Mộc Nhan...cô ấ...
2024-08-18 17:22:21
Mộc Nhan nhìn Chí Dư mà suy tính, so vợ Quân Mạc Phàm thì đi cùng Chí Dư nguy hiểm hơn nhiều, cậu ta có quá nhiều bí mật mà Mộc Nhan không hề biết. Mục đích cậu ta tiếp cận cô có thể là một điều xấu, vì vậy vẫn nên đi cùng Quân Mạc Phàm thì tốt hơn. Dù sao cô cũng cần nói chuyện rõ ràng với anh để mối quan hệ này có thể kết thúc một cách êm đẹp. Mộc Nhan đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Chí Dư:
- Cậu tốt nhất nên buông tôi ra trước khi Mạc Phàm lại gần đây.
Chí Dư mỉm cười thích thú lập tức buông tay khỏi người cô, Mộc Nhan không do dự chạy về phía Mạc Phàm. Cô mỉm cười tươi nhìn anh:
- Quân Mạc Phàm! Sao anh biết em ở đây vậy.
Mạc Phàm lướt qua chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay cô rồi lại đưa mắt nhìn chiếc áo khoác mang hơi thở của một người đàn ông khác đang bám trên người cô. Anh nhíu mày đưa tay cửi nó ra ném về phía Chí Dư sau đó khoác áo mình lên cho cô. Mộc Nhan thờ ơ với hành động của anh. Cô chỉ khẽ liếc Chí Dư một cái rồi quay ra kéo lấy tay anh mim cười nói:
- Chúng ta về nhà thôi! Em lạnh!
Quân Mạc Phàm ôm lấy Mộc Nhan tiền về phía xe của mình, nhưng trước khi rời đi anh để lại lời nói với cậu:
- Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có đi quá giới hạn.
Chí Dư đáp trả lời nói của anh bằng một nụ cười bất cần. Cậu vẫn đứng đó nhìn cho đến khi cô và anh lên xe rồi mới thu lại nụ cười bước lên xe rời đi. Ngồi trên xe trở về nhà, Mộc Nhan luôn giữ chặt lấy áo của anh để ủ ấm cho bản thân. Mộc Nhan rất thích mùa đông nhưng cô lại cực kì sợ lạnh. Sự mâu thuẫn này khiến Mộc Nhan cảm thấy bản thân đôi lúc không giống người bình thường. Bước xuống xe, quên luôn chuyện nấu ăn cho anh, cô bước thẳng về phòng của mình. Nhưng vừa đến phòng khách thì anh đã giữ tay cô lại, giọng vì kiếm chế mà có chút âm trầm:
- Anh đã bảo đừng gặp hắn, em nghe lời chút được không!
Mộc Nhan nhíu mày rụt tay lại đáp:
- Em không có gặp cậu ta, là cậu ta tự tìm tới.
Quân Mạc Phàm thở dài nói:
- Lần sau có gặp cậu ta thì tránh xa một chút.
Mộc Nhan bật cười nhìn anh, lời nói đầy ẩn ý:
- Anh tốt với em thật đấy, Quân Mạc Phàm!
Quân Mạc Phàm khó hiểu trước thái độ của cô, nhưng vì vừa kết thúc công việc nên khá mệt không muốn đôi co với cô. Anh xuống giọng nói:
- Ra ngoài trời lâu vậy rất dễ bị nhiễm lạnh, em đi tắm đi. Anh bảo người làm nấu cơm.
Mộc Nhan lạnh nhạt đáp:
- Không cần! Tôi về nhà ăn cơm.
Nói xong, Mộc Nhan định bước ra ngoài nhưng lại bị anh lần nữa nắm tay lại:
- Mộc Nhan! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cơ thể Mộc Nhan run rẩy, cô gạt tay anh ra chạy thẳng lên lầu vào phòng anh. Quân Mạc Phàm chỉ biết chạy theo xem cô định làm gì. Thì thấy cô mở tủ lấy chiếc rương đựng kỉ vật của Mộc Nhan ra lục tìm thứ gì đó. Quân Mạc Phàm tức giận muốn cản cô lại:
- Mộc Nhan! Dừng lại ngay!
Mộc Nhan quả nhiên lấy được sổ đăng ký kết hôn, nó nằm sâu dưới đáy hộp mà cô khó thấy. Quân Mạc Phàm thấy vậy bất giác cảm thấy không ổn. Mộc Nhan cười lạnh nhìn anh:
- Hóa ra Quân thiếu là người đã có gia đình, vậy tôi tự dưng thành tiểu tam chen giữa hai người rồi!
- Hóa ra Quân thiếu là người đã có gia đình, vậy tôi tự dưng thành tiểu tam chen giữa hai người rồi!
Quân Mạc Phàm lạnh lùng đáp:
- Mộc Nhan! Hôm nay em đã gặp ai?
Mộc Nhan bật cười đầy chế giễu, câu nói của anh là có ý gì? Anh biết cô ấy còn sống? Sợ cô gặp phải cô ấy sẽ lộ ra chuyện xấu anh đang làm? Vậy tại sao lại đưa cô đến bên cạnh anh? Thoáng chốc một suy nghĩ tồi tệ lướt qua tâm trí cô. Mộc Nhan nghẹn ngào nói:
Mộc Nhan...cô ấy còn sống?Ai nói với em như vậy?Anh để tôi bên cạnh là vì muốn bảo vệ cô ấy chu toàn? Biết anh đang rơi vào tình thế nguy hiểm? Cô ấy sẽ bị liên lụy nên giấu cô ấy đi để tôi thế vào làm bia đỡ đạn?Mộc Nhan! Em đang nghĩ hơi quá xa rồi đấy!Quá xa? Quân Mạc Phàm! Mộc Nhan tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc! Không phải con rối để anh muốn định đạh thế no thì định đoạt!Rốt cuộc là hôm nay em đã gặp ai?Quân Mạc Phàm không quan tâm đến cảm xúc của cô, thứ anh quan tâm là hôm nay cô đã gặp ai? Mộc Nhan mỉm cười trong nước mắt, bình thản trả lời:
- Dương Mộc Nhan! Người con gái trong tim anh đấy!
Quân Mạc Phàm giờ như mất kiểm soát, anh nắm chặt lấy vai của cô, giọng gấp gáp nói:
- Mộc Nhan! Nói cho anh biết! Có thật sự là em đã gặp người giống hệt Dương Mộc Nhan không? Cô ấy đã nói gì với em vậy?
Mộc Nhan gạt tay anh ra từ tốn đáp:
- Phải! Rất giống! Chính là cô ấy! Cô ấy nói em ở bên cạnh chồng cô ấy, có thỏa mãn không?
Quân Mạc Phàm im lặng không nói gì, cô thấy trong đôi mắt chim ưng tối tăm đó có một cơn sóng dữ dội. Mộc Nhan cuối cùng chỉ là cái bóng của người con gái đó. Cô không hiểu bản thân rốt cuộc là vì điều gì mà lại bất chấp bên anh dù cho gặp bao nguy hiểm. Liễu Mộc Nhan thật ngu ngốc, anh ta chỉ lợi dụng mày để chết thay cho người con gái anh ta yêu thôi! Nước mắt như bông tuyết trắng rơi một cách lặng lẽ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhưng trên đôi môi mềm mại ấy lại nở nụ cười:
- Mạc Phàm! Xin lỗi vì em vẫn còn tham sống sợ chết, không thể thế mạng thay cho người anh yêu được.
Mộc Nhan rời đi, nhưng Quân Mạc Phàm không níu lại. Anh đang rơi vào tâm trạng rối rắm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng anh là người chôn xác cô ấy, giờ lại xuất hiện thêm một người y hệt Dương Mộc Nhan!
Còn Liễu Mộc Nhan? Trừ bỏ ngoại hình, mọi thứ đều giống hệt Dương Mộc Nhan! Rốt cuộc là ai đang chơi anh?
Quân Mạc Phàm thở dài, đôi chân thon dài bước nhanh đã bắt kịp Mộc Nhan đang đứng ở đầu hành lang. Một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô vác lại về phòng. Mộc Nhan đang mải thương tâm trong suy nghĩ thì bất chợt bị Quân Mạc Phàm vác lên đưa trở về phòng anh. Cô hốt hoảng lên tiếng:
Quân Mạc Phàm! Anh làm cái gì vậy! Buông em ra!Quân Mạc Phàm! Em nói cho anh biết, em sẽ không bao giờ chấp nhận làm tiểu tam! Cũng không bao giờ chấp nhận làm người thế mạng cho cô ta.Tên khốn nhà anh! Buông tôi ra! Tôi và anh không còn dính dáng gì đến nhau cả!Hét một hồi thì cuối cùng là cô vẫn bị lôi về phòng, anh khóa cửa phòng lại không cho cô chạy ra ngoài. Mộc Nhan tức giận đứng đó ngẩng cao đầu đối mặt với anh. Cô nhấn mạnh từng chữ:
- Liễu Mộc Nhan...tôi...sẽ không bao giờ...tin Quân Mạc Phàm...anh..một lần nào...nữa...
Quân Mạc Phàm thở dài xoa thái dương ngồi xuống mép giường:
- Mộc Nhan! Em bình tĩnh chút được không! Cô ấy thật sự đã chết rồi! Là có người đang chơi chúng ta!
Mộc Nhan cảm thấy cũng có gì đó sai sai, nhưng cô vẫn dám chắc lời anh nói có phải thật. Dù sao đến cuối cùng, chỉ có mình cô là người chịu thiệt mà thôi. Làm sao có thể có người giống hệt một người đến vậy:
Em thật sự đã gặp cô ấy? Em cũng rất tỉnh táo để nhận ra.Mộc Nhan! Em chỉ nhìn cô ấy qua ảnh làm sao xác nhận chính xác được!Em bảo là phải!Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ ngơi đi!Quân Mạc Phàm! Nếu như anh gặp người đó anh có chắc anh sẽ khẳng định rằng cô ấy thật sự chết rồi không?À quên! Cũng có thể anh cố ý nói vậy để lừa tôi.
Mộc Nhan!Quân Mạc Phàm! Tôi không muốn bàn luận gì với anh cả. Thả tôi ra ngay!Ngủ ở đây đi! Mai tự khắc anh sẽ thả em ra!Vậy anh cút đi chỗ khác! Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh!Quân Mạc Phàm cũng không muốn đôi co với cô, anh có chuyện cần phải làm! Nhanh chóng ra khỏi phòng và khóa cửa lại, anh vẫn loáng thoáng nghe thấy lời cô chửi rủa mình. Tính cô ngang bướng anh biết, anh không chấp!
- Cậu tốt nhất nên buông tôi ra trước khi Mạc Phàm lại gần đây.
Chí Dư mỉm cười thích thú lập tức buông tay khỏi người cô, Mộc Nhan không do dự chạy về phía Mạc Phàm. Cô mỉm cười tươi nhìn anh:
- Quân Mạc Phàm! Sao anh biết em ở đây vậy.
Mạc Phàm lướt qua chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay cô rồi lại đưa mắt nhìn chiếc áo khoác mang hơi thở của một người đàn ông khác đang bám trên người cô. Anh nhíu mày đưa tay cửi nó ra ném về phía Chí Dư sau đó khoác áo mình lên cho cô. Mộc Nhan thờ ơ với hành động của anh. Cô chỉ khẽ liếc Chí Dư một cái rồi quay ra kéo lấy tay anh mim cười nói:
- Chúng ta về nhà thôi! Em lạnh!
Quân Mạc Phàm ôm lấy Mộc Nhan tiền về phía xe của mình, nhưng trước khi rời đi anh để lại lời nói với cậu:
- Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có đi quá giới hạn.
Chí Dư đáp trả lời nói của anh bằng một nụ cười bất cần. Cậu vẫn đứng đó nhìn cho đến khi cô và anh lên xe rồi mới thu lại nụ cười bước lên xe rời đi. Ngồi trên xe trở về nhà, Mộc Nhan luôn giữ chặt lấy áo của anh để ủ ấm cho bản thân. Mộc Nhan rất thích mùa đông nhưng cô lại cực kì sợ lạnh. Sự mâu thuẫn này khiến Mộc Nhan cảm thấy bản thân đôi lúc không giống người bình thường. Bước xuống xe, quên luôn chuyện nấu ăn cho anh, cô bước thẳng về phòng của mình. Nhưng vừa đến phòng khách thì anh đã giữ tay cô lại, giọng vì kiếm chế mà có chút âm trầm:
- Anh đã bảo đừng gặp hắn, em nghe lời chút được không!
Mộc Nhan nhíu mày rụt tay lại đáp:
- Em không có gặp cậu ta, là cậu ta tự tìm tới.
Quân Mạc Phàm thở dài nói:
- Lần sau có gặp cậu ta thì tránh xa một chút.
Mộc Nhan bật cười nhìn anh, lời nói đầy ẩn ý:
- Anh tốt với em thật đấy, Quân Mạc Phàm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Mạc Phàm khó hiểu trước thái độ của cô, nhưng vì vừa kết thúc công việc nên khá mệt không muốn đôi co với cô. Anh xuống giọng nói:
- Ra ngoài trời lâu vậy rất dễ bị nhiễm lạnh, em đi tắm đi. Anh bảo người làm nấu cơm.
Mộc Nhan lạnh nhạt đáp:
- Không cần! Tôi về nhà ăn cơm.
Nói xong, Mộc Nhan định bước ra ngoài nhưng lại bị anh lần nữa nắm tay lại:
- Mộc Nhan! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cơ thể Mộc Nhan run rẩy, cô gạt tay anh ra chạy thẳng lên lầu vào phòng anh. Quân Mạc Phàm chỉ biết chạy theo xem cô định làm gì. Thì thấy cô mở tủ lấy chiếc rương đựng kỉ vật của Mộc Nhan ra lục tìm thứ gì đó. Quân Mạc Phàm tức giận muốn cản cô lại:
- Mộc Nhan! Dừng lại ngay!
Mộc Nhan quả nhiên lấy được sổ đăng ký kết hôn, nó nằm sâu dưới đáy hộp mà cô khó thấy. Quân Mạc Phàm thấy vậy bất giác cảm thấy không ổn. Mộc Nhan cười lạnh nhìn anh:
- Hóa ra Quân thiếu là người đã có gia đình, vậy tôi tự dưng thành tiểu tam chen giữa hai người rồi!
- Hóa ra Quân thiếu là người đã có gia đình, vậy tôi tự dưng thành tiểu tam chen giữa hai người rồi!
Quân Mạc Phàm lạnh lùng đáp:
- Mộc Nhan! Hôm nay em đã gặp ai?
Mộc Nhan bật cười đầy chế giễu, câu nói của anh là có ý gì? Anh biết cô ấy còn sống? Sợ cô gặp phải cô ấy sẽ lộ ra chuyện xấu anh đang làm? Vậy tại sao lại đưa cô đến bên cạnh anh? Thoáng chốc một suy nghĩ tồi tệ lướt qua tâm trí cô. Mộc Nhan nghẹn ngào nói:
Mộc Nhan...cô ấy còn sống?Ai nói với em như vậy?Anh để tôi bên cạnh là vì muốn bảo vệ cô ấy chu toàn? Biết anh đang rơi vào tình thế nguy hiểm? Cô ấy sẽ bị liên lụy nên giấu cô ấy đi để tôi thế vào làm bia đỡ đạn?Mộc Nhan! Em đang nghĩ hơi quá xa rồi đấy!Quá xa? Quân Mạc Phàm! Mộc Nhan tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc! Không phải con rối để anh muốn định đạh thế no thì định đoạt!Rốt cuộc là hôm nay em đã gặp ai?Quân Mạc Phàm không quan tâm đến cảm xúc của cô, thứ anh quan tâm là hôm nay cô đã gặp ai? Mộc Nhan mỉm cười trong nước mắt, bình thản trả lời:
- Dương Mộc Nhan! Người con gái trong tim anh đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Mạc Phàm giờ như mất kiểm soát, anh nắm chặt lấy vai của cô, giọng gấp gáp nói:
- Mộc Nhan! Nói cho anh biết! Có thật sự là em đã gặp người giống hệt Dương Mộc Nhan không? Cô ấy đã nói gì với em vậy?
Mộc Nhan gạt tay anh ra từ tốn đáp:
- Phải! Rất giống! Chính là cô ấy! Cô ấy nói em ở bên cạnh chồng cô ấy, có thỏa mãn không?
Quân Mạc Phàm im lặng không nói gì, cô thấy trong đôi mắt chim ưng tối tăm đó có một cơn sóng dữ dội. Mộc Nhan cuối cùng chỉ là cái bóng của người con gái đó. Cô không hiểu bản thân rốt cuộc là vì điều gì mà lại bất chấp bên anh dù cho gặp bao nguy hiểm. Liễu Mộc Nhan thật ngu ngốc, anh ta chỉ lợi dụng mày để chết thay cho người con gái anh ta yêu thôi! Nước mắt như bông tuyết trắng rơi một cách lặng lẽ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhưng trên đôi môi mềm mại ấy lại nở nụ cười:
- Mạc Phàm! Xin lỗi vì em vẫn còn tham sống sợ chết, không thể thế mạng thay cho người anh yêu được.
Mộc Nhan rời đi, nhưng Quân Mạc Phàm không níu lại. Anh đang rơi vào tâm trạng rối rắm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng anh là người chôn xác cô ấy, giờ lại xuất hiện thêm một người y hệt Dương Mộc Nhan!
Còn Liễu Mộc Nhan? Trừ bỏ ngoại hình, mọi thứ đều giống hệt Dương Mộc Nhan! Rốt cuộc là ai đang chơi anh?
Quân Mạc Phàm thở dài, đôi chân thon dài bước nhanh đã bắt kịp Mộc Nhan đang đứng ở đầu hành lang. Một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô vác lại về phòng. Mộc Nhan đang mải thương tâm trong suy nghĩ thì bất chợt bị Quân Mạc Phàm vác lên đưa trở về phòng anh. Cô hốt hoảng lên tiếng:
Quân Mạc Phàm! Anh làm cái gì vậy! Buông em ra!Quân Mạc Phàm! Em nói cho anh biết, em sẽ không bao giờ chấp nhận làm tiểu tam! Cũng không bao giờ chấp nhận làm người thế mạng cho cô ta.Tên khốn nhà anh! Buông tôi ra! Tôi và anh không còn dính dáng gì đến nhau cả!Hét một hồi thì cuối cùng là cô vẫn bị lôi về phòng, anh khóa cửa phòng lại không cho cô chạy ra ngoài. Mộc Nhan tức giận đứng đó ngẩng cao đầu đối mặt với anh. Cô nhấn mạnh từng chữ:
- Liễu Mộc Nhan...tôi...sẽ không bao giờ...tin Quân Mạc Phàm...anh..một lần nào...nữa...
Quân Mạc Phàm thở dài xoa thái dương ngồi xuống mép giường:
- Mộc Nhan! Em bình tĩnh chút được không! Cô ấy thật sự đã chết rồi! Là có người đang chơi chúng ta!
Mộc Nhan cảm thấy cũng có gì đó sai sai, nhưng cô vẫn dám chắc lời anh nói có phải thật. Dù sao đến cuối cùng, chỉ có mình cô là người chịu thiệt mà thôi. Làm sao có thể có người giống hệt một người đến vậy:
Em thật sự đã gặp cô ấy? Em cũng rất tỉnh táo để nhận ra.Mộc Nhan! Em chỉ nhìn cô ấy qua ảnh làm sao xác nhận chính xác được!Em bảo là phải!Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ ngơi đi!Quân Mạc Phàm! Nếu như anh gặp người đó anh có chắc anh sẽ khẳng định rằng cô ấy thật sự chết rồi không?À quên! Cũng có thể anh cố ý nói vậy để lừa tôi.
Mộc Nhan!Quân Mạc Phàm! Tôi không muốn bàn luận gì với anh cả. Thả tôi ra ngay!Ngủ ở đây đi! Mai tự khắc anh sẽ thả em ra!Vậy anh cút đi chỗ khác! Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh!Quân Mạc Phàm cũng không muốn đôi co với cô, anh có chuyện cần phải làm! Nhanh chóng ra khỏi phòng và khóa cửa lại, anh vẫn loáng thoáng nghe thấy lời cô chửi rủa mình. Tính cô ngang bướng anh biết, anh không chấp!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro