Quân Mạc Phàm g...
2024-08-18 17:22:21
Mộc Nhan gục xuống tay anh mà nghẹn ngào rơi nước mắt, bỗng trên đỉnh đầu một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Em nói gì cơ...tôi không nghe rõ...em nói to hơn được không!
Mộc Nhan nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, khuôn mặt lem nhem nước mắt bỗng nỡ nụ cười hạnh phúc ôm trầm lấy anh:
- Mạc Phàm! Tốt quá! Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Mạc Phàm nhăn mặt nhịn đau mặc cho cô ôm rồi xoa nhẹ đầu cô giọng ôn nhu nói:
- Ờm! Anh tỉnh rồi!
Cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho anh, thật may khi kết quả đều tốt. Cô thở phào gọi điện cho
Vân Hạ và Lục Tuyết tới tiện thể mua chút cháo cho cô và anh. Mạc Phàm nhìn cô một cách chăm chú, Mộc Nhan nghe điện thoại xong cũng quay ra nhìn anh nói:
Làm gì nhìn em dữ vậy!Em có bị thương nặng ở đâu không?Em không, bị thương nhẹ ở chân thôi, vài ngày là khỏi thôi....Mộc Nhan! Em có biết lúc anh gục xuống, anh đã sợ hãi đến mức nào khi để em một mình...Mạc Phàm! Em cũng đã rất sợ hãi, tưởng anh sẽ rời bỏ em. Nhưng thật may khi chúng ta đều bình an!Mạc Phàm đưa tay lên ôm lấy mặt cô dịu dàng nói:
- Mộc Nhan! Làm ơn... đừng đẩy bản thân mình vào nguy hiểm được không! Sau này, nếu chạy được thì hãy chạy thật xa! Hiện tại xin lỗi khi bắt em phải ở bên anh!
Cô nắm lấy tay anh mỉm cười ôn nhu nói:
- Đừng nói vậy, là do em tình nguyện...
Vân Hạ và Lục Tuyết vừa mở cửa thì thấy một màn sến súa, Vân Hạ phải khẽ ho một tiếng để phá vỡ sự xấu hổ này. Cô ngại ngùng buông tay anh ra nhìn hai người gượng cười nói:
- Các cậu đến rồi à, vào đi!
Lục Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Mộc Nhan! Chân cậu ổn chứ?
Quân Mạc Phàm nhíu mày nói:
- Chân em bị thương nặng lắm sao?
Thấy anh định ngồi dậy để nhìn chân cô, Mộc Nhan vội vàng ấn anh nằm lại xuống giường rồi nói:
- Không có, em bị bong gân chân thôi. Tạm thời phải ngồi xe lăn để hồi phục.
Mạc Phàm lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, Vân Hạ bĩu môi lên tiếng:
- Chú, hai người bên cạnh nhau đều gặp nguy hiểm không vậy!
Anh nhìn Vân Hạ liền tặng cho cô nàng ánh mắt giết người, anh lạnh lùng nói:
- Hai đứa về đi, không còn sớm nữa. Cũng đừng hỏi nhiều, biết nhiều thì không tốt đâu.
Mộc Nhan gật đầu đồng ý:
- Hai cậu tạm thời đừng đến đây thường xuyên quá, không tốt đâu.
Vân Hạ cố chấp nói:
- Nguy hiểm gì chứ, tớ không sợ.
Lục Tuyết như hiểu chuyện hơn lên tiếng ngăn cản cô nàng:
- Mộc Nhan với chú cậu nói đúng đấy, mình hai người họ đã đủ mệt rồi, vướng thêm tụi mình vào chỉ trở thành gánh nặng hơn thôi.
Vân Hạ dù không muốn nhưng vẫn đành ngậm ngùi nghe theo rồi cùng Lục Tuyết ra về. Họ vừa đi một lúc thì lại có người đi vào, là Chí Dư. Cô vui vẻ nhìn cậu nói:
- Chí Dư!
Cậu cũng mỉm cười lại với cô, rồi cúi đầu chào Mạc Phàm. Anh luôn có cảm giác không được tốt với cậu ta nên cũng chỉ gật đầu đáp lại. Mộc Nhan đang đút cháo cho anh ăn nhưng vì cậu ta đến mà dừng lại. Anh ra vẻ mệt mỏi nói:
- Mộc Nhan! Anh đang rất đói!
Cô nghe vậy vội vàng tiếp tục đút cháo cho anh, giọng lúng túng nói:
- Em xin lỗi! Anh ăn đi, rồi còn uống thuốc nữa.
Chí Dư kéo ghế ngồi cạnh cô nói:
- Rốt cuộc tại sao cậu lại bị thương vậy?
Mộc Nhan khó xử nhìn Quân Mạc Phàm, anh nở nụ cười xã giao nhìn cậu đáp:
- Chuyện này chúng tôi không tiện nói, vì vậy cậu cũng đừng nên cố gắng hỏi Mộc Nhan.
Chí Dư lúng túng gãi đầu nói:
- Xin lỗi, là do tôi lo chuyện không nên rồi.
Mộc Nhan cười gượng nhìn cậu nói:
- Chí Dư, xin lỗi. Nhưng cậu đến thăm mình là mình vui rồi. Cảm ơn cậu.
Chí Dư mỉm cười ôn nhu nhìn cô đáp:
- Đợi cậu khỏe hơn chúng mình đi chơi nhé, cậu có hứa với mình rồi đó.
Mộc Nhan nhanh chóng gật đầu mà không để ý có ánh mắt lạnh lẽo đang chĩa thẳng về phía cô. Đợi Chí Dư ra khỏi phòng, Quân Mạc Phàm mới lạnh lùng lên tiếng:
- Em và cậu ta có vẻ thân thiết quá nhỉ, còn hẹn nhau đi chơi riêng sao.
Mộc Nhan chậc lưỡi nói:
- Không phải, hẹn đi chơi với nhau nhưng có thêm Vân Hạ và Lục Tuyết nữa mà, anh nghĩ gì vậy.
Anh nhíu mày nói:
Không rủ anh đi cùng sao?Anh lớn tuổi rồi còn đi chơi với tụi nhóc như em làm gìChê anh già đấy hảĐúng đấy!Quân Mạc Phàm tức giận, Mộc Nhan thấy rõ biểu cảm của anh, cô vô cùng hưởng thụ mà ngắm nhìn. Một hồi anh nghiêm túc nói:
- Nhưng anh không thích cậu ta và em quá thân thiết với nhau. Mộc Nhan cậu ta có gì đó không được ổn, em đừng nên tin tưởng quá mức.
Mộc Nhan bĩu môi nói:
- Anh đang ghen đấy hả?
Mạc Phàm dùng một tay nắm lấy cằm cô kéo khuôn mặt cô lại gần mặt mình, thì thầm nói:
- Anh chỉ đang khó chịu mà thôi, còn nếu ghen thật thì em không ngồi yên được như vậy đâu!
Hơi thở ấm áp đầy nam tính phả vào khuôn mặt cô khiến mặt cô trở nên nóng ran, cô thu người lại giữ khoảng cách với anh, lắp bắp nói:
- Em...em... em đi lấy thuốc cho anh uống...
Quân Mạc Phàm bật cười nằm đó thỏa mãn hưởng thụ sự ân cần chăm sóc của cô, anh cảm thấy bản thân bị thương như vậy cũng xứng đáng a.
- Em nói gì cơ...tôi không nghe rõ...em nói to hơn được không!
Mộc Nhan nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, khuôn mặt lem nhem nước mắt bỗng nỡ nụ cười hạnh phúc ôm trầm lấy anh:
- Mạc Phàm! Tốt quá! Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Mạc Phàm nhăn mặt nhịn đau mặc cho cô ôm rồi xoa nhẹ đầu cô giọng ôn nhu nói:
- Ờm! Anh tỉnh rồi!
Cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho anh, thật may khi kết quả đều tốt. Cô thở phào gọi điện cho
Vân Hạ và Lục Tuyết tới tiện thể mua chút cháo cho cô và anh. Mạc Phàm nhìn cô một cách chăm chú, Mộc Nhan nghe điện thoại xong cũng quay ra nhìn anh nói:
Làm gì nhìn em dữ vậy!Em có bị thương nặng ở đâu không?Em không, bị thương nhẹ ở chân thôi, vài ngày là khỏi thôi....Mộc Nhan! Em có biết lúc anh gục xuống, anh đã sợ hãi đến mức nào khi để em một mình...Mạc Phàm! Em cũng đã rất sợ hãi, tưởng anh sẽ rời bỏ em. Nhưng thật may khi chúng ta đều bình an!Mạc Phàm đưa tay lên ôm lấy mặt cô dịu dàng nói:
- Mộc Nhan! Làm ơn... đừng đẩy bản thân mình vào nguy hiểm được không! Sau này, nếu chạy được thì hãy chạy thật xa! Hiện tại xin lỗi khi bắt em phải ở bên anh!
Cô nắm lấy tay anh mỉm cười ôn nhu nói:
- Đừng nói vậy, là do em tình nguyện...
Vân Hạ và Lục Tuyết vừa mở cửa thì thấy một màn sến súa, Vân Hạ phải khẽ ho một tiếng để phá vỡ sự xấu hổ này. Cô ngại ngùng buông tay anh ra nhìn hai người gượng cười nói:
- Các cậu đến rồi à, vào đi!
Lục Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Mộc Nhan! Chân cậu ổn chứ?
Quân Mạc Phàm nhíu mày nói:
- Chân em bị thương nặng lắm sao?
Thấy anh định ngồi dậy để nhìn chân cô, Mộc Nhan vội vàng ấn anh nằm lại xuống giường rồi nói:
- Không có, em bị bong gân chân thôi. Tạm thời phải ngồi xe lăn để hồi phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Phàm lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, Vân Hạ bĩu môi lên tiếng:
- Chú, hai người bên cạnh nhau đều gặp nguy hiểm không vậy!
Anh nhìn Vân Hạ liền tặng cho cô nàng ánh mắt giết người, anh lạnh lùng nói:
- Hai đứa về đi, không còn sớm nữa. Cũng đừng hỏi nhiều, biết nhiều thì không tốt đâu.
Mộc Nhan gật đầu đồng ý:
- Hai cậu tạm thời đừng đến đây thường xuyên quá, không tốt đâu.
Vân Hạ cố chấp nói:
- Nguy hiểm gì chứ, tớ không sợ.
Lục Tuyết như hiểu chuyện hơn lên tiếng ngăn cản cô nàng:
- Mộc Nhan với chú cậu nói đúng đấy, mình hai người họ đã đủ mệt rồi, vướng thêm tụi mình vào chỉ trở thành gánh nặng hơn thôi.
Vân Hạ dù không muốn nhưng vẫn đành ngậm ngùi nghe theo rồi cùng Lục Tuyết ra về. Họ vừa đi một lúc thì lại có người đi vào, là Chí Dư. Cô vui vẻ nhìn cậu nói:
- Chí Dư!
Cậu cũng mỉm cười lại với cô, rồi cúi đầu chào Mạc Phàm. Anh luôn có cảm giác không được tốt với cậu ta nên cũng chỉ gật đầu đáp lại. Mộc Nhan đang đút cháo cho anh ăn nhưng vì cậu ta đến mà dừng lại. Anh ra vẻ mệt mỏi nói:
- Mộc Nhan! Anh đang rất đói!
Cô nghe vậy vội vàng tiếp tục đút cháo cho anh, giọng lúng túng nói:
- Em xin lỗi! Anh ăn đi, rồi còn uống thuốc nữa.
Chí Dư kéo ghế ngồi cạnh cô nói:
- Rốt cuộc tại sao cậu lại bị thương vậy?
Mộc Nhan khó xử nhìn Quân Mạc Phàm, anh nở nụ cười xã giao nhìn cậu đáp:
- Chuyện này chúng tôi không tiện nói, vì vậy cậu cũng đừng nên cố gắng hỏi Mộc Nhan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chí Dư lúng túng gãi đầu nói:
- Xin lỗi, là do tôi lo chuyện không nên rồi.
Mộc Nhan cười gượng nhìn cậu nói:
- Chí Dư, xin lỗi. Nhưng cậu đến thăm mình là mình vui rồi. Cảm ơn cậu.
Chí Dư mỉm cười ôn nhu nhìn cô đáp:
- Đợi cậu khỏe hơn chúng mình đi chơi nhé, cậu có hứa với mình rồi đó.
Mộc Nhan nhanh chóng gật đầu mà không để ý có ánh mắt lạnh lẽo đang chĩa thẳng về phía cô. Đợi Chí Dư ra khỏi phòng, Quân Mạc Phàm mới lạnh lùng lên tiếng:
- Em và cậu ta có vẻ thân thiết quá nhỉ, còn hẹn nhau đi chơi riêng sao.
Mộc Nhan chậc lưỡi nói:
- Không phải, hẹn đi chơi với nhau nhưng có thêm Vân Hạ và Lục Tuyết nữa mà, anh nghĩ gì vậy.
Anh nhíu mày nói:
Không rủ anh đi cùng sao?Anh lớn tuổi rồi còn đi chơi với tụi nhóc như em làm gìChê anh già đấy hảĐúng đấy!Quân Mạc Phàm tức giận, Mộc Nhan thấy rõ biểu cảm của anh, cô vô cùng hưởng thụ mà ngắm nhìn. Một hồi anh nghiêm túc nói:
- Nhưng anh không thích cậu ta và em quá thân thiết với nhau. Mộc Nhan cậu ta có gì đó không được ổn, em đừng nên tin tưởng quá mức.
Mộc Nhan bĩu môi nói:
- Anh đang ghen đấy hả?
Mạc Phàm dùng một tay nắm lấy cằm cô kéo khuôn mặt cô lại gần mặt mình, thì thầm nói:
- Anh chỉ đang khó chịu mà thôi, còn nếu ghen thật thì em không ngồi yên được như vậy đâu!
Hơi thở ấm áp đầy nam tính phả vào khuôn mặt cô khiến mặt cô trở nên nóng ran, cô thu người lại giữ khoảng cách với anh, lắp bắp nói:
- Em...em... em đi lấy thuốc cho anh uống...
Quân Mạc Phàm bật cười nằm đó thỏa mãn hưởng thụ sự ân cần chăm sóc của cô, anh cảm thấy bản thân bị thương như vậy cũng xứng đáng a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro