Những Chủ Nhân Của Tôi

Chương 37

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-26 16:49:46

Tiếng giày cao gót giòn vang từ bên tai truyền đến, có người ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi.

"Cậu ổn chứ?"

Đó là giọng của một người phụ nữ.

Hắn sờ vết máu trên mắt, ngẩng đầu mở đôi mắt đỏ hoe nhìn, người phụ nữ này là người vừa nhìn thấy trong quán lẩu.

Tiền Nhiều mím môi, cúi đầu lấy trong túi xách ra một gói khăn giấy, mở ra đưa cho hắn.

"Cậu bị đánh rất thảm, toàn bộ quá trình tôi đã chứng kiến."

"Cô muốn làm gì.”

Cô ngẩng đầu lên, ngón trỏ quấn quanh mái tóc hồng, dưới hai bím tóc, trông cô ấy có vẻ ấu trĩ, cười rộ lên rất có tính trẻ con.

"Cậu thích Tần Tiêu đúng không? Vậy chúng ta hãy làm giao dịch đi. Cậu giới thiệu cho tôi vài tên giàu có , tôi sẽ giúp cậu theo đuổi cô ấy, trên người cậu ăn mặc như vậy chắc cũng rất có nhiều tiền, nên chắc chắn cậu có quen biết nhiều người đàn ông giàu có"

Tiền Nhiều đưa tay ra, véo cổ áo hắn để nhìn tấm danh thiếp , nhướng mày nói:

"Cậu thấy sao?"

Nguyên Bác nhịn đau cắn răng, ánh mắt xem kỹ đánh giá cô, Tiền Nhiều chống cằm, ấn xuống mái tóc đuôi ngựa buông xõa hai bên, mỉm cười.

Không mất nhiều thời gian để nhận được câu trả lời mà cô muốn.

"Được "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tư Dương đưa cô trở về nhà, nhốt cô trong hầm rượu dưới tầng hầm, đóng cửa lại, hầm rượu lộng lẫy, trong tủ bày đủ loại rượu vang đỏ, ánh đèn chói mắt, không có cửa sổ, ngoại trừ rượu chỉ có một chiếc bàn gỗ.

Tần Tiêu sợ hãi ôm đầu, quả nhiên anh vẫn ra tay với cô, giơ tay tát thẳng vào mặt cô.

“Lần trước từ khách sạn chạy trốn tôi còn chưa tìm em tính sổ!! Tần Tiêu em bản lĩnh rất lớn đó , em phái ai tới gây sự với tôi? Em thật cho rằng tôi ăn chay đúng không! "

"Tôi không có, tôi không có " Cô che nửa khuôn mặt sưng đỏ, hai chân co quắp ở góc tường.

"Không? Bây giờ ở địa bàn của tôi còn dám nói dối!!"

Anh ta thô bạo giật tóc cô, sau đó tát vào mặt cô, từ trong miệng phun ra một thứ màu trắng, nhìn xuống thì đó là một chiếc răng của cô.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, cô che miệng khóc, nhưng không cầm được máu, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Lâm Tư Dương không kiên nhẫn chút nào.

“Tiện nhân, ở trước mặt tôi còn muốn tôi tỏ vẻ đồng tình? Cho dù tôi đánh gãy hết răng cô, cô cũng phải chịu! Cô không nên bị tôi đánh sao? Học không được nghe lời liền thành thật để tôi đánh!!"

Tần Tiêu run run, khóc thở hổn hển, tóc dài bù xù giống người điên, váy màu đen bị anh xé rách tung toé, Lâm Tư Dương lại muốn thao cô, lại muốn làm đến chảy máu.

"Tránh ra, cút đi, Lâm Tử Dương! Cầu xin anh, buông tha tôi đi, tôi đau quá cầu xin anh tha tôi!!"

Anh ta thế nhưng ngoài dự đoán của cô lại nghe lời.

Vứt bỏ bộ quần áo đã cởi ra một nửa, anh đứng thẳng người nhìn cô với ánh mắt thờ ơ.

"Đây là giọng điệu cầu xin của cô sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Chủ Nhân Của Tôi

Số ký tự: 0