Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 26

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

2024-12-11 02:33:41

Khi Tôn Bảo Bảo nhận được tiền thì Cố Bình Xuyên cùng mọi người cũng đưa ra phương án thiết kế.

Bản thân cô cũng không có năng lực gì để chỉ đạo sửa đổi.

Thầy Cố thực sự có tài, trong hơn một tháng, cô đã tận mắt chứng kiến ba thầy trò thầy Cố cần cù chăm chỉ, tỉ mỉ đo đạc khắp nơi, từ sáng đến tối thậm chí còn không kịp ăn cơm.

Mà bản thiết kế đưa ra về cơ bản cũng không phá hủy kiến trúc ban đầu, đảm bảo tối đa sự nguyên vẹn, điều này khiến Tôn Bảo Bảo yên tâm không ít.

Bản thiết kế đã đưa ra, vậy thì đội thi công cũng nên vào vị trí.

Một phần vật liệu cần thiết cho việc cải tạo, cô đã đặt hàng khi thầy Cố thiết kế, còn những vật liệu cần thiết tiếp theo đều nhờ chú ba Lưu giải quyết giúp.

Chú ba Lưu là người chuyên nghiệp, cả núi Thanh Thành, nhà nào có vật liệu gì, ông chú đều biết rõ như lòng bàn tay.

Nhị Hùng và chú ba Lưu dẫn theo hơn mười người bận rộn từ sáng đến tối, còn ba thầy trò Cố Bình Xuyên thì đứng bên cạnh chỉ huy, sợ rằng có chỗ nào bị va chạm.

Tôn Bảo Bảo thì thỉnh thoảng ra ngoài xem tiến độ, thấy không có chuyện gì lại quay về phòng và bị kéo vào không gian học nấu ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Bảo Bảo đã tính ra thời gian cụ thể, cô ở trong không gian một ngày thì bên ngoài chỉ khoảng một giờ. Vì vậy, cô học trong không gian một ngày thì ra ngoài nghỉ ngơi một giờ.

Cuộc sống ‘có quy luật’ như vậy đã trôi qua được một tháng.

Mà trong một tháng này, ông trời rất ủng hộ, đều là những ngày nắng đẹp.

Số công nhân từ mười tám người lúc đầu sau đã tăng lên ba mươi người, cuối cùng cải tạo xong ngôi nhà.

Tôn Bảo Bảo chọn một ngày hoàng đạo để treo biển ‘Tôn phủ’ lên cổng nhà.

Tiếp đó, ở cửa lại ‘bùm bùm’ đốt một tràng pháo, đồng thời tuyên bố với mọi người, nhà hàng nhà họ Tôn sẽ khai trương sau ba ngày nữa.

Dân làng dù có tin hay không cũng phải nể mặt Tôn Bảo Bảo, không chỉ nói rằng đến lúc đó sẽ đến ủng hộ, thậm chí còn nghĩ đến việc thông báo cho người thân bạn bè đến cùng vào ngày đó. Tóm lại, dù thế nào cũng không thể để Bảo Bảo không có khách vào ngày khai trương.

Sau khi mọi người đi, Tôn Bảo Bảo đứng ở cổng lớn nhìn tấm biển, cảm khái muôn vàn.

Sau đó cô bước vào cửa, bây giờ cô cũng hiểu được tại sao tổ tiên lại nói rằng tổ trạch nhà họ Tôn thực sự là một nơi tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Số ký tự: 0