàng đói ngất sẽ lấy chút đồ ăn cho nàng, trời mưa cũng sẽ không cõng nàng đi ra ngoài gặp mưa, hắn nuôi bản thân cũng... chưa bao giờ tỉ mỉ như vậy. Nhưng dù như thế, La Ngọc Tĩnh vẫn ngã bệnh.

“Người bệnh sốt cao không lùi, chỉ sợ có chút nguy hiểm, làm không tốt có nguy hiểm đến tính mạng.....” Lão đại phu nói đến chỗ này, thấy nam tử kỳ quái trước mặt đầu tiên là sắc mặt vui vẻ, tiếp theo sắc mặt đau khổ.

Khổ Sinh: “...!” Tru Tà kiếm! Chớ lại chọc chân ta!

“Ta xem người bệnh này rõ ràng là thất tình tích tụ, trên người còn có rất nhiều vết ứ, giống bị ngược đãi.” Đại phu hồ nghi hỏi, “Ngươi và nữ tử này quan hệ ra sao?”

Cái gọi là vết ứ, toàn là lúc trước đựng vào sọt tre, cùng với cái giá ngồi đơn sơ, đi đường núi lắc ra, nếu không phải đại phu này phát hiện, Khổ Sinh cũng không chú ý, trong lòng nói nữ tử này sao giống như đậu hủ vậy, vừa lắc liền hỏng.

Thật vất vả đem câu chuyện mơ hồ qua đi, dây dưa cùng lão đại phu một hồi lấy được thuốc, không đợi hắn mang theo La Ngọc Tĩnh hôn mê ra cửa, tiểu tạp dịch của dược đường đã dẫn nha dịch tới, chỉ vào hắn nói: “Chính là người này, có vẻ là lừa bán phụ nhân!”

Nguyên lai, chưởng quầy dược đường cảm thấy hắn một đạo sĩ kỳ quái mang theo nữ nhân, nữ nhân còn bị ngược đãi, hoài nghi hắn cướp nữ tử trong sạch, liền một bên cùng hắn dây dưa, một bên lén sai tạp dịch đi báo quan, mới bắt hắn ngay tại đây.

Cửa chính bị chặn kín, Khổ Sinh đành phải vừa nhấc thuốc đã gói buộc lên eo lưng, vừa bế La Ngọc Tĩnh lên để nàng nằm ở trên vai mình, vọt tới hậu viện, từ trên tường cao nhảy ra, trong tiếng kinh hô kêu gào của một đám người phiêu nhiên đi xa.

Cũng không phải lần đầu tiên bị truy đuổi, Khổ Sinh chạy nhanh như điên, nói với Tru Tà kiếm: “Nhiều lần làm chuyện tốt đều bị hiểu lầm, đây là lần thứ mấy?”

“Ọe...” Trong hôn mê La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng rên không thoải mái, Khổ Sinh đoán có thể là nàng bị đầu vai hắn cộm bụng không thoải mái, trên đường lại đổi tư thế, cuộn nàng ôm vào trong ngực những phụ nhân ôm hài đồng phần lớn là ôm như vậy, cũng không có gì sai.

Nữ nhân đang nóng lên, hắn lại trời sinh lạnh băng, bị một cục nóng ở trong ngực làm cả người kì cục, ngón tay đều cứng đờ mà giương ra.

“Quá phiền toái! Sớm biết như thế, sớm biết như thế......”

Rời khỏi trấn này, nghênh diện một trận gió thu, thổi đến La Ngọc Tĩnh run rẩy không ngừng. Cả người nàng nóng lên lại cảm thấy lạnh, trong lúc hôn mê cũng cảm thấy thống khổ, dưới áp lực chỉ theo bản năng khóc kêu thấp giọng gọi tỷ tỷ.

Đồng hành mấy ngày, Khổ Sinh cũng không nghe thấy nàng nói mấy câu, chính là thái độ hờ hững làm hắn cơ hồ thật muốn coi nàng như một tôn tượng đất. hiện giờ từng tiếng tỷ tỷ, như là từ bùn liều mạng ngóc lên mới có thể nghe thấy, cũng làm nàng càng giống người, rốt cuộc lệ quỷ cũng sẽ không như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khổ Sinh cứng cổ, sắc mặt xanh mét. hắn ôm người coi hắn coi như “Tỷ tỷ”, giống bắt lấy cọng rơm cứu mạng gắt gao ôm cổ hắn, dán đến cực gần, nước mắt đều theo vạt áo rơi vào trong lăn xuống, đọng hết ở trên ngực hắn.

Hắn không ngừng ngửa đầu ra sau, phát điên đến mức muốn hành hung Tru Tà kiếm, lúc này Tru Tà kiếm thành thành thật thật treo ở trên người hắn, cũng không cho nửa điểm phản ứng.

“Tru Tà kiếm! Ngươi ra khỏi vỏ, đừng có giả chết! Nếu không cho nàng một cái thống khoái, liền cho ta một cái thống khoái!”

Tru Tà kiếm bất động.

La Ngọc Tĩnh tỉnh lại, hôn hôn trầm trầm, thấy đỉnh đầu có một tượng tôn thần, chỉ còn nửa khuôn mặt từ bi, một gốc cỏ dại làm càn mọc ra từ lỗ trống trước ngực. trên nóc nhà kết mấy tầng mạng nhện, tựa như sửa chữa nóc nhà dột nát này.

Nàng nghiêng người, dưới thân cỏ khô thật dày kêu vang. một cái áo ngoài nam nhân trải ở trên đống cỏ, có một đám vệt nước to thấm ra, La Ngọc Tĩnh sờ sờ đôi mắt mình vẫn cứ ướt át, phát hiện kia rất có thể là mình nằm mơ khóc ướt.

“Uống thuốc.” Khổ Sinh nghe được thanh âm, đưa lưng về phía nàng nói. Bởi vì miệng bị cái lồng sắt bịt lên, hắn nói chuyện luôn có chút hàm hồ nặng nề, làm người nghe có thể nhận ra.

La Ngọc Tĩnh mới phát hiện trong không khí bay một mùi thuốc chua xót, nàng thấy đạo sĩ điên điên khùng khùng kia lúc này ngồi xổm trước đống lửa nấu thuốc, bởi vì bỏ đi áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo cũ đơn bạc, tóc tai lộn xộn, bên chân ném một đống bao giấy.

Cũng không biết hắn làm ra gáo ở đâu, hầm một gáo to nước thuốc vừa đắng lại đen đưa cho nàng, dùng ngữ khí khó chịu báo ra: “Nếu lần sau lại không thoải mái, phải báo trước cho ta.”

La Ngọc Tĩnh ôm thuốc bất động: “...Mỗi thời mỗi khắc ta đều không thoải mái, nói ra ngươi sẽ để ý ta sao?”

Khổ Sinh nói: “Ta đi mua thuốc với ngươi, suýt nữa bị những sai dịch đó tróc nã, bọn họ thế nhưng nói ta bắt cóc nữ tử nhà lành!”

La Ngọc Tĩnh liếc hắn một cái, nói: “Ngươi không phải sao?”

Bị nàng hỏi nghẹn lại, Khổ Sinh cẩn thận nghĩ ngợi lại không có cách nào phản bác.

La Ngọc Tĩnh lại nói: “Ngươi nói ta là lệ quỷ, muốn giết ta, lại uy hiếp ta không thể chạy trốn, cứ như vậy, còn muốn ta phối hợp với ngươi?”

“Chính là, ngươi không sợ chết, cũng không muốn trốn.” Khổ Sinh nhíu mày nói, “Ta tuy muốn giết lệ quỷ, nhưng cũng chỉ có thể chờ bản thân ngươi hết tuổi thọ... Ngươi cũng không thể coi mình là một con người, tự biết chăm sóc bản thân, cũng bớt chút phiền toái cho ta sao?”

La Ngọc Tĩnh nhẹ giọng nói: “Muốn ta coi mình là người, các ngươi coi ta là người sao?”

Khổ Sinh lại bị nàng nghẹn lại, tức giận đến thật sự nhịn không được, nắm nắm đấm dưới đất, cứ thế trên mặt đất đào ra một cái hố bằng nắm tay.

Bưng gáo lên, La Ngọc Tĩnh yên lặng uống một ngụm thuốc. Tuy tâm tình nàng buồn bực, cảm thấy cái gì cũng khó có thể nuốt xuống, thứ này vào miệng trong nháy mắt vẫn làm nàng cảm thấy muốn mắng chửi người.

Khổ Sinh còn thúc giục: “Nhanh uống hết!”

“Ngươi muốn giết ta thì trực tiếp dùng kiếm giết.” La Ngọc Tĩnh nói, “Thứ này ai uống vào cũng sẽ chết.”

Khổ Sinh cùng nàng dây dưa vài câu, thấy không thuyết phục được nàng, dưới sự giận dữ, chạy ra tìm con gà rừng về: “Chớ có cho là ta hại ngươi, để cho súc sinh này thử dược, khiến ngươi không còn lời nào để nói!”

Gà rừng bị nhồi thuốc chết không nhắm mắt. Khổ Sinh không còn lời nào để nói.

Đối diện ảnh mắt La Ngọc Tĩnh, hắn một trận đứng ngồi không yên, lại thấy Tru Tà kiếm cũng rung động lên.

Khổ Sinh: “A, đáng giận!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0