Những Chủ Nhân Của Tôi

Chương 39

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-26 16:49:46

"Đau quá, đau quá, cầu xin anh mau đi ra ngoài!"

Hắn thao đỏ mắt.

“Ngày chết của em!! Đồ đê tiện kẹp chặt như vậy, tôi thấy em rất sung sướng!! Đau cái gì mà đau, dương vật của ông đây lớn vậy không đủ cho em ăn sao?"

Đồ vật thô to đỏ tím dưới môi âm hộ hồng hào mềm mại trông đặc biệt gớm ghiếc và đáng sợ, Lâm Tư Dương cũng không phải không thấy được, trên bụng cô bị quy đầu của hắn hằn ra dấu vết, sướng muốn chết, đâm vào một chút, phảng phất bên trong đều có vô số cái miệng nhỏ hút hắn.

"Đáng đời, đáng đời !! Làm em phải nói chia tay, tiện nhân, còn dám cùng tên đàn ông khác ở bên nhau, nếu mà hôm nay tôi không cứu em thì có phải bây giờ cũng nằm dưới thân người đàn ông khác bị cưỡng hiếp đúng không? Dâm huyệt bị mấy tên đàn ông thao qua rồi, mẹ kiếp, tôi còn không ghét bỏ giày rách như em, em lại còn dám ghét bỏ tôi?"

Tần Tiêu đột nhiên không kêu nữa.

Thao vài phút người đàn ông không nghe thấy tiếng rên rỉ, ánh mắt nghi hoặc ngẩng đầu xem, thấy cô cuộn tròn ôm bụng kêu đau, không nói được lời nào.

Lâm Tư Dương tốc độ chậm lại, nghiêm túc nhíu mày"

" em lại giả vờ với tôi đấy à?"

“Đau…”

Cổ họng cô khàn khàn nghẹn ngào, lời cô nói ra yếu ớt và đau đớn, ngón tay trắng bệch khi cô dùng sức ôm chặt lấy bụng mình, ngũ quan trên khuôn mặt gần như ép vào nhau, trên trán nhanh chóng túa ra mồ hôi.

“Bụng đau quá, đau quá… Thật sự quá đau, Lâm Tư Dương, tôi đau quá a.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bộ dạng đó không thể giả vờ được, bộ dạng đau đớn như vậy khiến hắn toàn thân run lên, trực tiếp rút côn thịt ra.

"Em sao vậy Tiêu Tiêu....Đừng dọa anh, anh, anh mới chỉ thao em hai lần, bụng đau ở chỗ nào? "

Hắn nói với giọng run run, hắn hốt hoảng nhấc bổng cô lên, đưa tay run rẩy vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô.

Tần Tiêu không nhịn được kêu lên, lắc đầu, gắt gao túm lấy quần áo trên ngực hắn.

"Tôi thật sự rất đau, đưa tôi đi bệnh viện đi, đau quá!"

Hắn không quan tâm đến những chuyện khác, ngay cả lau vết máu cũng không kịp, liền kéo quần lên, ôm cô chạy lên lầu.

"Bây giờ đi, bây giờ đi, thực xin lỗi Tiêu Tiêu , anh thật sự chỉ là quá tức giận muốn thao em, anh cũng không phải thật sự muốn thao chết em, em đừng xảy ra chuyện gì! "

"Giúp tôi với, đau quá, cứu tôi với... ôi, cứu tôi với!"

Lâm Tư Dương điên cuồng lái xe về phía trước, Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch ngã gục ở bên ghế phụ, ôm bụng hơi thở thoi thóp , môi hé ra rồi khép lại khô khốc, phát ra những tiếng rên nhỏ đau đớn.

Bộ dạng bây giờ của hắn giống hệt như lúc ở bên cô đang trong kỳ kinh nguyệt, Lâm Tư Dương lần đầu tiên trải qua săn sóc một người phụ nữ , thần thái hoảng loạn thất thố, giống y như bây giờ.

Thật ra cô biết tại sao mình lại đau bụng, chỉ là đau bụng do ăn đồ cay uống nước mận chua lạnh mà thôi, hiện tại phản ứng của anh thật khiến cô kinh ngạc ngoài ý muốn.

Cô cứ nghĩ rằng anh vẫn sẽ thao cô đến chết và không quan tâm đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Chủ Nhân Của Tôi

Số ký tự: 0