Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 14

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

2024-12-11 02:33:41

Tôn Bảo Bảo không tranh cãi với Nhị Hùng, từ nhỏ anh ta đã không được thông minh. Nhưng mặc dù anh ta ngốc nghếch nhưng lại nhiệt tình và lương thiện, người bình thường cũng không nỡ lừa anh ta.

Cô chỉ nhìn về phía núi xa, thở dài một cách u uất: "Sau này em định ở lại thôn Vọng Sơn để làm lại nghề cũ."

Ban đầu cô cũng không biết sau này mình nên làm gì, bản thân cô là người không có lý tưởng và hoài bão, để cô ở thành phố lớn cũng được, ở trong thôn quê này cũng được.

Trong năm tháng này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhà họ Tôn chỉ còn lại một mình cô, mà các ông lại luôn mong muốn vực dậy nhà họ Tôn. Việc này cô không làm, không lẽ lại để các ông bò từ trong tranh ra làm sao?

Hơn nữa, bây giờ cô đã sử dụng dao bếp thành thạo, thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể cắt được giống như bình thường. Kỹ thuật này không làm đầu bếp thì có vẻ hơi phí.

Bây giờ cô có thể một mình ăn no mà cả nhà không đói.

Núi Thanh Thành là một nơi tốt, thôn Vọng Thiên càng là một nơi tốt. Mở quán ăn ở đây không lo không nuôi nổi bản thân.

Hôm nay thời tiết thật tuyệt, bầu trời trong xanh với vài đám mây trắng lơ lửng. Thỉnh thoảng, những chú chim không rõ tên bay qua rồi nhanh chóng vào rừng, có vẻ như chúng cũng đang tránh nắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là thời điểm nóng nhất trong năm ở núi Thanh Thành, mặc dù không thể so sánh với 38°C của những nơi khác nhưng cái nắng giữa trưa này vẫn rất gay gắt.

Nghề cũ, nghề cũ gì? Nhị Hùng đội một chiếc mũ rơm, trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, Bảo Bảo không phải mới tốt nghiệp đại học sao?

Trong thôn có một cây cổ thụ ngàn năm, chính phủ đã treo biển, mỗi tháng đều có nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm tra. Chính phủ thậm chí còn trợ cấp cho thôn Vọng Thiên chỉ để cây cổ thụ có thể được hưởng đãi ngộ như tổ tiên.

Cây cổ thụ có tán rất lớn, cành lá xum xuê, dưới gốc cây còn có một vòng ghế ngồi, thậm chí còn có vài bàn mạt chược, người trong thôn thường đến đây trò chuyện và đánh bài, ngay cả trẻ con cũng thích đến đây chơi.

Bọn họ thắp hương muỗi, phẩy quạt, một ngày tươi đẹp cứ thế trôi qua.

"Nhị Hùng đi đâu thế?" Có người dưới gốc cây cổ thụ hỏi.

"Đi tìm chú ba Lưu." Nhị Hùng cười ngây ngô trả lời, chú ba Lưu là người có tay nghề sửa chữa tốt nhất ở làng trên xóm dưới. Anh ta từ nhỏ đã đi khắp nơi với chú ba Lưu, luyện được một số tài nghệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Số ký tự: 0