Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn
Chương 19
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-12-11 02:33:41
"Hay là để chị nhờ thầy hướng dẫn của chị đến, thầy hướng dẫn của chị còn giỏi hơn chị." Đến lúc đó, chị ta nhất định sẽ đi theo phụ giúp.
Tôn Bảo Bảo do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Đắt không?"
"Hả?"
"Giá của thầy hướng dẫn có đắt không?"
Lam Trà Trà bối rối: "Em thiếu tiền sao?"
Chị ta tưởng những gì em gái mình nói chỉ là nói đùa.
Tôn Bảo Bảo thấp thỏm: "Em... trông giống như người không thiếu tiền sao?"
Lam Trà Trà: ?
"Cả bộ đồ gỗ của em đều là gỗ Tử đàn nhỏ đấy. Còn cả cái giường có giá đỡ mà em nằm kia, là gỗ Hoàng dương. Hoa văn chạm trổ trên giường nhìn thôi cũng thấy tinh xảo. Bức tranh trên giường tám phần tám là do danh gia vẽ... "
Ánh trăng rọi vào trong nhà hòa cùng ánh đèn chiếu lên một khuôn mặt ửng hồng. Chỉ thấy Tôn Bảo Bảo trợn tròn mắt, môi run rẩy, mang theo giọng điệu không biết là khóc hay cười: "Là... là thật sao?"
Cái gì mà giải sầu, chỉ có làm giàu thôi.
Ôi không, cư dân mạng không lừa tôi.
Mấy ngày nay, Tôn Bảo Bảo thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, thức trắng đêm không dám ngủ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là cô lại giật mình thon thót.
Cuối cùng, sau hai ngày không chịu đựng nổi, cô vội vàng gọi Nhị Hùng đến giúp đỡ.
"Bảo Bảo, em có muốn gọi người trong làng đến dọn dẹp nhà cửa không?" Nhị Hùng nhìn đống cỏ dại và bụi bặm khắp nơi không nhịn được nói.
Tôn Bảo Bảo bê một chiếc ghế bành ra ngồi ở cửa, chống đầu như gà mổ thóc, suýt nữa thì ngủ quên.
"À, à được." Cô suýt nữa ngã lộn nhào xuống đất, may mà nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay vịn.
Cô uống một ngụm nước bên cạnh, sau khi tỉnh táo lại thì nói với Nhị Hùng: "Nhị Hùng, anh giúp em mời mấy dì đến dọn dẹp nhé."
Cô ấy nghĩ lại rồi nói: "Còn nữa, thời gian tới em còn nhiều việc lắm, em muốn thuê anh một tháng để giúp em."
Nhị Hùng vội vàng xua tay: "Thuê cái gì chứ, anh coi em như em gái ruột vậy."
Tôn Bảo Bảo đáp: "Không được đâu, thời gian tới còn nhiều việc vặt lắm.”
Nhị Hùng hết sức từ chối: "Đưa tiền thì không được, em làm thế là coi thường anh đấy. Để ba anh biết được, ba anh cũng sẽ mắng anh thôi. Thế này nhé, Bảo Bảo, không phải em mở quán ăn sao, sau này em mời anh ăn nhiều bữa là được."
Tôn Bảo Bảo nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh Nhị Hùng đúng là người sành sỏi."
Mặc dù người trong thôn không nói thẳng ra nhưng sau khi biết cô mở quán ăn, biểu cảm của họ đều có chút khó tả, thậm chí ông lão lớn tuổi còn đến khuyên can, sợ cô làm hỏng danh tiếng của tổ tiên.
Tôn Bảo Bảo do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Đắt không?"
"Hả?"
"Giá của thầy hướng dẫn có đắt không?"
Lam Trà Trà bối rối: "Em thiếu tiền sao?"
Chị ta tưởng những gì em gái mình nói chỉ là nói đùa.
Tôn Bảo Bảo thấp thỏm: "Em... trông giống như người không thiếu tiền sao?"
Lam Trà Trà: ?
"Cả bộ đồ gỗ của em đều là gỗ Tử đàn nhỏ đấy. Còn cả cái giường có giá đỡ mà em nằm kia, là gỗ Hoàng dương. Hoa văn chạm trổ trên giường nhìn thôi cũng thấy tinh xảo. Bức tranh trên giường tám phần tám là do danh gia vẽ... "
Ánh trăng rọi vào trong nhà hòa cùng ánh đèn chiếu lên một khuôn mặt ửng hồng. Chỉ thấy Tôn Bảo Bảo trợn tròn mắt, môi run rẩy, mang theo giọng điệu không biết là khóc hay cười: "Là... là thật sao?"
Cái gì mà giải sầu, chỉ có làm giàu thôi.
Ôi không, cư dân mạng không lừa tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay, Tôn Bảo Bảo thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, thức trắng đêm không dám ngủ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là cô lại giật mình thon thót.
Cuối cùng, sau hai ngày không chịu đựng nổi, cô vội vàng gọi Nhị Hùng đến giúp đỡ.
"Bảo Bảo, em có muốn gọi người trong làng đến dọn dẹp nhà cửa không?" Nhị Hùng nhìn đống cỏ dại và bụi bặm khắp nơi không nhịn được nói.
Tôn Bảo Bảo bê một chiếc ghế bành ra ngồi ở cửa, chống đầu như gà mổ thóc, suýt nữa thì ngủ quên.
"À, à được." Cô suýt nữa ngã lộn nhào xuống đất, may mà nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay vịn.
Cô uống một ngụm nước bên cạnh, sau khi tỉnh táo lại thì nói với Nhị Hùng: "Nhị Hùng, anh giúp em mời mấy dì đến dọn dẹp nhé."
Cô ấy nghĩ lại rồi nói: "Còn nữa, thời gian tới em còn nhiều việc lắm, em muốn thuê anh một tháng để giúp em."
Nhị Hùng vội vàng xua tay: "Thuê cái gì chứ, anh coi em như em gái ruột vậy."
Tôn Bảo Bảo đáp: "Không được đâu, thời gian tới còn nhiều việc vặt lắm.”
Nhị Hùng hết sức từ chối: "Đưa tiền thì không được, em làm thế là coi thường anh đấy. Để ba anh biết được, ba anh cũng sẽ mắng anh thôi. Thế này nhé, Bảo Bảo, không phải em mở quán ăn sao, sau này em mời anh ăn nhiều bữa là được."
Tôn Bảo Bảo nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh Nhị Hùng đúng là người sành sỏi."
Mặc dù người trong thôn không nói thẳng ra nhưng sau khi biết cô mở quán ăn, biểu cảm của họ đều có chút khó tả, thậm chí ông lão lớn tuổi còn đến khuyên can, sợ cô làm hỏng danh tiếng của tổ tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro