Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn
Chương 29
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-12-11 02:33:41
Ba ngày sau, Tôn Bảo Bảo dậy từ sáng sớm, khoác áo, đi dép lê đến nhà kho kiểm tra thực phẩm.
Phía chân trời lộ ra màu trắng như bụng cá, thỉnh thoảng có chút màu đỏ xen lẫn. Gió buổi sáng thổi nhẹ mang theo mùi sương, đây là hương thơm của thiên nhiên, không một loại nước hoa nào có thể sánh được.
Ngôi nhà yên tĩnh, không, cả thôn Vọng Thiên đều yên tĩnh. Chỉ có tiếng gà gáy vang lên khắp nơi, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người đi đường.
Tôn Bảo Bảo đoán đó là chú ba Lưu, chú ba Lưu là người chăm chỉ, ngày nào cũng dậy sớm, hôm thì đi chăm sóc ruộng đồng, hôm thì lên núi tìm củi.
Khi bước chân của chú ba Lưu vừa khuất thì tiếng xe từ xa vọng lại trước cửa nhà kho ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa sau.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, điện thoại của Tôn Bảo Bảo cũng reo lên: "Bảo Bảo, mở cửa."
Tôn Bảo Bảo trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại chạy ra mở cửa, Nhị Hùng bên ngoài đang khuân rau từ trên xe ba gác xuống.
Những loại rau này không thể để qua đêm nên cô đã nhờ Nhị Hùng và Đào Tử đi mua từ sáng sớm hôm nay, lúc này bọn họ mới trở về.
"Chị Bảo Bảo, những thứ này để ở đâu?" Đào Tử hỏi, hai tay xách một cái rổ tre, bên trong rổ tre đựng đầy rau xanh.
"Đem hết vào bếp lớn đi." Tôn Bảo Bảo cũng xách đồ đi về phía bếp. Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện trong ngôi nhà dần vang lên, không khí ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
Mọi thứ trong bếp lớn đều được sắp xếp theo trật tự, trời còn chưa sáng hẳn, lúc này vẫn phải bật đèn. Làm xong những việc này, Tôn Bảo Bảo vẫn chưa thể nghỉ ngơi, cô nhào bột trước rồi để sang một bên cho nở, sau đó bắt đầu chuẩn bị nhân.
Cô đã học cách làm bánh bao từ tổ tiên trong vài tháng, sáng nay sẽ thử hấp vài lồng bánh trước.
Tôn Bảo Bảo thái thịt kiểu hạt lựu, sử dụng cả thịt mỡ và thịt nạc. Sau đó, cô chần măng cho nguội và cũng thái kiểu hạt lựu.
Cô làm rất nhanh, không lâu sau đã chuẩn bị xong tất cả các loại nhân cần dùng cho các loại bánh bao.
Lúc sáu rưỡi, lồng bánh bao thịt măng đầu tiên ra lò, Nhị Hùng và Đào Tử đang rửa rau bên cạnh thèm thuồng không chịu được.
"Bảo Bảo, hóa ra em thực sự biết nấu ăn." Lúc này Nhị Hùng mới thực sự tin, có trời mới biết khi anh ta tu sửa ngôi nhà đã lo lắng đến mức nào, lo lắng Bảo Bảo bỏ ra nhiều tiền như vậy nhưng cuối cùng tay nghề lại không ra gì.
Phía chân trời lộ ra màu trắng như bụng cá, thỉnh thoảng có chút màu đỏ xen lẫn. Gió buổi sáng thổi nhẹ mang theo mùi sương, đây là hương thơm của thiên nhiên, không một loại nước hoa nào có thể sánh được.
Ngôi nhà yên tĩnh, không, cả thôn Vọng Thiên đều yên tĩnh. Chỉ có tiếng gà gáy vang lên khắp nơi, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người đi đường.
Tôn Bảo Bảo đoán đó là chú ba Lưu, chú ba Lưu là người chăm chỉ, ngày nào cũng dậy sớm, hôm thì đi chăm sóc ruộng đồng, hôm thì lên núi tìm củi.
Khi bước chân của chú ba Lưu vừa khuất thì tiếng xe từ xa vọng lại trước cửa nhà kho ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa sau.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, điện thoại của Tôn Bảo Bảo cũng reo lên: "Bảo Bảo, mở cửa."
Tôn Bảo Bảo trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại chạy ra mở cửa, Nhị Hùng bên ngoài đang khuân rau từ trên xe ba gác xuống.
Những loại rau này không thể để qua đêm nên cô đã nhờ Nhị Hùng và Đào Tử đi mua từ sáng sớm hôm nay, lúc này bọn họ mới trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Bảo Bảo, những thứ này để ở đâu?" Đào Tử hỏi, hai tay xách một cái rổ tre, bên trong rổ tre đựng đầy rau xanh.
"Đem hết vào bếp lớn đi." Tôn Bảo Bảo cũng xách đồ đi về phía bếp. Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện trong ngôi nhà dần vang lên, không khí ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
Mọi thứ trong bếp lớn đều được sắp xếp theo trật tự, trời còn chưa sáng hẳn, lúc này vẫn phải bật đèn. Làm xong những việc này, Tôn Bảo Bảo vẫn chưa thể nghỉ ngơi, cô nhào bột trước rồi để sang một bên cho nở, sau đó bắt đầu chuẩn bị nhân.
Cô đã học cách làm bánh bao từ tổ tiên trong vài tháng, sáng nay sẽ thử hấp vài lồng bánh trước.
Tôn Bảo Bảo thái thịt kiểu hạt lựu, sử dụng cả thịt mỡ và thịt nạc. Sau đó, cô chần măng cho nguội và cũng thái kiểu hạt lựu.
Cô làm rất nhanh, không lâu sau đã chuẩn bị xong tất cả các loại nhân cần dùng cho các loại bánh bao.
Lúc sáu rưỡi, lồng bánh bao thịt măng đầu tiên ra lò, Nhị Hùng và Đào Tử đang rửa rau bên cạnh thèm thuồng không chịu được.
"Bảo Bảo, hóa ra em thực sự biết nấu ăn." Lúc này Nhị Hùng mới thực sự tin, có trời mới biết khi anh ta tu sửa ngôi nhà đã lo lắng đến mức nào, lo lắng Bảo Bảo bỏ ra nhiều tiền như vậy nhưng cuối cùng tay nghề lại không ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro