Vương Tử Cưỡi N...
Phù Hoa
2024-11-18 20:50:45
Giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm di động nằm cách đó không xa, trên mặt Mân San tràn đầy hoảng sợ.
Cô lại gặp ác mộng? Nếu không vì sao lại nghe được giọng nói của Bá Đặc, nguyền rủa và ác mộng không phải đều đã kết thúc sao?!
Bỗng nhiên, tiếng chuông vang lên, thân thể Mân San run lên, theo bản năng bắt lấy một cái gối ôm bên cạnh.
cô cắn môi không dám chạm vào di động, nhưng di động thực nhanh bị tự động kết nối, tiếng Bá Đặc ôn nhu ngọt ngào từ đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến.
"Ta đây đi tìm cô, chờ ta.”
"A--!"
Nghe trong điện thoại Mân San hét lên một tiếng, Tần Phi Thường từ trên giường ngồi dậy, thực bình tĩnh tiếp nhận di động bị Bá Đặc ngắt. Cô lấy quần áo đi thay, eo bị người từ phía sau ôm lấy.
"Cô ta không phải bạn tốt của em sao, đã bị dọa thành như vậy, sao em còn mặc kệ?”
Tần Phi Thường trong nháy mắt cho rằng mình là tra nam có vợ còn ái muội cùng người phụ nữ khác thì bị vợ mình phát hiện. Cô giữ nút thắt nói: "Anh là bóng ma tâm lý của bọn họ, hiện giờ tiếp xúc nhiều coi như trị liệu thoát mẫn.”
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, có lẽ vẫn là chuyện tốt.
Cô căn cứ đoạn ngắn ký ức lúc trước nhìn thấy ở chỗ Bá Đặc, trong khoảng thời gian này yên lặng tra tìm rất nhiều tư liệu, đã điều tra xong lại lịch các gia tộc bị nguyền rủa, không sai biệt lăm đoán được ngọn nguồn của nguyền rủa.
Trang viên Hoa hồng trên đảo Tomani năm đó bị một đại quý tộc tranh quyền khác hủy diệt, quân đội và các tiểu quý tộc thuộc hạ của ông ta tới đảo Tomani đốt giết đánh cướp, giết chết mọi người ở trên đảo lúc ấy, đoạt đi đại lượng vàng bạc châu báu, nhưng những người này không thể toàn thân mà lui.
Trong số bọn họ có rất nhiều người đột nhiên lâm vào điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, lúc đầu trên đảo không sai biệt lắm có một ngàn người, cuối cùng may mắn lên thuyền chạy đi chỉ còn lại không đến một
nửa.
Về sau những người may mắn còn sống đó phần lớn đều giấu tên, giữ kín như bưng về hòn đảo Tomani này, không bao giờ nhắc tới nữa, cũng bởi vậy đảo Tomani yên lặng trong lịch sử.
Đời sau của bọn họ dựa vào bảo bối từ trên đảo mang đi lập nghiệp, sau trăm năm tử tán đi các nơi, từng người phát triển.
Hơn 300 năm qua đi, những gia tộc từng đi lên đảo Tomani tham dự tàn sát, chỉ còn lại hơn 50.
Không biết Bá Đặc là cố ý hay là năng lực có hạn, mỗi một lần khiến người ta tiến vào thế giới phể tích lâu đài cổ, hắn đều rút ra một người có huyết mạch của các gia tộc đó, mới có thể làm những gia tộc đó kéo dài đến nay.
Tần Phi Thường từ sớm liền đoán được, dù rời đảo Tomani, Bá Đặc cũng sẽ không bỏ qua những người này. Nhưng hắn giống như chán ghét trò chơi giết người đơn giản thô bạo, mới làm cho bọn họ có cơ hội thở dốc.
Cho nên cô nói, bị Bá Đặc tìm tới cửa cũng không phải chuyện không ổn, ít nhất hiện tại hắn đã không tàn nhẫn như trên đảo nói giết người liên phải giết người.
Rời khỏi ảnh hưởng của oán khí, của tử khí và u linh trên đảo sinh thành qua năm tháng, cô cho rằng hiện tại Bá Đặc chỉ cần không chịu kích thích lớn, trên cơ bản sẽ không đại khai sát giới, những người trẻ tuổi này cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.
Bị hắn tra tấn một thời gian coi như rèn luyện trong xã hội, không có gì xấu.
Mọi người đều là bằng hữu, cùng gánh vác tra tấn từ nguyền rủa cũng không có bất kì vấn đề gì.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tần Phi Thường thường xuyên thu được tin tức của những người trẻ tuổi đó, thái độ của bọn họ có chút nhiệt tình quá mức. Cô cũng không hy vọng những người trẻ tuổi này coi mình trở thành nơi ký thác tâm linh, là tín ngưỡng để ỷ lại, vậy cũng không phải trạng thái tâm lí khỏe mạnh bình thường.
Để cho Bá Đặc giúp bọn họ tiến hành trị liệu đi.
Tóm lại một câu: Làm cho bọn họ đi tra tấn nhau, đừng ảnh hưởng cô làm việc.
Ít nhiều một cuộc điện thoại của Mân San dẫn Bá Đặc đi, Tần Phi Thường lại có thêm vài ngày lao vào công việc. Hiệu suất làm việc của cô vô cùng cao, lại có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy thực nhanh ở trên một tòa cao ốc thương nghiệp mở công ty game đầu tiên của mình.
Bởi vì công việc bận rộn, gần đây cơ hồ cô đều ngủ ở công ty, trong nhất thời quên mất còn có Bá Đặc tồn tại.
Ngày nọ, công việc rốt cuộc làm xong, vào buổi trà chiều cô mời nhân viên công ty cùng tham gia, đang ngồi ở bên cửa sổ hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được, bỗng nhiên có nhân viên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu một tiếng.
"A, thật soái!”
"Cái gì thật soái...... Oa a? thật soái!”
Đều là mấy người trẻ tuổi, nghe vậy toàn bộ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, những người này đều bị chen chúc đến dán lên kính.
Tần Phi Thường đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn, cô cầm ly cà phê cũng nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy trên đường phổ rộng lớn, có một con ngựa trắng chạy như bay đến, trên đó ngồi một thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa.
Bá Đặc, mặc một thân kỵ trang tiêu chuẩn của tiểu vương tử, cưỡi con ngựa trắng rêu rao mà tới đây như vậy. Tư thái đương nhiên phảng phất như đang rong ruổi ở trại nuôi ngựa nào đó, mà không phải trên đường người đến người đi.
Mấy ngày không gặp, lại lần nữa phong cách đại biến, lần lên sân khấu này so với trào lưu hip-hop lần trước càng làm cho Tần Phi Thường ngoài ý muốn. Cô thiếu chút nữa phun cà phê trong miệng ra, nhưng kiên cường nhịn xuống, chỉ có cà phê không nên được từ khóe miệng một đường chảy xuống. Cũng may người còn lại đều vội vàng ngăm mỹ thiếu niên, không ai chú ý tới điểm thất thổ này.
Yên lặng xoa khóe miệng, Tần Phi Thường nghe được nhân viên trẻ tuổi bên cạnh không ngừng kích động kêu thật soái, buông ly cà phê rất bình tĩnh mà chỉ ra: " Anh ta cưỡi ngựa trên phố, hắn là trái với quy định an toàn giao thông.”
Cô lại gặp ác mộng? Nếu không vì sao lại nghe được giọng nói của Bá Đặc, nguyền rủa và ác mộng không phải đều đã kết thúc sao?!
Bỗng nhiên, tiếng chuông vang lên, thân thể Mân San run lên, theo bản năng bắt lấy một cái gối ôm bên cạnh.
cô cắn môi không dám chạm vào di động, nhưng di động thực nhanh bị tự động kết nối, tiếng Bá Đặc ôn nhu ngọt ngào từ đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến.
"Ta đây đi tìm cô, chờ ta.”
"A--!"
Nghe trong điện thoại Mân San hét lên một tiếng, Tần Phi Thường từ trên giường ngồi dậy, thực bình tĩnh tiếp nhận di động bị Bá Đặc ngắt. Cô lấy quần áo đi thay, eo bị người từ phía sau ôm lấy.
"Cô ta không phải bạn tốt của em sao, đã bị dọa thành như vậy, sao em còn mặc kệ?”
Tần Phi Thường trong nháy mắt cho rằng mình là tra nam có vợ còn ái muội cùng người phụ nữ khác thì bị vợ mình phát hiện. Cô giữ nút thắt nói: "Anh là bóng ma tâm lý của bọn họ, hiện giờ tiếp xúc nhiều coi như trị liệu thoát mẫn.”
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, có lẽ vẫn là chuyện tốt.
Cô căn cứ đoạn ngắn ký ức lúc trước nhìn thấy ở chỗ Bá Đặc, trong khoảng thời gian này yên lặng tra tìm rất nhiều tư liệu, đã điều tra xong lại lịch các gia tộc bị nguyền rủa, không sai biệt lăm đoán được ngọn nguồn của nguyền rủa.
Trang viên Hoa hồng trên đảo Tomani năm đó bị một đại quý tộc tranh quyền khác hủy diệt, quân đội và các tiểu quý tộc thuộc hạ của ông ta tới đảo Tomani đốt giết đánh cướp, giết chết mọi người ở trên đảo lúc ấy, đoạt đi đại lượng vàng bạc châu báu, nhưng những người này không thể toàn thân mà lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số bọn họ có rất nhiều người đột nhiên lâm vào điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, lúc đầu trên đảo không sai biệt lắm có một ngàn người, cuối cùng may mắn lên thuyền chạy đi chỉ còn lại không đến một
nửa.
Về sau những người may mắn còn sống đó phần lớn đều giấu tên, giữ kín như bưng về hòn đảo Tomani này, không bao giờ nhắc tới nữa, cũng bởi vậy đảo Tomani yên lặng trong lịch sử.
Đời sau của bọn họ dựa vào bảo bối từ trên đảo mang đi lập nghiệp, sau trăm năm tử tán đi các nơi, từng người phát triển.
Hơn 300 năm qua đi, những gia tộc từng đi lên đảo Tomani tham dự tàn sát, chỉ còn lại hơn 50.
Không biết Bá Đặc là cố ý hay là năng lực có hạn, mỗi một lần khiến người ta tiến vào thế giới phể tích lâu đài cổ, hắn đều rút ra một người có huyết mạch của các gia tộc đó, mới có thể làm những gia tộc đó kéo dài đến nay.
Tần Phi Thường từ sớm liền đoán được, dù rời đảo Tomani, Bá Đặc cũng sẽ không bỏ qua những người này. Nhưng hắn giống như chán ghét trò chơi giết người đơn giản thô bạo, mới làm cho bọn họ có cơ hội thở dốc.
Cho nên cô nói, bị Bá Đặc tìm tới cửa cũng không phải chuyện không ổn, ít nhất hiện tại hắn đã không tàn nhẫn như trên đảo nói giết người liên phải giết người.
Rời khỏi ảnh hưởng của oán khí, của tử khí và u linh trên đảo sinh thành qua năm tháng, cô cho rằng hiện tại Bá Đặc chỉ cần không chịu kích thích lớn, trên cơ bản sẽ không đại khai sát giới, những người trẻ tuổi này cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.
Bị hắn tra tấn một thời gian coi như rèn luyện trong xã hội, không có gì xấu.
Mọi người đều là bằng hữu, cùng gánh vác tra tấn từ nguyền rủa cũng không có bất kì vấn đề gì.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tần Phi Thường thường xuyên thu được tin tức của những người trẻ tuổi đó, thái độ của bọn họ có chút nhiệt tình quá mức. Cô cũng không hy vọng những người trẻ tuổi này coi mình trở thành nơi ký thác tâm linh, là tín ngưỡng để ỷ lại, vậy cũng không phải trạng thái tâm lí khỏe mạnh bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để cho Bá Đặc giúp bọn họ tiến hành trị liệu đi.
Tóm lại một câu: Làm cho bọn họ đi tra tấn nhau, đừng ảnh hưởng cô làm việc.
Ít nhiều một cuộc điện thoại của Mân San dẫn Bá Đặc đi, Tần Phi Thường lại có thêm vài ngày lao vào công việc. Hiệu suất làm việc của cô vô cùng cao, lại có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy thực nhanh ở trên một tòa cao ốc thương nghiệp mở công ty game đầu tiên của mình.
Bởi vì công việc bận rộn, gần đây cơ hồ cô đều ngủ ở công ty, trong nhất thời quên mất còn có Bá Đặc tồn tại.
Ngày nọ, công việc rốt cuộc làm xong, vào buổi trà chiều cô mời nhân viên công ty cùng tham gia, đang ngồi ở bên cửa sổ hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được, bỗng nhiên có nhân viên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu một tiếng.
"A, thật soái!”
"Cái gì thật soái...... Oa a? thật soái!”
Đều là mấy người trẻ tuổi, nghe vậy toàn bộ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, những người này đều bị chen chúc đến dán lên kính.
Tần Phi Thường đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn, cô cầm ly cà phê cũng nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy trên đường phổ rộng lớn, có một con ngựa trắng chạy như bay đến, trên đó ngồi một thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa.
Bá Đặc, mặc một thân kỵ trang tiêu chuẩn của tiểu vương tử, cưỡi con ngựa trắng rêu rao mà tới đây như vậy. Tư thái đương nhiên phảng phất như đang rong ruổi ở trại nuôi ngựa nào đó, mà không phải trên đường người đến người đi.
Mấy ngày không gặp, lại lần nữa phong cách đại biến, lần lên sân khấu này so với trào lưu hip-hop lần trước càng làm cho Tần Phi Thường ngoài ý muốn. Cô thiếu chút nữa phun cà phê trong miệng ra, nhưng kiên cường nhịn xuống, chỉ có cà phê không nên được từ khóe miệng một đường chảy xuống. Cũng may người còn lại đều vội vàng ngăm mỹ thiếu niên, không ai chú ý tới điểm thất thổ này.
Yên lặng xoa khóe miệng, Tần Phi Thường nghe được nhân viên trẻ tuổi bên cạnh không ngừng kích động kêu thật soái, buông ly cà phê rất bình tĩnh mà chỉ ra: " Anh ta cưỡi ngựa trên phố, hắn là trái với quy định an toàn giao thông.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro