Những Chủ Nhân Của Tôi

Chương 44

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-26 16:49:46

Tống Chiêu khoảng 10 giờ tối xuống chuyến bay, sáng sớm về đến nhà, trên người vẫn mặc một bộ vest trắng chưa kịp thay, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, hắn nhéo khóe môi.

Vừa ra khỏi thang máy, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ xinh đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, ôm chặt lấy mình, cô ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn hắn.

"Tần Tiêu? Sao em lại tới đây? Em không ở bệnh viện sao?"

"Tôi nhớ chủ nhân, nên vẫn luôn ở chỗ này đợi người "

Cô ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ vết đỏ sưng tấy, Tống Chiêu nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn vết thương của cô, giọng nói đầy không vui:

"Mặt em sao vậy? Ai tát em?"

Tần Tiêu không nói gì, úp mặt vào lồng ngực hắn, vươn tay ôm lấy hắn, khịt mũi với giọng điệu đặc biệt ủy khuất.

Người đàn ông im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi:

"Bạn trai cũ em làm sao?"

Cô phát ra một tiếng khóc nhỏ, nắm lấy bộ đồ của hắn, rên rỉ nói.

“Mặt đau quá, ô thật sự đau quá, chủ nhân đừng tức giận. Tôi đến tìm anh vì tôi không biết phải làm sao."

Tống Chiêu bế cô lên, mở cửa bước vào nhà.

Hắn mang thuốc mỡ và đá viên đến ngồi bên giường bôi thuốc cho cô, Tần Tiêu ăn vạ trong lòng ngực hắn không chịu ngẩng đầu.

"Xấu quá. Ôi xấu quá. Chủ nhân, đừng nhìn tôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn thở dài.

“Anh không chê, cứ ngẩng đầu lên đi, không bôi thuốc thì mặt cũng không khá hơn. Bộ mặt này không muốn sao?"

Tần Tiêu khụt khịt một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt sưng lên, trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy đau lòng, đây chính là điều cô mong muốn, bĩu môi đáng thương vô cùng, lấy đi toàn bộ thương cảm của hắn.

Thuốc mỡ lạnh lẽo được bôi đều lên gương mặt cô, Tần Tiêu thỉnh thoảng thở hổn hển, không ngừng né tránh vì bị kích thích.

Tống Chiêu ấn đầu cô khiến cô không thể cử động.

"Buổi tối khi đi ngủ, hãy đặt cái này lên mặt. Đừng chạm vào nước. Ngày mai anh sẽ bôi lại cho em, sẽ ổn thôi."

Cô cúi đầu, ngón tay trắng nõn nắm chặt góc áo vest của hắn, nhỏ giọng nói.

"Chủ nhân, anh có thể ngủ với tôi được không? Tôi sợ quá"

Tống Chiêu vuốt ve cằm cô, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve làn da, giống như trêu chọc một con mèo, ngứa ngáy, trong mắt hắn hiện lên dục vọng.

"Em là cố ý sao? Em biết là tôi ngủ với em sẽ có kết cục gì? Cả đêm em sẽ không thể ngủ ngon được."

Đột nhiên cô đỏ mặt, tự nhiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường chứ không phải bị tát.

"Nếu như chủ nhân muốn, tôi cũng có thể. Đã lâu không gặp chủ nhân, tôi rất nhớ anh"

Phải nói rằng dù khuôn mặt cô có biến thành hình dạng thế nào thì vẫn rất quyến rũ.

Tống Chiêu thoạt nhìn cấm dục bình tĩnh, nhưng kỳ thật hắn đã không còn bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Chủ Nhân Của Tôi

Số ký tự: 0