Điều tra
Chanh Dữ Bạch
2024-10-24 22:06:25
Giữa hai người có quan hệ hay không
Con đường có dài đến đâu thì cũng có lúc đi đến cuối cùng, khi hoàng hôn khuất hẳn phía chân trời, họ cuối cùng cũng về đến phủ.
Vừa xuống xe ngựa, Thịnh Lộ Yên đã đi về phía Tầm Lại.
Thấy nàng cười, Tầm Lại cũng cười.
Hai người sánh bước đi về nội viện.
Đi được một lát, Thịnh Lộ Yên kéo ống tay áo của Tầm Lại, làm nũng mà nói: “Chàng đi chậm một chút, ta không theo kịp.”
Tầm Lại nhanh chóng thả chậm bước chân.
Thế nhưng, đi được khoảng mười bước, hắn lại bất giác bước nhanh hơn.
“Nhanh quá!” Lần này Thịnh Lộ Yên không thèm đi nữa mà đứng nguyên tại chỗ lên án Tầm Lại. Con đường phía sau vẫn còn rất dài, hai người còn phải sánh vai đi rất lâu, nàng phải sửa thói quen này của chàng mới được.
Tầm Lại quay đầu nhìn lại, sau một thoáng suy nghĩ thì lùi lại vài bước.
Thịnh Lộ Yên cười, Tầm Lại bỗng thấy nàng vươn tay ra và nắm lấy tay của hắn.
“Như vậy chàng sẽ không đột nhiên đi nhanh nữa.”
Tầm Lại hơi ngớ ra, nhưng vẫn không quên liếc qua đám hạ nhân xung quanh. Bị hắn nhìn, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống.
“Đi thôi.” Tầm Lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng dưới ống tay áo rộng thùng thình của mình.
Tối đến, hai người cùng nhau ăn cơm, đọc sách….. đi ngủ.
Sau khi xong việc, Thịnh Lộ Yên tựa lên vai của Tầm Lại, ôm lấy cánh tay chàng và cùng chàng nói chuyện. Vừa nom qua, Thịnh Lộ Yên đã nhìn thấy một vết răng trên cổ tay của Tầm Lại, nàng nhất thời cảm thấy hơi chột dạ, nâng tay của Tầm Lại lên, nhìn vào mắt chàng và hỏi: “Chàng có đau không?”
Tầm Lại liếc nàng một cái, nói: “Không đau.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nếu không đau….vậy ta cắn chàng cái nữa!” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên ra vẻ đưa tay Tầm Lại lên miệng, như thể nàng thật sự định cắn một cái.
Tầm Lại cứ nhìn nàng như vậy, không trốn không tránh, không nói không rằng, để nàng tùy ý càn quấy.
Thịnh Lộ Yên cũng không định cắn thật, nàng biết sáng nay mình đã quá đáng, cổ tay đặt bên miệng, nhưng nàng không cắn xuống mà hôn lên.
“Nếu không phải chuyện quan trọng thì sáng sớm chàng không được phép đánh thức ta nữa, nghe rõ chưa?”
Từ nhỏ nàng đã có tính gắt ngủ, bị người ta đánh thức có thể khiến cho tâm trạng cả ngày của nàng không tốt.
Nàng phải từ từ kể những việc mình không thích cho chàng nghe, như vậy về sau chàng sẽ không làm nữa, và nàng cũng sẽ không cần giận chàng vì những chuyện nhỏ nhặt nữa. Đồng thời, nàng cũng sẽ không làm những việc mà chàng không thích.
Đương nhiên nàng cũng phải nói cho chàng nghe những việc mà mình thích, nếu chàng làm nó nàng có thể sẽ thích chàng nhiều hơn.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
“Nếu chàng còn làm ồn ta, ta sẽ ra sạp ngủ đấy!”
“Được.”
Hai người nói câu được câu chăng, và dần dần, cơn buồn ngủ của Thịnh Lộ Yên ập đến, nàng ngáp một cái. Lúc đang định cứ thế chìm vào giấc ngủ, nàng chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
“Đúng rồi, tại sao chàng mua áo choàng màu đỏ cho ta?”
Tay của Tầm Lại vốn đang đặt trên lưng Thịnh Lộ Yên chốc chốc vuốt ve, nghe nàng hỏi vậy, tay chàng hơi dừng lại.
“Vì màu đó làm tăng thêm vẻ đẹp của phu nhân.” Tầm Lại nói.
“Còn có nguyên nhân khác không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nàng nhớ lúc nàng mặc nó, ánh mắt của chàng không được bình thường lắm. Mọi khi nếu nàng mặc đẹp, ánh mắt của chàng sẽ đầy vẻ kinh ngạc, nhưng hôm đó rõ ràng là khác. Mà hôm nay, lại có thêm người không bình thường, đó là lão phu nhân phủ Thừa Ân hầ và Hạ ma ma bên cạnh bà ấy. Nàng không biết bên trong có nguyên nhân gì hay không, nhưng nàng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Tầm Lại chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Trong một lần sau khi phụ thân say rượu từng vẽ một nữ tử trên giấy, trên người nữ tử kia mặc một chiếc áo choàng giống của nàng.”
Hắn luôn cho rằng cảnh trong tranh là một ngày mưa, trên người nữ tử kia mặc áo tơi, mưa qua hoa rụng, bay lả tả. Mãi đến khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu đỏ trong tiệm ngày đó, hắn mới giật mình hiểu ra. Lúc đó, nữ tử kia không phải đang mặc áo tơi mà là áo choàng, còn thứ từ trên trời rơi xuống là hoa tuyết và hoa mai. Còn màu sắc của xiêm y kia thì hắn cũng không rõ nữa.
Hôm đó hắn thật sự bị thu hút bởi kiểu dáng này, tuy nhiên, cuối cùng hắn quyết định mua nó là vì chiếc áo choàng này màu đỏ, nó sẽ làm tôn lên nước da của phu nhân, hắn cảm thấy hợp với nàng nên mới mua nó.
Sau thoáng kinh ngạc, suy nghĩ của nàng không còn mơ hồ nữa.
Có lẽ….sẽ không có chuyện trùng hợp như thế chứ.
“Người trong bức tranh chính là mẫu thân ư?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nói: “Ta từng hỏi phụ thân, nhưng phụ thân không thừa nhận cũng không phủ nhận.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ, thế thì chắc là phải rồi.
“Vậy chàng từng nhìn thấy bức chân dung của mẫu thân chưa?”
“Chưa từng.”
Thịnh Lộ Yên hơi thất vọng. Nếu từng trông thấy bức chân dung của mẫu thân thì có thể để người ta vẽ ra và xác nhận lại. Song, nàng cảm thấy mình đã quá ngu ngốc khi đặt câu hỏi này, nếu Tầm Lại thật sự có bức chân dung của mẫu thân, chẳng phải đã sớm tìm thấy người rồi sao.
“Vì sao hôm nay phu nhân bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ một chút và nói: “Không có gì, chỉ là hôm nay mọi người đều khen xiêm y của ta đẹp, cho nên ta muốn hỏi xem lúc đó phu quân nghĩ thế nào, sao ánh mắt của chàng lại tinh tường như vậy.”
Không phải nàng cố tình không nói, chỉ là nàng cảm thấy ý tưởng của mình quá mức ly kỳ, lại không có chứng cứ gì. Ngộ nhỡ là giả, há chẳng phải làm cho chàng mừng hụt một phen sao? Nàng nên tiếp tục nghe ngóng và tìm được một vài chứng cứ rồi sẽ nói với chàng sau.
“Là phu nhân xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.”
Nghe được lời này của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên lại bật cười. Nàng cọ cọ trong ngực chàng để tìm chỗ ngủ thoải mái.
Đêm nay Thịnh Lộ Yên ngủ vô cùng say, nàng còn nằm mơ, mơ thấy nàng và Tầm Lại đang đuổi nhau trong vườn mai, trông rất hạnh phúc. Nhưng sau khi ra khỏi vườn mai thì cả hai đột nhiên trông thấy Tạ Uân, nàng sợ Tầm Lại hiểu lầm nên không ngừng giải thích với chàng.
Thịnh Lộ Yên phì cười, lắc đầu nghĩ, quả nhiên là ngày nghĩ đêm mơ.
Bỗng nhiên, nàng giật mình, rồi gọi Tôn ma ma tới.
“Người đi nghe ngóng về hành tung của lão phu nhân Thừa Ân hầu, không, còn cả Hạ ma ma bên cạnh bà ấy nữa.”
Tôn ma ma nhìn ra được vẻ thận trọng của phu nhân nhà mình, bà cũng không nói nhiều mà ra ngoài làm việc luôn.
“Vâng.”
Lúc vừa định thân với Tạ Uân, lão hầu phu nhân luôn mặt nặng mày nhẹ với nàng. Lúc đó nàng tưởng rằng mình phải gả vào phủ Thừa Ân hầu, nên đã tìm hiểu sở thích của tất cả mọi người trong phủ. Đồng thời, để có thể thay đổi thái độ của lão phu nhân với nàng, nàng đã mất rất nhiều công sức để tìm hiểu về bà ấy.
Khi đó, nàng còn biết cả thói quen dâng hương của lão phu nhân. Có lúc chưa đến mùng một hoặc ngày mười lăm bà ấy cũng sẽ đi dâng hương, hoặc là bà ấy đi, hoặc là Hạ ma ma đi, cũng không có nguyên do, không biết là thắp hương cho ai. Đến tận sau này, nàng thăm dò được ý tứ của phu nhân Thừa Ân hầu mới biết chuyện gì đã xảy ra. Theo ý của phu nhân Thừa Ân hầu, lúc còn trẻ vị lão phu nhân này từng làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, giờ già rồi mới bắt đầu sợ hãi, mỗi lần mơ thấy ác mộng sẽ đi dâng hương để cầu thanh thản trong lòng.
Khi đến bữa trưa, Tôn ma ma mới quay về bẩm báo.
“Phu nhân, người đúng là liệu sự như thần, hôm nay lão phu nhân quả nhiên đi chùa.”
Lòng Thịnh Lộ Yên thắt lại, hỏi: “Lão phu nhân tự đi sao?”
“Đúng vậy, lão phu nhân đã đích thân đến chùa bất chấp sự phản đối của mọi người.”
Không ngờ lão phu nhân sẽ tự mình đi…. Nếu là vì làm việc trái với lương tâm, vậy việc sai trái đó có lẽ rất nghiêm trọng, nếu không thì bà ấy sẽ không đích thân đi.
“Nhưng rốt cuộc bà ấy làm gì thì lão nô không biết, tạm thời vẫn chưa nghe ngóng được.”
“Dạ, người cứ tiếp tục theo dõi đi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Như vậy xem ra, lão phu nhân rất có thể đã làm chuyện gì đó thẹn với lòng, không biết có liên quan đến việc hôm qua thấy nàng hay không, nếu có thể biết được bà ấy đi chùa làm gì thì tốt. Tiếc là phủ Thừa Ân hầu không có người của nàng, hạ nhân trong phủ đều nhất mực trung thành với gia chủ, rất khó thám thính được gì từ họ.
Buổi chiều, Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên lại đến chợ đen lần nữa, hôm nay vận khí tốt nên bọn hắn gặp được một người bán. Thế nhưng, người bán này cũng như Lý Sấu, không chịu cho bọn hắn xem hàng một cách dễ dàng.
Cuối cùng, bọn hắn chẳng vui mà về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên vừa mới rời giường đã trông thấy Xuân Đào từ ngoài bước vào với vẻ vô cùng lo lắng.
“Phu nhân, không ổn rồi, cô thái thái tới.”
(*) Cô thái thái hay cô nãi nãi: thường hay gọi những người đã xuất giá rồi. Em gái của bố.
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, sao cô mẫu nàng lại tới đây. Chẳng lẽ bà ấy đã phát hiện nàng lén xem mắt cho biểu muội rồi sao? Chuyện này ấy à, thật ra cũng không liên quan đến nàng, nàng can thiệp là nàng sai rồi. Thế nhưng, chỉ cần nàng không hối hận là được, nàng biết cô mẫu là người như thế nào, vì thế, nếu có thể giúp được thì nàng chắc chắn sẽ giúp.
Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên khôi phục lại cảm xúc và nói: “Sắp xếp cho bà ấy vào phòng khách trước.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương vừa vào cửa đã bắt đầu hùng hổ chửi bới, nhìn chỗ này chỗ kia đều thấy không vừa mắt, chê rằng phủ bọn họ nghèo kiết xác.
“Các ngươi để một cô nương đường đường là con vợ cả của hầu phủ ở cái nơi rách nát thế này sao?”
“Các ngươi đang lừa ta đấy hả, đây là nơi người ở sao?”
Tuy Thịnh Lộ Yên đang ăn cơm, nhưng những việc cô mẫu làm hay những lời cô mẫu nói đều được truyền đến tai nàng.
“Phu nhân Bá tước chê nước trà của chúng ta không ngon, nói lá trà quá dở, uống một hớp rồi phun ra ngay.”
Thịnh Lộ Yên chậm rãi ăn cơm, nói: “Thế thì bỏ trà đi, đun cho bà ấy một ấm nước sôi.”
“Vâng thưa phu nhân. Chẳng qua là….” Tiểu nha đầu hơi do dự.
“Cứ nói đừng ngại.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Phu nhân Bá tước còn đang ở đó mắng phu nhân…”
Tôn ma ma vừa nghe thấy lời này đã nổi giận, hỏi: “Bà ta nói cái gì?”
Tiểu nha đầu nhìn Thịnh Lộ Yên rồi lại nhìn Tôn ma ma, nói: “Nói rằng phu nhân bất hiếu, nói phu nhân cố ý bạc đãi bà ta.”
Tôn ma ma lập tức mắng: “Ta khinh! Nào có trưởng bối như bà ta, cũng không nhìn xem trước đây bà ta đã làm những việc gì, có xứng làm trưởng bối của phu nhân chúng ta hay không.”
Thịnh Lộ Yên tiếp tục ăn cơm mà không mảy may bị ảnh hưởng, nàng nói: “Mặc kệ bà ta, đừng để bà ta chạy lung tung là được, cứ để bà ta đợi ở phòng khách đi.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Sau khi tiểu nha đầu đi, Tôn ma ma lại mắng tiếp.
Tôn ma ma thật sự rất ghét phu nhân Bá tước Vinh Xương. Năm hầu phu nhân còn sống, phu nhân Bá tước Vinh Xương nhiều lần gây phiền phức cho hầu phu nhân, sau lại tới làm phiền cô nương. Trên đời này, bà chưa từng thấy người làm cô mẫu nào như vậy cả.
Ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên đến phòng khách.
Từ xa nàng đã nghe thấy những tiếng chửi bới của phu nhân Bá tước, những lời chửi bới khó nghe đến mức đám tiểu nha đầu không dám nói chuyện.
Thịnh Lộ Yên vừa xuất hiện, ánh mắt của phu nhân Bá tước Vinh Xương dừng trên người nàng.
“Ôi, cuối cùng cháu gái lớn cũng nhớ đến cô mẫu này rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên hơi phúc thân: “Bái kiến cô mẫu.”
(*) Hơi phúc thân: Hơi nhún người.
Nói xong, nàng không đợi phu nhân Bá tước kịp nói gì đã tự đứng dậy.
Phu nhân Bá tước đang muốn nói nàng thì bị chặn lại.
“Cô mẫu nói gì vậy chứ, người là cô mẫu của cháu, đương nhiên cháu không dám rồi. Cháu biết cô mẫu là người lịch sự, nên ở đằng sau chỉnh trang lại một hồi, chỉnh trang thỏa đáng mới tới đây gặp cô mẫu, chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt lại bị cô mẫu nói rằng cháu coi thường, bạc đãi người.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên ngồi xuống.
“Nha đầu ngươi bây giờ cũng khéo ăn khéo nói thật đấy, trong mắt cháu còn có tôn ti trật tự không hả?” Phu nhân Bá tước cả giận mắng.
Thịnh Lộ Yên bưng trà lên và nhấp một ngụm, nói: “Mọi người đều nói cháu gái giống cô, cháu là cháu gái ruột thịt của người, đương nhiên là giống người rồi, trong mắt cháu có tôn ti trật tự hay không, lẽ nào người không biết sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức ghê gớm, bây giờ bà phát hiện ra cô cháu gái này thật sự không chừa cho mình chút mặt mũi nào, trong khi đó, lúc còn ở hầu phủ thì nàng ta hết lời nịnh bợ bà. Nàng ta của hiện tại còn không phải ỷ vào phu quân ưu ái, cậy nhan sắc của mình để có được sự yêu chiều của phu quân hay sao.
“Cháu đừng có nghĩ rằng bây giờ cháu được phu quân yêu thương thì cháu có thể diễu võ giương oai trước mặt ta, hay không thèm nhận trưởng bối của mình. Cháu nhất định phải biết rằng tuổi trẻ ngắn ngủi, hoa nở thì phải tàn. Đợi một ngày nào đó cháu bị phu quân kia của cháu ruồng bỏ rồi, mới biết thế đạo gian nan. Người cháu có thể dựa vào, vẫn chỉ là những người bên nhà ngoại mà thôi.”
Thịnh Lộ Yên nghe những lời này nhiều đến nỗi lỗ tai sắp chai cả rồi, ai đến tìm nàng nhờ vả cũng đều nói như vậy.
“Vậy là được rồi, cô mẫu không hại cháu là tốt lắm rồi, cháu nào dám nhờ đến cô mẫu.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức đến nỗi sắp đứng lên mắng người, ma ma bên cạnh vội vàng ấn bà ta xuống, nháy mắt với bà ta. Thấy thế, phu nhân Bá tướng Vinh Xương cố gắng nhẫn nhịn, lại ngồi xuống.
Nhìn tình cảnh này, Thịnh Lộ Yên dần dần hiểu ra. Hôm nay cô mẫu không phải vì chuyện của biểu muội mà đến đây hỏi tội nàng, e rằng có mục đích khác.
Ngay sau đó, nàng nghe được mục đích của phu nhân Bá tước Vinh Xương.
“Một cây bút không viết được hai chữ Thịnh, nếu cháu và ta đã xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu thì chính là người một nhà. Cháu nhất định phải biết một đạo lý rằng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
(*) 一笔写不出两个+姓氏”的意思是两个人是一家的,不需要见外. (Một cây bút không viết được hai chữ + Họ”)Một cây bút không viết được hai chữ Thịnh. Ý là hai người là người một nhà, không cần khách sáo, xa cách nhau.
Nói đến đây, phu nhân Bá tước Vinh Xương cố ý ngừng lại.
Thịnh Lộ Yên làm như không nghe thấy, không đáp lại một từ.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương rất bối rối, nhưng vẫn bất chấp mà nói.
“Sắp hết năm rồi mà Dương biểu ca của cháu hiện giờ vẫn là một chủ sự thất phẩm, cũng nên thay đổi rồi.”
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe đến đây, cảm xúc của nàng có chút biến động. Dương biểu ca chính là Nhị biểu ca kia. Năm đó, nếu không nhờ Dương Bạch Chỉ báo tin trước cho nàng, nói không chừng nàng sẽ phải mất đi sự trong sạch của mình. Nghĩ đến những chuyện đã qua, Thịnh Lộ Yên giương mắt nhìn về phía phu nhân Bá tước Vinh Xương trước mặt mình.
Nhắc đến nhi tử, phu nhân Bá tước Vinh Xương vô cùng đắc ý.
“Khảo hạch hai năm trước của Nhị biểu ca cháu toàn được xét tốt, nếu năm nay lại tốt nữa thì nhất định có thể thăng chức cao.”
Thịnh Lộ Yên giả vờ không nghe hiểu những lời của phu nhân Bá tước Vinh Xương, nàng nói với khuôn mặt lãnh đạm: “Ồ, vậy thì chúc mừng biểu ca.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương: …
Bà thật sự sắp bị đứa cháu gái trước mặt làm cho tức chết rồi, nếu không phải bây giờ huynh trưởng đã đi biên quan thì bà cần cúi đầu nhờ con nhỏ này chắc? Nhưng vì nhi tử, bà sẽ nhịn.
“Bây giờ vẫn chưa phải đâu, cháu phải bảo cháu rể đánh tiếng với Lại bộ mới được.”
Thịnh Lộ Yên cười khẩy một tiếng. Có phải cô mẫu này của nàng làm phu nhân Bá tước lâu rồi, thấy loại chuyện này nhiều rồi, nên mới nói một cách trôi chảy như thế. Điều động quan viên mà làm như mua một mớ rau cải trắng vậy, tùy ý để bọn họ chọn lựa.
“Này, cháu cười cái gì thế?” Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức giận hỏi.
Đối với họ hàng xa, Thịnh Lộ Yên vẫn tạm làm ra vẻ được, nhưng đối với cô mẫu ruột thịt này thì nàng thật sự không thể giả vờ được nữa. Bởi, vừa nhìn thấy khuôn mặt của bà ta là nàng có thể nhớ đến việc bà ta đã cùng Liễu Thị và Thịnh Thần Hy bắt nạt nàng như thế nào khi còn nhỏ. Hiện giờ nàng đã rất nhân từ khi không tới trả thù bà ta rồi, nào ngờ nàng càng nhân nhượng thì đối phương càng lấn tới.
Cho nên, Thịnh Lộ Yên nói thẳng: “Không làm được.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương càng tức hơn, nhìn đứa cháu gái trước mặt chưng ra vẻ mặt lạnh lùng thì tức run cả người.
“Nam nhân đều là những kẻ ham mới mẻ. Bây giờ, nhân lúc cháu còn được yêu chiều, còn có chút tác dụng thì tranh thủ thời gian kiếm chút lợi lộc cho mình đi, đừng chờ đến khi tuổi già sức yếu nhan sắc tàn phai mới nhớ tới việc nhờ hắn giúp đỡ, cháu nghĩ đến lúc đó hắn còn giúp cháu không.”
Thịnh Lộ Yên thản nhiên uống trà, nhìn bộ dạng tức đến nỗi thở hổn hển của phu nhân Bá tước Vinh Xương mà cảm thấy vô cùng châm biếm.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương thấy Thịnh Lộ Yên cứng mềm không ăn thì tức ghê gớm, mắng: “Cháu cũng không hiểu chuyện quá rồi đấy, sao có thể ngu xuẩn đến nỗi này? Có phải cháu nghe không hiểu lời ta nói không?”
Thịnh Lộ Yên nghe chán rồi, đặt chén trà lên trên bàn bên cạnh và nói: “Chẳng lẽ cô mẫu đã quên những chuyện lúc nhỏ rồi sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương ngớ ra.
“Lẽ nào người đã quên hết những việc mình từng bảo Nhị biểu ca làm rồi sao? Nhưng mà, tuy người đã quên, nhưng cháu thì không quên đâu. Đừng nói là giúp Nhị biểu ca lên chức, cháu không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ với các người rồi.”
Ngón tay của phu nhân Bá tước Vinh Xương run lẩy bẩy mà chỉ vào Thịnh Lộ Yên, không dám tin những lời này được thốt ra từ miệng nàng.
“Lúc cháu và phu quân thành thân thì cô mẫu không đến, bây giờ có phiền phức thì mới nhớ tới tìm cháu, cô mẫu thật đúng là không có lợi cho mình thì không làm. Lúc nãy cháu nói cháu gái giống cô mẫu đúng là nói sai rồi, cháu tự thấy da mặt mình không dày bằng cô mẫu. Nếu cô mẫu đã cảm thấy phủ chúng cháu nghèo kiết xác, vậy thì nhà cháu cũng không chứa một bức phật to như người nữa. Người đâu, tiễn khách.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức đễn nối ngã lên người ma ma, chỉ vào Thịnh Lộ Yên mà chửi ầm lên.
Thịnh Lộ Yên không thèm nhúc nhích, khoát tay với hạ nhân.
Đám hạ nhân vội vàng tiến lên, muốn tống phu nhân Bá tước Vinh xưng ra ngoài.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương cũng có tôn nghiêm của mình, bà quẫy khỏi đám hạ nhân, sửa sang lại xiêm y rồi nhìn Thịnh Lộ Yên mà cả giận mắng: “Chúng ta cứ chờ mà xem, chờ ngày phu quân ngươi bị mọi người kéo xuống ngựa, chờ ngày vinh quang của ngươi không còn nữa, ta xem đến lúc đó ngươi làm thế nào! Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có qùy trước cổng phủ ta, ta cũng sẽ không ra ngoài liếc nguơi đâu.”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Không nhọc cô mẫu bận lòng, nếu cháu thật sự có ngày đó thì chứng tỏ phủ Thịnh Lăng hầu cũng đổ rồi, chúng ta đều là cô nương của hầu phủ, cháu có kết cục thảm hại, lẽ nào người có thể tốt hơn sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương bị chặn họng, chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên mà không thể nói nên lời. Cuối cùng bà ta phất ống tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Bà ta tức giận, Thịnh Lộ Yên cũng rất tức giận.
Có vài chuyện, không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới đã cảm thấy tức giận. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng những cơn đau âm ỉ vẫn còn.
Giờ cơm tối, Thịnh Lộ Yên ăn rất ít, Tầm Lại hơi lo lắng nên hỏi vài câu, nhưng Thịnh Lộ Yên không đáp mà chỉ nói rằng buổi trưa ăn nhiều quá.
Tầm Lại nhận ra sự khác thường, sau bữa cơm bèn cho gọi Đổng quản sự tới.
Nghe lời Đổng quản sự nói, sắc mặt của Tầm Lại trở nên vô cùng u ám, hắn phân phó Đổng quản sự: “Tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa phu nhân Bá tước Vinh Xương và phu nhân.”
“Đợi đã!” Tầm Lại bổ sung them một câu: “Tiện thể tìm hiểu xem vì sao phu nhân Bá tước Vinh Xương bỗng nhien đến đây nhờ vả phu nhân.”
“Vâng thưa chủ tử.”
Mấy ngày sau, Tầm Lại cười gằn khi nhìn thấy những chuyện đã tra được.
Những thế gia này luôn ỷ vào gia nghiệp to lớn của gia tộc mình, Hoàng thượng tạm thời không thể nhổ cỏ tận gốc, nên mới khiến chúng được nước làm tới, toàn làm ra những chuyện đê hèn bỉ ổi. Chủ tử phạm sai thì lấy nô tài ra chịu tội thay. Thủ đoạn này thực sự được dùng rất tài tình, nếu không điều tra kĩ càng thì khó mà tra ra được.
Trong buổi chầu sớm ngày hôm sau, Ngự sử vạch tội của Dương Nhị công tử.
Cưỡng bức phụ nhân nhà lành đồng thời bức chết trượng phu của người ta, còn để gã sai vặt bên người gánh tội thay.
Bên kia, phu nhân Bá tước Vinh Xương còn đang nói xấu Thịnh Lộ Yên với phu nhân của các phủ, bên này, con trai của bà ta đã vào đại lao của Hình bộ.
Sau khi hay tin, Tôn ma ma hỏi: “Phu nhân, chúng ta còn tiếp tục điều tra về Nhị biểu thiếu gia không?”
Thịnh Lộ Yên khoát tay, nói: “Không tra nữa.”
Ngày ấy nàng càng nghĩ càng tức, cũng cảm thấy cô mẫu sẽ không vô duyên vô cớ tới nhờ nàng. Nhưng tiếc là ngày đó nàng chỉ mải cãi nhau với cô mẫu mà không kịp dò hỏi nguyên do bà ta tới đây. Sau đó nàng mới sai người đi tìm hiểu chuyện của Nhị biểu ca, không ngờ lại tra được chuyện hắn và nô tài bên cạnh vừa ra cửa, tên nô tài kia đã bức tử người ta. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, nếu nô tài bên cạnh thật sự bức tử người ta thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến việc thăng chức của Nhị biểu ca. Nàng lại cho người đi điều tra kĩ hơn, bấy giờ mới phát hiện ra manh mối.
Nhị biểu ca mới là người bức tử người ta!
Đáng tiếc là trong tay nàng không có chứng cứ.
Không ngờ rằng, nàng vừa tìm đến người nhà của người chết, còn chưa kịp đến kinh thành phủ nha cáo trạng thì Nhị biểu ca đã bị tống vào ngục.
Đây đúng là một chuyện hả lòng hả dạ mà!
“Đúng là ông trời có mắt, ác giả ác báo!” Tôn ma ma vui vẻ nói.
Thịnh Lộ Yên lại cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp. Bên này nàng vừa mới bắt đầu điều tra, mà bên kia Ngự sử đã tố cáo chuyện của Nhị biểu ca rồi. Tuy nhiên, sắp đến cuối năm rồi, có thể những người muốn thăng chức đã báo cáo lẫn nhau.
Nhưng dù là nguyên nhân gì thì nói chung đây cũng là một chuyện vui, vì thế mà bữa trưa nàng đã ăn thêm nửa bát cơm nữa.
Buổi chiều cùng ngày, Tôn ma ma mang tới cho nàng một tin tốt.
“Bẩm phu nhân, cuối cùng cũng nghe ngóng được rồi. Thời gian trước lão phu nhân Thừa Ân hầu đến chùa là vì mơ thấy ác mộng, nhưng vẫn không rõ bà ấy đến chùa thắp đèn trường minh cho ai, còn quyên góp một trăm lượng bạc để sư sãi thắp đủ bảy bảy bốn chín ngày.”
(*) Đèn trường mình: đèn chong, thường để cúng người khuất.
Con đường có dài đến đâu thì cũng có lúc đi đến cuối cùng, khi hoàng hôn khuất hẳn phía chân trời, họ cuối cùng cũng về đến phủ.
Vừa xuống xe ngựa, Thịnh Lộ Yên đã đi về phía Tầm Lại.
Thấy nàng cười, Tầm Lại cũng cười.
Hai người sánh bước đi về nội viện.
Đi được một lát, Thịnh Lộ Yên kéo ống tay áo của Tầm Lại, làm nũng mà nói: “Chàng đi chậm một chút, ta không theo kịp.”
Tầm Lại nhanh chóng thả chậm bước chân.
Thế nhưng, đi được khoảng mười bước, hắn lại bất giác bước nhanh hơn.
“Nhanh quá!” Lần này Thịnh Lộ Yên không thèm đi nữa mà đứng nguyên tại chỗ lên án Tầm Lại. Con đường phía sau vẫn còn rất dài, hai người còn phải sánh vai đi rất lâu, nàng phải sửa thói quen này của chàng mới được.
Tầm Lại quay đầu nhìn lại, sau một thoáng suy nghĩ thì lùi lại vài bước.
Thịnh Lộ Yên cười, Tầm Lại bỗng thấy nàng vươn tay ra và nắm lấy tay của hắn.
“Như vậy chàng sẽ không đột nhiên đi nhanh nữa.”
Tầm Lại hơi ngớ ra, nhưng vẫn không quên liếc qua đám hạ nhân xung quanh. Bị hắn nhìn, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống.
“Đi thôi.” Tầm Lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng dưới ống tay áo rộng thùng thình của mình.
Tối đến, hai người cùng nhau ăn cơm, đọc sách….. đi ngủ.
Sau khi xong việc, Thịnh Lộ Yên tựa lên vai của Tầm Lại, ôm lấy cánh tay chàng và cùng chàng nói chuyện. Vừa nom qua, Thịnh Lộ Yên đã nhìn thấy một vết răng trên cổ tay của Tầm Lại, nàng nhất thời cảm thấy hơi chột dạ, nâng tay của Tầm Lại lên, nhìn vào mắt chàng và hỏi: “Chàng có đau không?”
Tầm Lại liếc nàng một cái, nói: “Không đau.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nếu không đau….vậy ta cắn chàng cái nữa!” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên ra vẻ đưa tay Tầm Lại lên miệng, như thể nàng thật sự định cắn một cái.
Tầm Lại cứ nhìn nàng như vậy, không trốn không tránh, không nói không rằng, để nàng tùy ý càn quấy.
Thịnh Lộ Yên cũng không định cắn thật, nàng biết sáng nay mình đã quá đáng, cổ tay đặt bên miệng, nhưng nàng không cắn xuống mà hôn lên.
“Nếu không phải chuyện quan trọng thì sáng sớm chàng không được phép đánh thức ta nữa, nghe rõ chưa?”
Từ nhỏ nàng đã có tính gắt ngủ, bị người ta đánh thức có thể khiến cho tâm trạng cả ngày của nàng không tốt.
Nàng phải từ từ kể những việc mình không thích cho chàng nghe, như vậy về sau chàng sẽ không làm nữa, và nàng cũng sẽ không cần giận chàng vì những chuyện nhỏ nhặt nữa. Đồng thời, nàng cũng sẽ không làm những việc mà chàng không thích.
Đương nhiên nàng cũng phải nói cho chàng nghe những việc mà mình thích, nếu chàng làm nó nàng có thể sẽ thích chàng nhiều hơn.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
“Nếu chàng còn làm ồn ta, ta sẽ ra sạp ngủ đấy!”
“Được.”
Hai người nói câu được câu chăng, và dần dần, cơn buồn ngủ của Thịnh Lộ Yên ập đến, nàng ngáp một cái. Lúc đang định cứ thế chìm vào giấc ngủ, nàng chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
“Đúng rồi, tại sao chàng mua áo choàng màu đỏ cho ta?”
Tay của Tầm Lại vốn đang đặt trên lưng Thịnh Lộ Yên chốc chốc vuốt ve, nghe nàng hỏi vậy, tay chàng hơi dừng lại.
“Vì màu đó làm tăng thêm vẻ đẹp của phu nhân.” Tầm Lại nói.
“Còn có nguyên nhân khác không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nàng nhớ lúc nàng mặc nó, ánh mắt của chàng không được bình thường lắm. Mọi khi nếu nàng mặc đẹp, ánh mắt của chàng sẽ đầy vẻ kinh ngạc, nhưng hôm đó rõ ràng là khác. Mà hôm nay, lại có thêm người không bình thường, đó là lão phu nhân phủ Thừa Ân hầ và Hạ ma ma bên cạnh bà ấy. Nàng không biết bên trong có nguyên nhân gì hay không, nhưng nàng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Tầm Lại chần chừ một lát rồi trầm giọng nói: “Trong một lần sau khi phụ thân say rượu từng vẽ một nữ tử trên giấy, trên người nữ tử kia mặc một chiếc áo choàng giống của nàng.”
Hắn luôn cho rằng cảnh trong tranh là một ngày mưa, trên người nữ tử kia mặc áo tơi, mưa qua hoa rụng, bay lả tả. Mãi đến khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu đỏ trong tiệm ngày đó, hắn mới giật mình hiểu ra. Lúc đó, nữ tử kia không phải đang mặc áo tơi mà là áo choàng, còn thứ từ trên trời rơi xuống là hoa tuyết và hoa mai. Còn màu sắc của xiêm y kia thì hắn cũng không rõ nữa.
Hôm đó hắn thật sự bị thu hút bởi kiểu dáng này, tuy nhiên, cuối cùng hắn quyết định mua nó là vì chiếc áo choàng này màu đỏ, nó sẽ làm tôn lên nước da của phu nhân, hắn cảm thấy hợp với nàng nên mới mua nó.
Sau thoáng kinh ngạc, suy nghĩ của nàng không còn mơ hồ nữa.
Có lẽ….sẽ không có chuyện trùng hợp như thế chứ.
“Người trong bức tranh chính là mẫu thân ư?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nói: “Ta từng hỏi phụ thân, nhưng phụ thân không thừa nhận cũng không phủ nhận.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ, thế thì chắc là phải rồi.
“Vậy chàng từng nhìn thấy bức chân dung của mẫu thân chưa?”
“Chưa từng.”
Thịnh Lộ Yên hơi thất vọng. Nếu từng trông thấy bức chân dung của mẫu thân thì có thể để người ta vẽ ra và xác nhận lại. Song, nàng cảm thấy mình đã quá ngu ngốc khi đặt câu hỏi này, nếu Tầm Lại thật sự có bức chân dung của mẫu thân, chẳng phải đã sớm tìm thấy người rồi sao.
“Vì sao hôm nay phu nhân bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ một chút và nói: “Không có gì, chỉ là hôm nay mọi người đều khen xiêm y của ta đẹp, cho nên ta muốn hỏi xem lúc đó phu quân nghĩ thế nào, sao ánh mắt của chàng lại tinh tường như vậy.”
Không phải nàng cố tình không nói, chỉ là nàng cảm thấy ý tưởng của mình quá mức ly kỳ, lại không có chứng cứ gì. Ngộ nhỡ là giả, há chẳng phải làm cho chàng mừng hụt một phen sao? Nàng nên tiếp tục nghe ngóng và tìm được một vài chứng cứ rồi sẽ nói với chàng sau.
“Là phu nhân xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.”
Nghe được lời này của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên lại bật cười. Nàng cọ cọ trong ngực chàng để tìm chỗ ngủ thoải mái.
Đêm nay Thịnh Lộ Yên ngủ vô cùng say, nàng còn nằm mơ, mơ thấy nàng và Tầm Lại đang đuổi nhau trong vườn mai, trông rất hạnh phúc. Nhưng sau khi ra khỏi vườn mai thì cả hai đột nhiên trông thấy Tạ Uân, nàng sợ Tầm Lại hiểu lầm nên không ngừng giải thích với chàng.
Thịnh Lộ Yên phì cười, lắc đầu nghĩ, quả nhiên là ngày nghĩ đêm mơ.
Bỗng nhiên, nàng giật mình, rồi gọi Tôn ma ma tới.
“Người đi nghe ngóng về hành tung của lão phu nhân Thừa Ân hầu, không, còn cả Hạ ma ma bên cạnh bà ấy nữa.”
Tôn ma ma nhìn ra được vẻ thận trọng của phu nhân nhà mình, bà cũng không nói nhiều mà ra ngoài làm việc luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng.”
Lúc vừa định thân với Tạ Uân, lão hầu phu nhân luôn mặt nặng mày nhẹ với nàng. Lúc đó nàng tưởng rằng mình phải gả vào phủ Thừa Ân hầu, nên đã tìm hiểu sở thích của tất cả mọi người trong phủ. Đồng thời, để có thể thay đổi thái độ của lão phu nhân với nàng, nàng đã mất rất nhiều công sức để tìm hiểu về bà ấy.
Khi đó, nàng còn biết cả thói quen dâng hương của lão phu nhân. Có lúc chưa đến mùng một hoặc ngày mười lăm bà ấy cũng sẽ đi dâng hương, hoặc là bà ấy đi, hoặc là Hạ ma ma đi, cũng không có nguyên do, không biết là thắp hương cho ai. Đến tận sau này, nàng thăm dò được ý tứ của phu nhân Thừa Ân hầu mới biết chuyện gì đã xảy ra. Theo ý của phu nhân Thừa Ân hầu, lúc còn trẻ vị lão phu nhân này từng làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, giờ già rồi mới bắt đầu sợ hãi, mỗi lần mơ thấy ác mộng sẽ đi dâng hương để cầu thanh thản trong lòng.
Khi đến bữa trưa, Tôn ma ma mới quay về bẩm báo.
“Phu nhân, người đúng là liệu sự như thần, hôm nay lão phu nhân quả nhiên đi chùa.”
Lòng Thịnh Lộ Yên thắt lại, hỏi: “Lão phu nhân tự đi sao?”
“Đúng vậy, lão phu nhân đã đích thân đến chùa bất chấp sự phản đối của mọi người.”
Không ngờ lão phu nhân sẽ tự mình đi…. Nếu là vì làm việc trái với lương tâm, vậy việc sai trái đó có lẽ rất nghiêm trọng, nếu không thì bà ấy sẽ không đích thân đi.
“Nhưng rốt cuộc bà ấy làm gì thì lão nô không biết, tạm thời vẫn chưa nghe ngóng được.”
“Dạ, người cứ tiếp tục theo dõi đi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Như vậy xem ra, lão phu nhân rất có thể đã làm chuyện gì đó thẹn với lòng, không biết có liên quan đến việc hôm qua thấy nàng hay không, nếu có thể biết được bà ấy đi chùa làm gì thì tốt. Tiếc là phủ Thừa Ân hầu không có người của nàng, hạ nhân trong phủ đều nhất mực trung thành với gia chủ, rất khó thám thính được gì từ họ.
Buổi chiều, Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên lại đến chợ đen lần nữa, hôm nay vận khí tốt nên bọn hắn gặp được một người bán. Thế nhưng, người bán này cũng như Lý Sấu, không chịu cho bọn hắn xem hàng một cách dễ dàng.
Cuối cùng, bọn hắn chẳng vui mà về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên vừa mới rời giường đã trông thấy Xuân Đào từ ngoài bước vào với vẻ vô cùng lo lắng.
“Phu nhân, không ổn rồi, cô thái thái tới.”
(*) Cô thái thái hay cô nãi nãi: thường hay gọi những người đã xuất giá rồi. Em gái của bố.
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, sao cô mẫu nàng lại tới đây. Chẳng lẽ bà ấy đã phát hiện nàng lén xem mắt cho biểu muội rồi sao? Chuyện này ấy à, thật ra cũng không liên quan đến nàng, nàng can thiệp là nàng sai rồi. Thế nhưng, chỉ cần nàng không hối hận là được, nàng biết cô mẫu là người như thế nào, vì thế, nếu có thể giúp được thì nàng chắc chắn sẽ giúp.
Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên khôi phục lại cảm xúc và nói: “Sắp xếp cho bà ấy vào phòng khách trước.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương vừa vào cửa đã bắt đầu hùng hổ chửi bới, nhìn chỗ này chỗ kia đều thấy không vừa mắt, chê rằng phủ bọn họ nghèo kiết xác.
“Các ngươi để một cô nương đường đường là con vợ cả của hầu phủ ở cái nơi rách nát thế này sao?”
“Các ngươi đang lừa ta đấy hả, đây là nơi người ở sao?”
Tuy Thịnh Lộ Yên đang ăn cơm, nhưng những việc cô mẫu làm hay những lời cô mẫu nói đều được truyền đến tai nàng.
“Phu nhân Bá tước chê nước trà của chúng ta không ngon, nói lá trà quá dở, uống một hớp rồi phun ra ngay.”
Thịnh Lộ Yên chậm rãi ăn cơm, nói: “Thế thì bỏ trà đi, đun cho bà ấy một ấm nước sôi.”
“Vâng thưa phu nhân. Chẳng qua là….” Tiểu nha đầu hơi do dự.
“Cứ nói đừng ngại.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Phu nhân Bá tước còn đang ở đó mắng phu nhân…”
Tôn ma ma vừa nghe thấy lời này đã nổi giận, hỏi: “Bà ta nói cái gì?”
Tiểu nha đầu nhìn Thịnh Lộ Yên rồi lại nhìn Tôn ma ma, nói: “Nói rằng phu nhân bất hiếu, nói phu nhân cố ý bạc đãi bà ta.”
Tôn ma ma lập tức mắng: “Ta khinh! Nào có trưởng bối như bà ta, cũng không nhìn xem trước đây bà ta đã làm những việc gì, có xứng làm trưởng bối của phu nhân chúng ta hay không.”
Thịnh Lộ Yên tiếp tục ăn cơm mà không mảy may bị ảnh hưởng, nàng nói: “Mặc kệ bà ta, đừng để bà ta chạy lung tung là được, cứ để bà ta đợi ở phòng khách đi.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Sau khi tiểu nha đầu đi, Tôn ma ma lại mắng tiếp.
Tôn ma ma thật sự rất ghét phu nhân Bá tước Vinh Xương. Năm hầu phu nhân còn sống, phu nhân Bá tước Vinh Xương nhiều lần gây phiền phức cho hầu phu nhân, sau lại tới làm phiền cô nương. Trên đời này, bà chưa từng thấy người làm cô mẫu nào như vậy cả.
Ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên đến phòng khách.
Từ xa nàng đã nghe thấy những tiếng chửi bới của phu nhân Bá tước, những lời chửi bới khó nghe đến mức đám tiểu nha đầu không dám nói chuyện.
Thịnh Lộ Yên vừa xuất hiện, ánh mắt của phu nhân Bá tước Vinh Xương dừng trên người nàng.
“Ôi, cuối cùng cháu gái lớn cũng nhớ đến cô mẫu này rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên hơi phúc thân: “Bái kiến cô mẫu.”
(*) Hơi phúc thân: Hơi nhún người.
Nói xong, nàng không đợi phu nhân Bá tước kịp nói gì đã tự đứng dậy.
Phu nhân Bá tước đang muốn nói nàng thì bị chặn lại.
“Cô mẫu nói gì vậy chứ, người là cô mẫu của cháu, đương nhiên cháu không dám rồi. Cháu biết cô mẫu là người lịch sự, nên ở đằng sau chỉnh trang lại một hồi, chỉnh trang thỏa đáng mới tới đây gặp cô mẫu, chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt lại bị cô mẫu nói rằng cháu coi thường, bạc đãi người.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên ngồi xuống.
“Nha đầu ngươi bây giờ cũng khéo ăn khéo nói thật đấy, trong mắt cháu còn có tôn ti trật tự không hả?” Phu nhân Bá tước cả giận mắng.
Thịnh Lộ Yên bưng trà lên và nhấp một ngụm, nói: “Mọi người đều nói cháu gái giống cô, cháu là cháu gái ruột thịt của người, đương nhiên là giống người rồi, trong mắt cháu có tôn ti trật tự hay không, lẽ nào người không biết sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức ghê gớm, bây giờ bà phát hiện ra cô cháu gái này thật sự không chừa cho mình chút mặt mũi nào, trong khi đó, lúc còn ở hầu phủ thì nàng ta hết lời nịnh bợ bà. Nàng ta của hiện tại còn không phải ỷ vào phu quân ưu ái, cậy nhan sắc của mình để có được sự yêu chiều của phu quân hay sao.
“Cháu đừng có nghĩ rằng bây giờ cháu được phu quân yêu thương thì cháu có thể diễu võ giương oai trước mặt ta, hay không thèm nhận trưởng bối của mình. Cháu nhất định phải biết rằng tuổi trẻ ngắn ngủi, hoa nở thì phải tàn. Đợi một ngày nào đó cháu bị phu quân kia của cháu ruồng bỏ rồi, mới biết thế đạo gian nan. Người cháu có thể dựa vào, vẫn chỉ là những người bên nhà ngoại mà thôi.”
Thịnh Lộ Yên nghe những lời này nhiều đến nỗi lỗ tai sắp chai cả rồi, ai đến tìm nàng nhờ vả cũng đều nói như vậy.
“Vậy là được rồi, cô mẫu không hại cháu là tốt lắm rồi, cháu nào dám nhờ đến cô mẫu.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức đến nỗi sắp đứng lên mắng người, ma ma bên cạnh vội vàng ấn bà ta xuống, nháy mắt với bà ta. Thấy thế, phu nhân Bá tướng Vinh Xương cố gắng nhẫn nhịn, lại ngồi xuống.
Nhìn tình cảnh này, Thịnh Lộ Yên dần dần hiểu ra. Hôm nay cô mẫu không phải vì chuyện của biểu muội mà đến đây hỏi tội nàng, e rằng có mục đích khác.
Ngay sau đó, nàng nghe được mục đích của phu nhân Bá tước Vinh Xương.
“Một cây bút không viết được hai chữ Thịnh, nếu cháu và ta đã xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu thì chính là người một nhà. Cháu nhất định phải biết một đạo lý rằng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) 一笔写不出两个+姓氏”的意思是两个人是一家的,不需要见外. (Một cây bút không viết được hai chữ + Họ”)Một cây bút không viết được hai chữ Thịnh. Ý là hai người là người một nhà, không cần khách sáo, xa cách nhau.
Nói đến đây, phu nhân Bá tước Vinh Xương cố ý ngừng lại.
Thịnh Lộ Yên làm như không nghe thấy, không đáp lại một từ.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương rất bối rối, nhưng vẫn bất chấp mà nói.
“Sắp hết năm rồi mà Dương biểu ca của cháu hiện giờ vẫn là một chủ sự thất phẩm, cũng nên thay đổi rồi.”
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe đến đây, cảm xúc của nàng có chút biến động. Dương biểu ca chính là Nhị biểu ca kia. Năm đó, nếu không nhờ Dương Bạch Chỉ báo tin trước cho nàng, nói không chừng nàng sẽ phải mất đi sự trong sạch của mình. Nghĩ đến những chuyện đã qua, Thịnh Lộ Yên giương mắt nhìn về phía phu nhân Bá tước Vinh Xương trước mặt mình.
Nhắc đến nhi tử, phu nhân Bá tước Vinh Xương vô cùng đắc ý.
“Khảo hạch hai năm trước của Nhị biểu ca cháu toàn được xét tốt, nếu năm nay lại tốt nữa thì nhất định có thể thăng chức cao.”
Thịnh Lộ Yên giả vờ không nghe hiểu những lời của phu nhân Bá tước Vinh Xương, nàng nói với khuôn mặt lãnh đạm: “Ồ, vậy thì chúc mừng biểu ca.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương: …
Bà thật sự sắp bị đứa cháu gái trước mặt làm cho tức chết rồi, nếu không phải bây giờ huynh trưởng đã đi biên quan thì bà cần cúi đầu nhờ con nhỏ này chắc? Nhưng vì nhi tử, bà sẽ nhịn.
“Bây giờ vẫn chưa phải đâu, cháu phải bảo cháu rể đánh tiếng với Lại bộ mới được.”
Thịnh Lộ Yên cười khẩy một tiếng. Có phải cô mẫu này của nàng làm phu nhân Bá tước lâu rồi, thấy loại chuyện này nhiều rồi, nên mới nói một cách trôi chảy như thế. Điều động quan viên mà làm như mua một mớ rau cải trắng vậy, tùy ý để bọn họ chọn lựa.
“Này, cháu cười cái gì thế?” Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức giận hỏi.
Đối với họ hàng xa, Thịnh Lộ Yên vẫn tạm làm ra vẻ được, nhưng đối với cô mẫu ruột thịt này thì nàng thật sự không thể giả vờ được nữa. Bởi, vừa nhìn thấy khuôn mặt của bà ta là nàng có thể nhớ đến việc bà ta đã cùng Liễu Thị và Thịnh Thần Hy bắt nạt nàng như thế nào khi còn nhỏ. Hiện giờ nàng đã rất nhân từ khi không tới trả thù bà ta rồi, nào ngờ nàng càng nhân nhượng thì đối phương càng lấn tới.
Cho nên, Thịnh Lộ Yên nói thẳng: “Không làm được.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương càng tức hơn, nhìn đứa cháu gái trước mặt chưng ra vẻ mặt lạnh lùng thì tức run cả người.
“Nam nhân đều là những kẻ ham mới mẻ. Bây giờ, nhân lúc cháu còn được yêu chiều, còn có chút tác dụng thì tranh thủ thời gian kiếm chút lợi lộc cho mình đi, đừng chờ đến khi tuổi già sức yếu nhan sắc tàn phai mới nhớ tới việc nhờ hắn giúp đỡ, cháu nghĩ đến lúc đó hắn còn giúp cháu không.”
Thịnh Lộ Yên thản nhiên uống trà, nhìn bộ dạng tức đến nỗi thở hổn hển của phu nhân Bá tước Vinh Xương mà cảm thấy vô cùng châm biếm.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương thấy Thịnh Lộ Yên cứng mềm không ăn thì tức ghê gớm, mắng: “Cháu cũng không hiểu chuyện quá rồi đấy, sao có thể ngu xuẩn đến nỗi này? Có phải cháu nghe không hiểu lời ta nói không?”
Thịnh Lộ Yên nghe chán rồi, đặt chén trà lên trên bàn bên cạnh và nói: “Chẳng lẽ cô mẫu đã quên những chuyện lúc nhỏ rồi sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương ngớ ra.
“Lẽ nào người đã quên hết những việc mình từng bảo Nhị biểu ca làm rồi sao? Nhưng mà, tuy người đã quên, nhưng cháu thì không quên đâu. Đừng nói là giúp Nhị biểu ca lên chức, cháu không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ với các người rồi.”
Ngón tay của phu nhân Bá tước Vinh Xương run lẩy bẩy mà chỉ vào Thịnh Lộ Yên, không dám tin những lời này được thốt ra từ miệng nàng.
“Lúc cháu và phu quân thành thân thì cô mẫu không đến, bây giờ có phiền phức thì mới nhớ tới tìm cháu, cô mẫu thật đúng là không có lợi cho mình thì không làm. Lúc nãy cháu nói cháu gái giống cô mẫu đúng là nói sai rồi, cháu tự thấy da mặt mình không dày bằng cô mẫu. Nếu cô mẫu đã cảm thấy phủ chúng cháu nghèo kiết xác, vậy thì nhà cháu cũng không chứa một bức phật to như người nữa. Người đâu, tiễn khách.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tức đễn nối ngã lên người ma ma, chỉ vào Thịnh Lộ Yên mà chửi ầm lên.
Thịnh Lộ Yên không thèm nhúc nhích, khoát tay với hạ nhân.
Đám hạ nhân vội vàng tiến lên, muốn tống phu nhân Bá tước Vinh xưng ra ngoài.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương cũng có tôn nghiêm của mình, bà quẫy khỏi đám hạ nhân, sửa sang lại xiêm y rồi nhìn Thịnh Lộ Yên mà cả giận mắng: “Chúng ta cứ chờ mà xem, chờ ngày phu quân ngươi bị mọi người kéo xuống ngựa, chờ ngày vinh quang của ngươi không còn nữa, ta xem đến lúc đó ngươi làm thế nào! Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có qùy trước cổng phủ ta, ta cũng sẽ không ra ngoài liếc nguơi đâu.”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Không nhọc cô mẫu bận lòng, nếu cháu thật sự có ngày đó thì chứng tỏ phủ Thịnh Lăng hầu cũng đổ rồi, chúng ta đều là cô nương của hầu phủ, cháu có kết cục thảm hại, lẽ nào người có thể tốt hơn sao?”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương bị chặn họng, chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên mà không thể nói nên lời. Cuối cùng bà ta phất ống tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Bà ta tức giận, Thịnh Lộ Yên cũng rất tức giận.
Có vài chuyện, không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới đã cảm thấy tức giận. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng những cơn đau âm ỉ vẫn còn.
Giờ cơm tối, Thịnh Lộ Yên ăn rất ít, Tầm Lại hơi lo lắng nên hỏi vài câu, nhưng Thịnh Lộ Yên không đáp mà chỉ nói rằng buổi trưa ăn nhiều quá.
Tầm Lại nhận ra sự khác thường, sau bữa cơm bèn cho gọi Đổng quản sự tới.
Nghe lời Đổng quản sự nói, sắc mặt của Tầm Lại trở nên vô cùng u ám, hắn phân phó Đổng quản sự: “Tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa phu nhân Bá tước Vinh Xương và phu nhân.”
“Đợi đã!” Tầm Lại bổ sung them một câu: “Tiện thể tìm hiểu xem vì sao phu nhân Bá tước Vinh Xương bỗng nhien đến đây nhờ vả phu nhân.”
“Vâng thưa chủ tử.”
Mấy ngày sau, Tầm Lại cười gằn khi nhìn thấy những chuyện đã tra được.
Những thế gia này luôn ỷ vào gia nghiệp to lớn của gia tộc mình, Hoàng thượng tạm thời không thể nhổ cỏ tận gốc, nên mới khiến chúng được nước làm tới, toàn làm ra những chuyện đê hèn bỉ ổi. Chủ tử phạm sai thì lấy nô tài ra chịu tội thay. Thủ đoạn này thực sự được dùng rất tài tình, nếu không điều tra kĩ càng thì khó mà tra ra được.
Trong buổi chầu sớm ngày hôm sau, Ngự sử vạch tội của Dương Nhị công tử.
Cưỡng bức phụ nhân nhà lành đồng thời bức chết trượng phu của người ta, còn để gã sai vặt bên người gánh tội thay.
Bên kia, phu nhân Bá tước Vinh Xương còn đang nói xấu Thịnh Lộ Yên với phu nhân của các phủ, bên này, con trai của bà ta đã vào đại lao của Hình bộ.
Sau khi hay tin, Tôn ma ma hỏi: “Phu nhân, chúng ta còn tiếp tục điều tra về Nhị biểu thiếu gia không?”
Thịnh Lộ Yên khoát tay, nói: “Không tra nữa.”
Ngày ấy nàng càng nghĩ càng tức, cũng cảm thấy cô mẫu sẽ không vô duyên vô cớ tới nhờ nàng. Nhưng tiếc là ngày đó nàng chỉ mải cãi nhau với cô mẫu mà không kịp dò hỏi nguyên do bà ta tới đây. Sau đó nàng mới sai người đi tìm hiểu chuyện của Nhị biểu ca, không ngờ lại tra được chuyện hắn và nô tài bên cạnh vừa ra cửa, tên nô tài kia đã bức tử người ta. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, nếu nô tài bên cạnh thật sự bức tử người ta thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến việc thăng chức của Nhị biểu ca. Nàng lại cho người đi điều tra kĩ hơn, bấy giờ mới phát hiện ra manh mối.
Nhị biểu ca mới là người bức tử người ta!
Đáng tiếc là trong tay nàng không có chứng cứ.
Không ngờ rằng, nàng vừa tìm đến người nhà của người chết, còn chưa kịp đến kinh thành phủ nha cáo trạng thì Nhị biểu ca đã bị tống vào ngục.
Đây đúng là một chuyện hả lòng hả dạ mà!
“Đúng là ông trời có mắt, ác giả ác báo!” Tôn ma ma vui vẻ nói.
Thịnh Lộ Yên lại cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp. Bên này nàng vừa mới bắt đầu điều tra, mà bên kia Ngự sử đã tố cáo chuyện của Nhị biểu ca rồi. Tuy nhiên, sắp đến cuối năm rồi, có thể những người muốn thăng chức đã báo cáo lẫn nhau.
Nhưng dù là nguyên nhân gì thì nói chung đây cũng là một chuyện vui, vì thế mà bữa trưa nàng đã ăn thêm nửa bát cơm nữa.
Buổi chiều cùng ngày, Tôn ma ma mang tới cho nàng một tin tốt.
“Bẩm phu nhân, cuối cùng cũng nghe ngóng được rồi. Thời gian trước lão phu nhân Thừa Ân hầu đến chùa là vì mơ thấy ác mộng, nhưng vẫn không rõ bà ấy đến chùa thắp đèn trường minh cho ai, còn quyên góp một trăm lượng bạc để sư sãi thắp đủ bảy bảy bốn chín ngày.”
(*) Đèn trường mình: đèn chong, thường để cúng người khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro