Những Chiến Binh Xuyên Không

Rời Đảo

Mai Thị Phương Dung

2024-04-26 00:41:39

Trải qua những bài kiểm tra khủng khiếp đã làm các cô gái chết lặng, không ai nói với ai câu nào. Họ lo lắng không biết kế tiếp sẽ là bài kiểm tra gì? Và vì sao họ lại phải tìm chỗ sống từ chỗ chết như thế.

Cực khổ nuôi dưỡng, huấn luyện ra những người xuất sắc như các cô. Tại sao lại để các cô chết trong những bài kiểm tra? Mục đích của bọn chúng là gi?

Các cô gái, mỗi người đều mang tâm trạng vô cùng xấu. Đến tối các cô được xếp ngủ chung một căn phòng kín, đủ chỗ cho mười hai người. Suốt một đêm không ai ngủ được cho đến sáng hôm sau.

Tiếng còi vang lên, như mọi lần, các cô gái đều tập trung để nghe chỉ huy ra lệnh.

Lần này không giống như những lần trước. Các cô gái được đưa ra khỏi đảo. Ngồi trên trực thăng nhìn hòn đảo xa xa, nơi lưu lại những kí ức tồi tệ.

Bọn họ đưa các cô gái tới một thành phố, đứng trước căn nhà lớn như nhà hát. Họ dẫn các cô tới gặp một người phụ nữ. Các cô gái nhận ra người phụ nữ này, người đã đưa các cô đến hòn đảo năm đó. Bà ta tên là Mạn Nhu.

" Xin chào các chiến binh của tôi! Mười năm huấn luyện, các cô đã mang đến cho tôi những bất ngờ không nhỏ! Nhưng được hai chữ " Xuất sắc " vẫn chưa đủ! Hãy đi nghỉ ngơi trước đi" Người phụ nữ đó mỉm cười nói, lộ ra vài nếp nhăn trên đuôi mắt và khóe miệng.

Dứt lời, các cô gái được đưa đến những căn phòng sang trọng, đầy đủ tiện nghi, tivi treo tường cỡ lớn, điện thoại bàn, tủ lạnh có đủ loại nước ngọt được xếp bên trong, một bộ ghế sofa màu trắng, chiếc bàn nhỏ màu đen bên cạnh có đặt một đĩa trái cây, một bình hoa tươi được cắm tỉ mỉ đặt trên kệ tủ cạnh chiếc ti vi , đầu giường một chiếc đèn ngủ hiện đại hình quả cầu thủy tinh, bên trong có thổi rỗng hình một cô gái đang ngồi. Phòng tắm có bồn sứ trắng, vòi sen, bồn rửa mặt, gương..... Căn phòng rất lớn, nhìn ra cửa sổ có thể thấy những tòa nhà cao tầng, những phương tiện di chuyển, trên bầu trời những đám mây trắng trôi lơ lửng.

Tuy sống trên đảo, rời ra thế giới bên ngoài nhưng các cô gái được những chuyên gia tới từ đất liền, dạy bọn họ máy tính, thiết bị điện tử, .... . công nghệ đều được dạy rất kỹ càng, nên họ không cảm thấy mới lạ với những thứ xung quanh.

Lãnh Cơ tham quan một vòng quanh căn phòng, tháo giày ra nằm trên chiếc giường êm hình tròn trải ga trắng xóa, thả lỏng tâm trạng chìm vào giấc ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mãi đến khi cô tỉnh dậy đã bốn giờ chiều, có thể do hôm qua trải qua bài kiểm tra, cả đêm cô không ngủ được nên khi vừa nằm xuống đã ngủ không hay biết gì. Không ai vào đánh thức cô, trong suốt mười năm, đây là giấc ngủ ngon nhất của cô.

Bước xuống giường cô nhìn thấy có một bộ đồ bó sát màu đen đặt trên bàn. Chắc đây là quần áo mà cô phải thay khi ra khỏi căn phòng này. Cô tắm rửa, buộc tóc đuôi ngựa và thay bộ đồ đó vào, bước ra khỏi phòng.

Có hai người đàn ông đứng canh trước cửa, họ dẫn cô đến phòng ăn. Bước vào, cô nhìn thấy những đồng đội của cô cũng có mặt ở đây và trang phục các cô mặc đều giống nhau . Lãnh Cơ đã quen với việc mặc đồng phục, trên đảo các cô cũng mặc đồng phục nên cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Ngồi xuống dùng bữa cùng mọi người, trong bữa ăn rất im lặng cũng không có một tiếng động hay có ai tới nữa. Xung quanh trong căn phòng có mấy tên vệ sĩ vẫn đứng gác. Khi cô và đồng đội vừa ăn xong có vài người vào thu dọn bát đũa.

Khoảng mười lăm phút sau, người phụ nữ tên Mạn Nhu bước vào.

" Đêm nay, các cô phải tỏa sáng, trở thành chiến binh xuất sắc nhất của tôi. Hãy bộc lộ hết khả năng của các cô. Người chiến thắng sẽ có phần thưởng lớn. " nói xong bà ta quay sang gật đầu với những tên vệ sĩ bên cạnh.

Bọn họ đưa các cô gái xuyên qua các hành lang dài và liên tục đi xuống bậc thang, giống như là xuống tầng hầm. Khi đứng trước một cánh cửa sắt rộng hơn hai mét, cánh cửa nặng nề được đẩy mở, đập vào mắt các cô gái là một kháng đài rộng lớn. Bên dưới là một cái lồng sắt hình vuông, rất lớn nằm ở giữa, xung quanh là những dãy ghế san sát nhau, những bậc thang xen giữa tạo lối đi để vào chỗ ngồi. Có rất nhiều chỗ ngồi đã chật kín người.

Lãnh Cơ và đồng đội được phát mỗi người một con số đeo trước ngực. Tất cả bọn họ đều được dẫn tới chiếc lồng sắt khổng lồ kia.

khóa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Chiến Binh Xuyên Không

Số ký tự: 0