Chìa khóa
2024-08-18 17:22:21
Sáng sớm, Mộc Nhan mơ màng tỉnh dậy vì cơn khát, cô cảm thấy có chút mỏi khẽ cựa mình tìm tư thế thoải mái nhưng không được. Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng ai đó, đã vậy trên người cô một mảnh áo cũng không có. Mộc Nhan hoảng sợ hét lên, tay không ngừng đấm vào bờ ngực vững chắc của Quân Mạc Phàm:
- Á…á…á…a….a! Tên khốn, anh rốt cuộc đã làm gì tôi vậy hả!
Mạc Phàm bị tiếng hét chói tai của cô làm cho tỉnh giấc, đã lâu rồi anh không có giấc ngủ ngon như vậy, mày khẽ nhíu lại, giọng muộn phiền cất lên:
- Yên nào, để tôi ngủ chút.
Mộc Nhan vẫn tiếp tục đánh vào người anh, giọng nói lớn:
- Ngủ cái đầu anh ý, mau giải thích đi!
Mạc Phàm thở dài nhìn Mộc Nhan nằm gọn trong lòng đang trừng đôi mắt nhìn mình, anh bật cười nói:
- Cởi áo ra thì có thể làm gì?
Cô tức giận cựa quậy muốn thoát khỏi người anh mặc cho lưng đang truyền đến cảm giác đau nhói:
- Buông tôi ra!
Anh nhíu mày ôm chặt cô hơn không cho cô cử động, giọng dịu đi:
- Yên nào, vết thương lại bị rách ra mất! Hôm qua vết thương bị hở nên phải cởi áo bôi thuốc! Không nỡ để cô nằm sấp, sẽ rất khó thở nên đành ôm vậy.
Mộc Nhan nghe anh nói vậy thì không quậy nữa, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu giọng lí nhí:
- Vậy mà không nói sớm. Cảm ơn anh!
Quân Mạc Phàm dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, giọng nói đầy ý vị:
- Cảm ơn vì điều gì chứ?
Cô nhìn anh, ánh mắt chân thành đáp:
- Cảm ơn vì đã không bỏ mặc tôi. Mặc dù anh là người sai trước…
Mạc Phàm không đáp, anh chỉ cười nhưng đó lại là nụ cười ôn nhu nhất mà đã lâu rồi không xuất hiện.
Cộc! Cộc! Cộc! Giọng nói quen thuộc của Vân Hạ vang lên ngoài cửa:
- Mộc Nhan! Mộc Nhan! Cậu ổn chứ? Tớ và Lục Tuyết vào được không?
Cô nhìn bản thân đang không có mảnh áo nào trên người, đã vậy còn nằm trong lòng Quân Mạc Phàm, bản thân có chút luống cuống vội trả lời:
- Tớ không sao! Có chút buồn ngủ thôi, hai cậu cứ về trước đi. Ngày mai lại qua.
Lục Tuyết ở bên ngoài cửa đáp lại:
- Không được, nghe nói cậu bị thương khi bị bắt cóc, bọn tớ rất lo. Bọn tớ vào nhé!
Mộc Nhan bối rối đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quân Mạc Phàm, anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập tia cười chăm chú nhìn cô:
- Tôi giúp em cũng được, nhưng sau đó tôi cần được ngủ. Chăm sóc em cả đêm rất mệt.
Mộc Nhan nhanh chóng đáp lời:
- Được! Được! Anh muốn ngủ bao lâu cũng được.
Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Khải Vũ thì lập tức bên ngoài cửa có người nhắc nhở,hai cô nàng mới chịu về và để lại lời nhắn rằng khi cô khỏi phải lập tức báo cho hai nàng biết đầu tiên. Cô cũng nhanh chóng đáp lại, cô quay ra nhìn Mạc Phàm, cơ thể khẽ di chuyển nhưng anh vẫn ôm không chịu buông, cô khẽ nhắc:
- Không phải anh muốn đi ngủ sao, ngồi vậy sao ngủ được.
Quân Mạc Phàm kéo người cô nằm lên người mình, đầu khẽ cúi tựa vào vai cô thì thầm nói:
- Như vậy là được…
Mộc Nhan không đẩy anh ra, giọng dịu dàng nói:
- Ngủ vậy rất khó chịu, anh nên nằm xuống…
Nhưng đáp lại cô là tiếng thở đều đặn của anh, có vẻ vì chăm sóc cô cả đêm nên anh đã rất mệt mới ngủ nhanh như vậy.
*****
Thoáng chốc đã đến trưa, cô cũng ngủ quên lúc nào không hay, bị cảm giác lành lạnh sau lưng làm cho tỉnh giấc, đập vào mắt cô vẫn là ngực anh. Cô quay ra nhìn thì thấy anh đang thoa thuốc cho mình. Cô xấu hổ nói nhỏ:
- Để tôi nằm xuống đi.
Anh vẫn không ngừng động tác bôi thuốc cho cô, bình thản nói:
- Chịu khó một chút rồi tôi để em nằm xuống!
Anh nói là làm thật, sau khi bôi thuốc cho cô xong thì để cô nằm sấp xuống đợi cho thuốc khô. Anh đưa cô chiếc áo sơ mi của anh rồi nói:
- Mặc nó đi, rộng sẽ thoải mái hơn.
Lúc đầu cô có chút do dự nhưng nhìn ánh mắt kiên định của anh thì đành cầm lấy. Thấy cô nghe lời, anh mới đi ra ngoài, một lúc sau thì có người bưng cháo vào cho cô, cô lễ phép nói:
- Em cảm ơn! Chị có biết Quân Mạc…Quân tổng đang làm gì không ạ?
Chị giúp việc cũng cung kính đáp lại lời cô:
- Ngài ấy đã đến công ty rồi ạ, có nhiều việc phải làm nên ngài ấy có dặn rằng sẽ không về khoảng hai ngày. Nên tiểu thư ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt ạ.
Nhận được thông tin, cô vui vẻ cảm ơn rồi để chị giúp việc ra ngoài tiếp tục công việc. Giờ cô mới có thời gian quan sát căn phòng, một tông xanh đen làm chủ đạo giống hệt tính cách chủ nhân của căn phòng. Đồ đạc xung quanh cũng được trưng bày rất đơn giản gọn gàng, khẽ di chuyển cơ thể xuống giường đi tham quan xung quanh một vòng. Mộc Nhan cảm thấy cũng không có gì đặc biệt lắm, cô đi vào nhà tắm rửa mặt lúc này mới để ý thấy chiếc áo sơ mi của anh thật sự rất to, chỉ cần ngồi xuống là chiếc áo bao trùm lấy cả người cô luôn.
*****
Mộc Nhan ở nhà anh đến nay đã là ngày thứ năm, nhưng vẫn không hề thấy anh xuất hiện ở nhà. Cô cũng không để ý nhiều, vết thương sau lưng đã tróc vảy, giờ cô đang điều trị sẹo. Mỗi lần soi gương nhìn vết sẹo sau lưng cô lại rùng mình nghĩ lại cuộc tra tấn lúc đó, có lẽ cả đời cũng khó mà quên được. Mấy ngày nay trong tay không có điện thoại cô cũng không liên lạc được với gia đình hay bạn bè không biết họ có lo lắng không. Xung quanh biệt thự được canh gác rất nghiêm ngặt, cô cũng không được phép ra ngoài, mà cho cô ra cô cũng không dám ra. Từ lần bị bắt đó cô cũng biết điều hơn chứ bộ. Ngồi thơ thẩn trong phòng đến phát chán, cô lại đi quanh phòng tìm tòi, trên kệ tủ sách có một cuốn sách nhìn khá đẹp mắt, cô nhón người với lấy quyển sách. Vừa mở quyển sách ra thì bên trong rơi xuống một chiếc chìa khóa, cô cầm lên quan sát, nó được thiết kế theo phong cách cổ điển nhìn khá bắt mắt. Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh chiếc rương nhỏ cất trong tủ quần áo anh cô thấy mấy hôm trước trong lúc tìm áo sơ mi của anh để thay. Tính tò mò của cô khá cao, cất quyển sách lại chỗ cũ đi về phía tủ quần áo, đúng lúc này ngoài của vàng lên tiếng bước chân quên thuộc, giọng anh đầy mệt mỏi vang lên:
- Mộc Nhan sao rồi?
Giọng người giúp việc vang lên:
- Tiểu thư đã ổn rồi ạ, cô ấy đang trong phòng ạ.
- Cô ấy ăn tối rồi chứ?
- Dạ, tiểu thư ăn rồi ạ.
- Được rồi! Lui xuống đi!
Mộc Nhan hốt hoảng vì đang làm chuyện mờ ám, nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cô chưa biết nên giấu đi đâu. Cuối cùng nhanh chóng đút dưới gối rồi vội nằm lên đắp chăn lại giả vờ đi ngủ. Anh mở cửa bước vào, thấy cô đang ngủ thì đi thẳng vào nhà tắm. Mộc Nhan nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm thì mới thở phào, nằm nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ quên lúc nào không hay. Quân Mạc Phàm bước ra, lau khô tóc sau đó cũng lên giường ôm lấy cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ. Anh nhận ra rằng, có cô bên cạnh anh ngủ rất ngon, không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
- Á…á…á…a….a! Tên khốn, anh rốt cuộc đã làm gì tôi vậy hả!
Mạc Phàm bị tiếng hét chói tai của cô làm cho tỉnh giấc, đã lâu rồi anh không có giấc ngủ ngon như vậy, mày khẽ nhíu lại, giọng muộn phiền cất lên:
- Yên nào, để tôi ngủ chút.
Mộc Nhan vẫn tiếp tục đánh vào người anh, giọng nói lớn:
- Ngủ cái đầu anh ý, mau giải thích đi!
Mạc Phàm thở dài nhìn Mộc Nhan nằm gọn trong lòng đang trừng đôi mắt nhìn mình, anh bật cười nói:
- Cởi áo ra thì có thể làm gì?
Cô tức giận cựa quậy muốn thoát khỏi người anh mặc cho lưng đang truyền đến cảm giác đau nhói:
- Buông tôi ra!
Anh nhíu mày ôm chặt cô hơn không cho cô cử động, giọng dịu đi:
- Yên nào, vết thương lại bị rách ra mất! Hôm qua vết thương bị hở nên phải cởi áo bôi thuốc! Không nỡ để cô nằm sấp, sẽ rất khó thở nên đành ôm vậy.
Mộc Nhan nghe anh nói vậy thì không quậy nữa, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu giọng lí nhí:
- Vậy mà không nói sớm. Cảm ơn anh!
Quân Mạc Phàm dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, giọng nói đầy ý vị:
- Cảm ơn vì điều gì chứ?
Cô nhìn anh, ánh mắt chân thành đáp:
- Cảm ơn vì đã không bỏ mặc tôi. Mặc dù anh là người sai trước…
Mạc Phàm không đáp, anh chỉ cười nhưng đó lại là nụ cười ôn nhu nhất mà đã lâu rồi không xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cộc! Cộc! Cộc! Giọng nói quen thuộc của Vân Hạ vang lên ngoài cửa:
- Mộc Nhan! Mộc Nhan! Cậu ổn chứ? Tớ và Lục Tuyết vào được không?
Cô nhìn bản thân đang không có mảnh áo nào trên người, đã vậy còn nằm trong lòng Quân Mạc Phàm, bản thân có chút luống cuống vội trả lời:
- Tớ không sao! Có chút buồn ngủ thôi, hai cậu cứ về trước đi. Ngày mai lại qua.
Lục Tuyết ở bên ngoài cửa đáp lại:
- Không được, nghe nói cậu bị thương khi bị bắt cóc, bọn tớ rất lo. Bọn tớ vào nhé!
Mộc Nhan bối rối đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quân Mạc Phàm, anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt tràn ngập tia cười chăm chú nhìn cô:
- Tôi giúp em cũng được, nhưng sau đó tôi cần được ngủ. Chăm sóc em cả đêm rất mệt.
Mộc Nhan nhanh chóng đáp lời:
- Được! Được! Anh muốn ngủ bao lâu cũng được.
Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Khải Vũ thì lập tức bên ngoài cửa có người nhắc nhở,hai cô nàng mới chịu về và để lại lời nhắn rằng khi cô khỏi phải lập tức báo cho hai nàng biết đầu tiên. Cô cũng nhanh chóng đáp lại, cô quay ra nhìn Mạc Phàm, cơ thể khẽ di chuyển nhưng anh vẫn ôm không chịu buông, cô khẽ nhắc:
- Không phải anh muốn đi ngủ sao, ngồi vậy sao ngủ được.
Quân Mạc Phàm kéo người cô nằm lên người mình, đầu khẽ cúi tựa vào vai cô thì thầm nói:
- Như vậy là được…
Mộc Nhan không đẩy anh ra, giọng dịu dàng nói:
- Ngủ vậy rất khó chịu, anh nên nằm xuống…
Nhưng đáp lại cô là tiếng thở đều đặn của anh, có vẻ vì chăm sóc cô cả đêm nên anh đã rất mệt mới ngủ nhanh như vậy.
*****
Thoáng chốc đã đến trưa, cô cũng ngủ quên lúc nào không hay, bị cảm giác lành lạnh sau lưng làm cho tỉnh giấc, đập vào mắt cô vẫn là ngực anh. Cô quay ra nhìn thì thấy anh đang thoa thuốc cho mình. Cô xấu hổ nói nhỏ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Để tôi nằm xuống đi.
Anh vẫn không ngừng động tác bôi thuốc cho cô, bình thản nói:
- Chịu khó một chút rồi tôi để em nằm xuống!
Anh nói là làm thật, sau khi bôi thuốc cho cô xong thì để cô nằm sấp xuống đợi cho thuốc khô. Anh đưa cô chiếc áo sơ mi của anh rồi nói:
- Mặc nó đi, rộng sẽ thoải mái hơn.
Lúc đầu cô có chút do dự nhưng nhìn ánh mắt kiên định của anh thì đành cầm lấy. Thấy cô nghe lời, anh mới đi ra ngoài, một lúc sau thì có người bưng cháo vào cho cô, cô lễ phép nói:
- Em cảm ơn! Chị có biết Quân Mạc…Quân tổng đang làm gì không ạ?
Chị giúp việc cũng cung kính đáp lại lời cô:
- Ngài ấy đã đến công ty rồi ạ, có nhiều việc phải làm nên ngài ấy có dặn rằng sẽ không về khoảng hai ngày. Nên tiểu thư ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt ạ.
Nhận được thông tin, cô vui vẻ cảm ơn rồi để chị giúp việc ra ngoài tiếp tục công việc. Giờ cô mới có thời gian quan sát căn phòng, một tông xanh đen làm chủ đạo giống hệt tính cách chủ nhân của căn phòng. Đồ đạc xung quanh cũng được trưng bày rất đơn giản gọn gàng, khẽ di chuyển cơ thể xuống giường đi tham quan xung quanh một vòng. Mộc Nhan cảm thấy cũng không có gì đặc biệt lắm, cô đi vào nhà tắm rửa mặt lúc này mới để ý thấy chiếc áo sơ mi của anh thật sự rất to, chỉ cần ngồi xuống là chiếc áo bao trùm lấy cả người cô luôn.
*****
Mộc Nhan ở nhà anh đến nay đã là ngày thứ năm, nhưng vẫn không hề thấy anh xuất hiện ở nhà. Cô cũng không để ý nhiều, vết thương sau lưng đã tróc vảy, giờ cô đang điều trị sẹo. Mỗi lần soi gương nhìn vết sẹo sau lưng cô lại rùng mình nghĩ lại cuộc tra tấn lúc đó, có lẽ cả đời cũng khó mà quên được. Mấy ngày nay trong tay không có điện thoại cô cũng không liên lạc được với gia đình hay bạn bè không biết họ có lo lắng không. Xung quanh biệt thự được canh gác rất nghiêm ngặt, cô cũng không được phép ra ngoài, mà cho cô ra cô cũng không dám ra. Từ lần bị bắt đó cô cũng biết điều hơn chứ bộ. Ngồi thơ thẩn trong phòng đến phát chán, cô lại đi quanh phòng tìm tòi, trên kệ tủ sách có một cuốn sách nhìn khá đẹp mắt, cô nhón người với lấy quyển sách. Vừa mở quyển sách ra thì bên trong rơi xuống một chiếc chìa khóa, cô cầm lên quan sát, nó được thiết kế theo phong cách cổ điển nhìn khá bắt mắt. Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh chiếc rương nhỏ cất trong tủ quần áo anh cô thấy mấy hôm trước trong lúc tìm áo sơ mi của anh để thay. Tính tò mò của cô khá cao, cất quyển sách lại chỗ cũ đi về phía tủ quần áo, đúng lúc này ngoài của vàng lên tiếng bước chân quên thuộc, giọng anh đầy mệt mỏi vang lên:
- Mộc Nhan sao rồi?
Giọng người giúp việc vang lên:
- Tiểu thư đã ổn rồi ạ, cô ấy đang trong phòng ạ.
- Cô ấy ăn tối rồi chứ?
- Dạ, tiểu thư ăn rồi ạ.
- Được rồi! Lui xuống đi!
Mộc Nhan hốt hoảng vì đang làm chuyện mờ ám, nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cô chưa biết nên giấu đi đâu. Cuối cùng nhanh chóng đút dưới gối rồi vội nằm lên đắp chăn lại giả vờ đi ngủ. Anh mở cửa bước vào, thấy cô đang ngủ thì đi thẳng vào nhà tắm. Mộc Nhan nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm thì mới thở phào, nằm nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ quên lúc nào không hay. Quân Mạc Phàm bước ra, lau khô tóc sau đó cũng lên giường ôm lấy cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ. Anh nhận ra rằng, có cô bên cạnh anh ngủ rất ngon, không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro