Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang
Đứa lớn dẫn theo đứa nhỏ
Ngốc Tử Tiểu Nhị
2024-07-16 19:38:23
“Khóc đủ chưa?” Phong Sâm hỏi.
Nhan Bố Bố hít mũi, khàn giọng nói: “Khóc đủ rồi ạ.”
Phong Sâm vỗ bên cạnh tảng đá, ý bảo nhóc ngồi xuống, cậu lấy bình nước trong balo, vặn nắp đưa nhóc. Chờ Nhan Bố Bố uống nước xong thì cậu lại lấy hai miếng lương khô quân dụng duy nhất ra, đưa nhóc một miếng.
Nhan Bố Bố cắn một cái, nhưng nó cứng như đang cắn gỗ vậy, không có vị ngọt của bánh quy. Nhóc nghi ngờ bánh quy này hư rồi, nhưng thấy Phong Sâm cũng ăn thì không dám hé răng.
Phong Sâm làm gì trông cũng tao nhã hết, dù ngồi trong đống đổ nát hỗn độn ăn lương khô cũng có cảm giác như đang ăn trong nhà hàng cao cấp, cậu nhai từ tốn, không hề nhìn ra món ăn kia khó nuốt thế nào.
Còn Nhan Bố Bố thì ngược lại, hai tay cầm bánh quy, đầu tiên nhóc dùng răng cửa, sau lại đổi sang răng hàm, rồi lại đổi thành răng cửa, gắng sức vừa cắn vừa nhai.
Phong Sâm ăn lương khô xong thì quay sang nhìn Nhan Bố Bố, cậu phát hiện thằng nhóc kia cắn được một miếng lương khô thì gân cố nuốt xuống.
“Đừng có trợn mắt.”
“Ừm… em không cố ý, nó hơi khó nuốt tí ạ.”
Nhan Bố Bố nghiêng đầu, tiếp tục dùng răng hàm cắn bánh quy, Phong Sâm nhìn nhóc một lát, hỏi: “Lương khô khó cắn vậy hả?”
Tuy lương khô quân dụng đã được sấy khô, nguyên liệu thô bị ép lại, vị không được ngon lắm, nhưng chưa đến mức không cắn được.
Nhan Bố Bố liếc mắt nhìn cậu, không dám nói hai chiếc răng cửa của mình bị lung lay mà chỉ dùng lực cắn xuống một cái.
Rắc!
“Ơ!” Nhan Bố Bố há to miệng, sửng sốt nhìn Phong Sâm.
Phong Sâm đột nhiên nhìn thấy một lỗ đen ngay chỗ răng cửa, cậu cũng ngẩn người, rồi chợt hiểu ra nhóc kia bị rụng một chiếc răng.
“Đừng nhúc nhích, để tôi xem nào.”
Nhan Bố Bố giương miệng, để mặc Phong Sâm lấy chiếc răng cửa bị rụng trong miệng mình ra, rồi lại cau mày nhìn kỹ lợi của nhóc. Sắc trời lù mù nên nhìn không rõ lắm, Phong Sâm bèn lấy đèn pin rọi vào.
Nhan Bố Bố hít mũi một cái, giọng có vẻ bị lọt gió: “Cậu chủ ơi, em có xao hông ạ?”
Phong Sâm nhìn nhóc: “Không sao, không có chết, chỉ thay răng mà thôi.”
“Thay răng?”
“Ai cũng thay răng hết, nhóc sáu tuổi cũng phải thay răng.”
Nhan Bố Bố sửng sốt một lúc, dùng lưỡi liếm lỗ hổng kia, Phong Sâm lấy lọ trứng cá muối nhỏ ra, dùng cái muỗng nhỏ đi kèm múc một miếng đầy tràn.
Trứng cá muối này mới nãy cậu lấy trong nhà bếp, Phong Sâm cầm lương khô của Nhan Bố Bố qua rồi rải trứng cá muối lên, cái muỗng cẩn thận tránh chỗ dính đầy nước miếng.
“Cậu chủ ơi, sĩ quan phụ tá Trần đi đón cậu, còn những người khác đâu rồi ạ?” Nhan Bố Bố hỏi.
Tay Phong Sâm chợt khựng lại, cậu rũ mắt nói: “Máy bay gặp tai nạn, sĩ quan phụ tá Trần mất rồi.”
Nhan Bố Bố dụi mắt, lại hỏi: “Vậy ông bà chủ đâu rồi ạ?”
“Không biết.”
“Ơ?” Nhan Bố Bố ngơ ngác nhìn cậu.
“Đường truyền bị ngắt, không liên hệ với họ được, cho nên bây giờ chỉ có hai chúng ta.” Phong Sâm đưa bánh quy cho nhóc: “Ăn lẹ đi, ăn xong rồi chúng ta đi.”
Lúc rời đi, Nhan Bố Bố quay đầu nhìn về hướng biệt thự giữa sườn núi, Phong Sâm không giục nhóc mà chỉ lẳng lặng chờ.
“Cậu chủ ơi, mẹ ngủ ở đó có lạnh không ạ?”
Phong Sâm im lặng một lúc rồi nói: “Không đâu, cô ấy không ở đó mà ở trên trời.”
Nhan Bố Bố hít sâu một hơi, nghiêng đầu dụi mắt lên vai, gật đầu nói: “Ừm, mẹ ở trên trời, ở đó có nhiều thứ đẹp lắm, có cả ba nữa, chắc chắn mẹ sẽ không lạnh.”
Nhóc quay đầu lại, tự nhiên nắm lấy tay trái của Phong Sâm.
Vừa rồi chạy trốn không cảm thấy gì, giờ Phong Sâm không quen lắm với hành động thân mật này, cậu vô thức rụt tay trái về sau để Nhan Bố Bố không nắm được.
Nhan Bố Bố lại tiếp tục duỗi tay túm vạt áo cậu, ngửa đầu hỏi: “Cậu chủ ơi, tụi mình đi chưa ạ?”
Phong Sâm rũ mắt liếc nhìn vạt áo, dời mắt nói: “Đi thôi.”
Bởi vì quá mức yên tĩnh nên tất cả âm thanh trở nên cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ tiếng bước chân thì còn có tiếng “bộp bộp” trầm đục, đó là vì Nhan Bố Bố đeo túi, nhưng dây đeo quá dài nên va chạm với đầu gối của nhóc.
Phong Sâm dừng lại, lấy túi qua điều chỉnh dây đeo, rút đến mức ngắn nhất. Đây là túi đồ ăn của thím Lưu đầu bếp, kích thước rất lớn, trên mặt túi màu xanh đậm có in dòng chữ “Siêu thị Thiên Thiên”.
Nhan Bố Bố đeo lại túi, chiều dài hiện tại chỉ tới đùi nhóc, miễn cưỡng xem như phù hợp.
“Hì!” Nhóc kinh ngạc nhìn Phong Sâm, trưng ra vẻ mặt vui vẻ.
Đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của nhóc, dưới ánh sáng từ điện thoại, tuy mặt mày lấm lem bụi bẩn, mí mắt sưng vù, song tròng mắt cậu nhóc lại đen lay láy, trăng cũng trắng phát sáng.
Chỗ bắt mắt nhất là cái lỗ đen ngay răng cửa.
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm đang nhìn răng cửa của mình thì ngưng cười, ngậm miệng lại.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc hai người cũng đến đường lớn.
Vài đống đổ nát đang hừng hực lửa, thắp sáng khu vực xung quanh, phố xá quen thuộc hoàn toàn biến đổi, hầu hết nhà cao tầng ở hai bên đường đã sập xuống, những mảnh đá vụn lăn lóc đầy đường.
Máy bay trực thăng quân dụng bay ầm ầm trên đỉnh đầu không ngừng, chùm tia sáng như tuyết xuyên thủng bầu trời đêm, phía xa vang lên tiếng cảnh báo chói tai, không biết là xe cấp cứu hay xe cứu hỏa nữa.
Phong Sâm cảm thấy hoang đường quá đỗi, cậu hơi hoảng hốt dừng chân lại.
Dọc đường đi gặp những người sống sót khác, trên mặt họ không hề có niềm vui sướng vì mình còn sống mà chỉ có bi thương và chết lặng. Có lẽ họ trơ mắt nhìn người thân của mình vùi mình dưới đống gạch đá; có lẽ họ đã mất liên lạc với người thân, sống chết không rõ; có lẽ họ đang gọi điện thoại cho người yêu, nhưng ngay sau đó đã im bặt.
Mặt đường gồ ghề và lồi lõm, vừa phải cẩn thận để không té ngã, vừa phải để ý mấy thanh thép lòi ra ở những mảng bê tông vỡ, Nhan Bố Bố nắm chặt góc áo Phong Sâm, cố gắng bước đi.
Nhóc biết mình không được trở thành gánh nặng, cần phải đuổi kịp bước chân Phong Sâm, vậy nên dù có vấp té nhóc cũng sẽ nhanh chóng bò dậy túm góc áo của cậu trước rồi tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Phong Sâm cũng không đi quá nhanh, thấy Nhan Bố Bố lại lảo đảo thì cậu bèn nắm lấy cổ áo sau rồi nhấc nhóc qua ụ đất dưới chân.
“Cảm ơn cậu ạ.” Nhan Bố Bố đứng vững, nhóc nhỏ giọng nói cảm ơn rồi tiếp tục túm góc áo Phong Sâm.
Lần này, Phong Sâm không để nhóc túm mà trở tay nắm lấy tay Nhan Bố Bố.
Bàn tay trẻ em mềm mại, không có cảm giác ẩm ướt hay dính nhớp, Phong Sâm cảm thấy mình có thể chấp nhận được.
Đi chốc lát thì phát hiện một đám người đang tụ tập ở ngõ nhỏ bên phải, có cả tiếng nước ào ào, Phong Sâm dắt Nhan Bố Bố đi qua.
Những người kia đang vây quanh một cái giếng nước, bên giếng đặt một cây đèn cầy, có người ngồi xổm xuống rửa mặt, có người cởi phăng quần áo ra chỉ chừa mỗi quần lót, cọ rửa cơ thể từ đầu đến chân. Ống dẫn lớn nhỏ trong thành phố bị hỏng cả, tuy nước dưới giếng hơi vẩn đục, nhưng chỉ cần không uống trực tiếp thì lau mình vẫn ổn.
Phong Sâm để Nhan Bố Bố đứng yên đó, còn cậu thì đến chỗ giếng nước xách cái thùng không rồi xếp hàng.
“Cũng may động đất không gây ra sóng thần, nếu không chúng ta chết chắc.”
“Ai nói không có sóng thần? Khu vực ven biển của thành phố bị ngập hết kia kìa, chỉ là trung tâm thành phố Hải Vân có địa thế cao nên tuy ba mặt giáp biển, nhưng chỉ cần không phải đầu sóng cao mấy trăm mét thì sẽ an toàn.”
“Đó là do chưa có sóng thần cực lớn thôi.”
…
Người xếp hàng múc nước đều là đàn ông, Phong Sâm cao chưa đến 1,7 m nhìn có vẻ lạc loài, song dáng người cậu thẳng tắp nên rất dễ nhận ra.
Nhan Bố Bố đứng một bên, tuy mặt nhóc dơ nhưng có thể thấy được ngũ quan thanh tú và xinh đẹp, một người phụ nữ dẫn theo con gái ngồi bên cạnh nhìn nhóc chằm chằm, rốt cuộc không nhịn được nữa bèn hỏi: “Anh bạn nhỏ, con đi với ai đó?”
Nhan Bố Bố quay lại nhìn người phụ nữ nọ, đồng thời cũng nhìn thấy cô bé trạc tuổi nhóc.
Nhóc không muốn cô bé kia thấy mình sún răng nên không lên tiếng.
“Cái người mà xếp hàng múc nước là anh con hả?” Người phụ nữ hỏi.
Nhan Bố Bố nghe vậy thì lo lắng quay sang nhìn Phong Sâm, thấy có vẻ anh không nghe được nên mới quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hông phải ạ.”
“Hả?” Người phụ nữ không nghe rõ.
“Đó là cậu chủ.” Nhan Bố Bố nói chậm lại.
“Hả? Là gì cơ?”
Nhan Bố Bố không trả lời nữa, nhóc lại quay sang nhìn Phong Sâm, môi mím chặt. Đúng là lúc trước nhóc sẽ chạy theo Phong Sâm gọi anh ơi, nhưng Phong Sâm chưa bao giờ đáp lại, còn lạnh lùng hỏi nhóc: “Ai là anh nhóc?”
“Là anh á, anh là anh của em.” Nhan Bố Bố cười cong cả mắt.
Nhưng Phong Sâm không cười với nhóc mà chỉ sầm mặt xoay người rời đi.
Nhan Bố Bố dần hiểu ra Phong Sâm không thích mình gọi cậu là anh, cũng không thích mình chạy sau đuôi. Cho nên nhóc chỉ gọi Phong Sâm là cậu chủ, sau khi cậu tan học về thì không nhào lên đón nữa mà trốn sau hàng rào tre trộm nhìn.
Phong Sâm múc nước xong thì gọi nhóc lại: “Nhan Bố Bố, lại đây.”
Nhan Bố Bố lập tức chạy qua.
Phong Sâm lấy một cái khăn lông trong balo, nhúng nước rồi vắt khô, đưa cho Nhan Bố Bố: “Lau mặt đi.”
Nhóc ụp khăn lông lên mặt, đôi mắt hơi sưng vì khóc thoải mái hơn nhiều, khăn lông có mùi rất dễ ngửi, nhóc hít sâu một hơi, ngửa nửa đầu rồi im lìm không nhúc nhích.
“Nhóc không lau mặt hả?” Phong Sâm hỏi.
Tuy cậu chỉ hỏi han bình thường, nhưng Nhan Bố Bố lại giật mình, nhanh chóng trả lời: “Em lau liền.”
Nhan Bố Bố bắt đầu lau mặt, như muốn chứng minh cho Phong Sâm xem nên nhóc dùng sức mà chà xát, nơi khăn lông đi qua, mũi miệng gì đều biến hình hết cả.
Cảm thấy lau sạch rồi, nhóc giương mắt nhìn Phong Sâm, thấy cậu lẳng lặng nhìn mình thì định lau tiếp, song bị cậu cản lại: “Được rồi, đừng lau nữa, đưa khăn lông cho tôi.”
Phong Sâm cầm khăn nhúng nước vò sạch lần nữa, nói: “Lại đây.”
Cậu bắt đầu lau cổ và tai cho Nhan Bố Bố, thấp giọng dặn dò: “Đừng có nói tên họ và lai lịch của chúng ta cho người khác, biết chưa?”
Nhan Bố Bố nhìn anh: “Biết rồi ạ.”
Lau mặt xong, Phong Sâm lại chườm lạnh lên mí mắt sưng đỏ của nhóc rồi chuyển sang lau tóc. Nhan Bố Bố bị xoa mà nghiêng trái ngã phải, nhóc nhìn thoáng qua những người đang tắm, vừa trụ chân cho vững vừa thấp giọng nói: “Cậu chủ ơi, họ đang tắm kìa.”
Dù mới tháng tư nhưng nhiệt độ lại như tháng sáu năm ngoái, thành phố về đêm không lạnh lắm nên có rất nhiều người đứng đó tắm.
Phong Sâm cử động tay không ngừng, miệng nói: “Con nít không được tắm, lau vậy cũng sạch rồi.”
Lau xong, tóc Nhan Bố Bố hơi ướt khiến những lọn tóc xoăn càng lộ rõ, nằm rối bùi nhùi trên đỉnh đầu. Phong Sâm bắt đầu phủi bụi trên người nhóc, vỗ một phát lên đùi khiến nhóc lảo đảo.
Phong Sâm kéo nhóc về trước mặt, nhẹ tay hơn, phủi kha khá rồi thì nói: “Đứng sang bên chờ.”
Nhan Bố Bố qua bên cạnh đứng, người phụ nữ kia thấy mặt nhóc lau đến trắng nõn, sạch sẽ thì nói với người kế bên: “Cậu bé kia xinh ghê nhỉ.”
“Đúng đó, nhưng mà không có người lớn đi cùng, đứa lớn dẫn theo đứa nhỏ, ài.”
“Chắc người lớn mất rồi, hai đứa bé này đáng thương thật.”
Nhan Bố Bố quay lưng lại, vờ như không nghe thấy. Phong Sâm lại múc thêm một xô nước rồi nhúng đầu mình vào, từ khi rời khỏi khu biệt thự là cậu cảm thấy mình lại phát sốt, đầu cứ choáng váng mãi.
Động đất đã phá hủy sân bay và đường sá ở thành phố Hải Vân, hiện tại cậu không thể rời khỏi đây, cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, trong lòng rất đỗi bàng hoàng và lo lắng. Huống chi hiện tại không chỉ có mình cậu mà còn dẫn theo Nhan Bố Bố sáu tuổi.
Nước lạnh ngập đến cổ khiến cậu hơi tỉnh táo, cảm xúc nôn nóng cũng dần ổn định lại.
Đông Liên Quân chỗ của ba đã rút khỏi thành phố Hải Vân, tài liệu quan trọng được lưu trữ trong hộp mật mã. Ngay khi động đất vừa xảy ra, cậu biết hệ thống phòng ngự bảo an trong nhà sẽ mất hiệu lực, chắc chắn Tây Liên Quân sẽ nhân cơ hội đến cướp hộp mật mã.
Bây giờ cậu chỉ cần chú ý không để lộ thân phận, giấu kỹ hộp mật mã rồi chờ ba tới tìm là được.
Còn Nhan Bố Bố, mang được tới đâu thì mang, nếu thật sự không được thì giao nhóc đó cho mấy tổ chức cứu trợ, coi như cậu cũng làm hết trách nhiệm.
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm cứ vùi đầu vào thùng mãi nên hơi lo lắng đi tới, đẩy nhẹ cậu: “Cậu chủ ơi.”
Phong Sâm không nhúc nhích, Nhan Bố Bố hơi sốt ruột, nhóc bắt đầu lay. Đột nhiên Phong Sâm rút đầu lên, mở to đôi mắt hơi đỏ, thở hổn hển từng cơn.
Cậu quay sang nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Nhan Bố Bố, hắng giọng nói: “Tôi không sao.”
Nhan Bố Bố hít mũi, khàn giọng nói: “Khóc đủ rồi ạ.”
Phong Sâm vỗ bên cạnh tảng đá, ý bảo nhóc ngồi xuống, cậu lấy bình nước trong balo, vặn nắp đưa nhóc. Chờ Nhan Bố Bố uống nước xong thì cậu lại lấy hai miếng lương khô quân dụng duy nhất ra, đưa nhóc một miếng.
Nhan Bố Bố cắn một cái, nhưng nó cứng như đang cắn gỗ vậy, không có vị ngọt của bánh quy. Nhóc nghi ngờ bánh quy này hư rồi, nhưng thấy Phong Sâm cũng ăn thì không dám hé răng.
Phong Sâm làm gì trông cũng tao nhã hết, dù ngồi trong đống đổ nát hỗn độn ăn lương khô cũng có cảm giác như đang ăn trong nhà hàng cao cấp, cậu nhai từ tốn, không hề nhìn ra món ăn kia khó nuốt thế nào.
Còn Nhan Bố Bố thì ngược lại, hai tay cầm bánh quy, đầu tiên nhóc dùng răng cửa, sau lại đổi sang răng hàm, rồi lại đổi thành răng cửa, gắng sức vừa cắn vừa nhai.
Phong Sâm ăn lương khô xong thì quay sang nhìn Nhan Bố Bố, cậu phát hiện thằng nhóc kia cắn được một miếng lương khô thì gân cố nuốt xuống.
“Đừng có trợn mắt.”
“Ừm… em không cố ý, nó hơi khó nuốt tí ạ.”
Nhan Bố Bố nghiêng đầu, tiếp tục dùng răng hàm cắn bánh quy, Phong Sâm nhìn nhóc một lát, hỏi: “Lương khô khó cắn vậy hả?”
Tuy lương khô quân dụng đã được sấy khô, nguyên liệu thô bị ép lại, vị không được ngon lắm, nhưng chưa đến mức không cắn được.
Nhan Bố Bố liếc mắt nhìn cậu, không dám nói hai chiếc răng cửa của mình bị lung lay mà chỉ dùng lực cắn xuống một cái.
Rắc!
“Ơ!” Nhan Bố Bố há to miệng, sửng sốt nhìn Phong Sâm.
Phong Sâm đột nhiên nhìn thấy một lỗ đen ngay chỗ răng cửa, cậu cũng ngẩn người, rồi chợt hiểu ra nhóc kia bị rụng một chiếc răng.
“Đừng nhúc nhích, để tôi xem nào.”
Nhan Bố Bố giương miệng, để mặc Phong Sâm lấy chiếc răng cửa bị rụng trong miệng mình ra, rồi lại cau mày nhìn kỹ lợi của nhóc. Sắc trời lù mù nên nhìn không rõ lắm, Phong Sâm bèn lấy đèn pin rọi vào.
Nhan Bố Bố hít mũi một cái, giọng có vẻ bị lọt gió: “Cậu chủ ơi, em có xao hông ạ?”
Phong Sâm nhìn nhóc: “Không sao, không có chết, chỉ thay răng mà thôi.”
“Thay răng?”
“Ai cũng thay răng hết, nhóc sáu tuổi cũng phải thay răng.”
Nhan Bố Bố sửng sốt một lúc, dùng lưỡi liếm lỗ hổng kia, Phong Sâm lấy lọ trứng cá muối nhỏ ra, dùng cái muỗng nhỏ đi kèm múc một miếng đầy tràn.
Trứng cá muối này mới nãy cậu lấy trong nhà bếp, Phong Sâm cầm lương khô của Nhan Bố Bố qua rồi rải trứng cá muối lên, cái muỗng cẩn thận tránh chỗ dính đầy nước miếng.
“Cậu chủ ơi, sĩ quan phụ tá Trần đi đón cậu, còn những người khác đâu rồi ạ?” Nhan Bố Bố hỏi.
Tay Phong Sâm chợt khựng lại, cậu rũ mắt nói: “Máy bay gặp tai nạn, sĩ quan phụ tá Trần mất rồi.”
Nhan Bố Bố dụi mắt, lại hỏi: “Vậy ông bà chủ đâu rồi ạ?”
“Không biết.”
“Ơ?” Nhan Bố Bố ngơ ngác nhìn cậu.
“Đường truyền bị ngắt, không liên hệ với họ được, cho nên bây giờ chỉ có hai chúng ta.” Phong Sâm đưa bánh quy cho nhóc: “Ăn lẹ đi, ăn xong rồi chúng ta đi.”
Lúc rời đi, Nhan Bố Bố quay đầu nhìn về hướng biệt thự giữa sườn núi, Phong Sâm không giục nhóc mà chỉ lẳng lặng chờ.
“Cậu chủ ơi, mẹ ngủ ở đó có lạnh không ạ?”
Phong Sâm im lặng một lúc rồi nói: “Không đâu, cô ấy không ở đó mà ở trên trời.”
Nhan Bố Bố hít sâu một hơi, nghiêng đầu dụi mắt lên vai, gật đầu nói: “Ừm, mẹ ở trên trời, ở đó có nhiều thứ đẹp lắm, có cả ba nữa, chắc chắn mẹ sẽ không lạnh.”
Nhóc quay đầu lại, tự nhiên nắm lấy tay trái của Phong Sâm.
Vừa rồi chạy trốn không cảm thấy gì, giờ Phong Sâm không quen lắm với hành động thân mật này, cậu vô thức rụt tay trái về sau để Nhan Bố Bố không nắm được.
Nhan Bố Bố lại tiếp tục duỗi tay túm vạt áo cậu, ngửa đầu hỏi: “Cậu chủ ơi, tụi mình đi chưa ạ?”
Phong Sâm rũ mắt liếc nhìn vạt áo, dời mắt nói: “Đi thôi.”
Bởi vì quá mức yên tĩnh nên tất cả âm thanh trở nên cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ tiếng bước chân thì còn có tiếng “bộp bộp” trầm đục, đó là vì Nhan Bố Bố đeo túi, nhưng dây đeo quá dài nên va chạm với đầu gối của nhóc.
Phong Sâm dừng lại, lấy túi qua điều chỉnh dây đeo, rút đến mức ngắn nhất. Đây là túi đồ ăn của thím Lưu đầu bếp, kích thước rất lớn, trên mặt túi màu xanh đậm có in dòng chữ “Siêu thị Thiên Thiên”.
Nhan Bố Bố đeo lại túi, chiều dài hiện tại chỉ tới đùi nhóc, miễn cưỡng xem như phù hợp.
“Hì!” Nhóc kinh ngạc nhìn Phong Sâm, trưng ra vẻ mặt vui vẻ.
Đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của nhóc, dưới ánh sáng từ điện thoại, tuy mặt mày lấm lem bụi bẩn, mí mắt sưng vù, song tròng mắt cậu nhóc lại đen lay láy, trăng cũng trắng phát sáng.
Chỗ bắt mắt nhất là cái lỗ đen ngay răng cửa.
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm đang nhìn răng cửa của mình thì ngưng cười, ngậm miệng lại.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc hai người cũng đến đường lớn.
Vài đống đổ nát đang hừng hực lửa, thắp sáng khu vực xung quanh, phố xá quen thuộc hoàn toàn biến đổi, hầu hết nhà cao tầng ở hai bên đường đã sập xuống, những mảnh đá vụn lăn lóc đầy đường.
Máy bay trực thăng quân dụng bay ầm ầm trên đỉnh đầu không ngừng, chùm tia sáng như tuyết xuyên thủng bầu trời đêm, phía xa vang lên tiếng cảnh báo chói tai, không biết là xe cấp cứu hay xe cứu hỏa nữa.
Phong Sâm cảm thấy hoang đường quá đỗi, cậu hơi hoảng hốt dừng chân lại.
Dọc đường đi gặp những người sống sót khác, trên mặt họ không hề có niềm vui sướng vì mình còn sống mà chỉ có bi thương và chết lặng. Có lẽ họ trơ mắt nhìn người thân của mình vùi mình dưới đống gạch đá; có lẽ họ đã mất liên lạc với người thân, sống chết không rõ; có lẽ họ đang gọi điện thoại cho người yêu, nhưng ngay sau đó đã im bặt.
Mặt đường gồ ghề và lồi lõm, vừa phải cẩn thận để không té ngã, vừa phải để ý mấy thanh thép lòi ra ở những mảng bê tông vỡ, Nhan Bố Bố nắm chặt góc áo Phong Sâm, cố gắng bước đi.
Nhóc biết mình không được trở thành gánh nặng, cần phải đuổi kịp bước chân Phong Sâm, vậy nên dù có vấp té nhóc cũng sẽ nhanh chóng bò dậy túm góc áo của cậu trước rồi tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Phong Sâm cũng không đi quá nhanh, thấy Nhan Bố Bố lại lảo đảo thì cậu bèn nắm lấy cổ áo sau rồi nhấc nhóc qua ụ đất dưới chân.
“Cảm ơn cậu ạ.” Nhan Bố Bố đứng vững, nhóc nhỏ giọng nói cảm ơn rồi tiếp tục túm góc áo Phong Sâm.
Lần này, Phong Sâm không để nhóc túm mà trở tay nắm lấy tay Nhan Bố Bố.
Bàn tay trẻ em mềm mại, không có cảm giác ẩm ướt hay dính nhớp, Phong Sâm cảm thấy mình có thể chấp nhận được.
Đi chốc lát thì phát hiện một đám người đang tụ tập ở ngõ nhỏ bên phải, có cả tiếng nước ào ào, Phong Sâm dắt Nhan Bố Bố đi qua.
Những người kia đang vây quanh một cái giếng nước, bên giếng đặt một cây đèn cầy, có người ngồi xổm xuống rửa mặt, có người cởi phăng quần áo ra chỉ chừa mỗi quần lót, cọ rửa cơ thể từ đầu đến chân. Ống dẫn lớn nhỏ trong thành phố bị hỏng cả, tuy nước dưới giếng hơi vẩn đục, nhưng chỉ cần không uống trực tiếp thì lau mình vẫn ổn.
Phong Sâm để Nhan Bố Bố đứng yên đó, còn cậu thì đến chỗ giếng nước xách cái thùng không rồi xếp hàng.
“Cũng may động đất không gây ra sóng thần, nếu không chúng ta chết chắc.”
“Ai nói không có sóng thần? Khu vực ven biển của thành phố bị ngập hết kia kìa, chỉ là trung tâm thành phố Hải Vân có địa thế cao nên tuy ba mặt giáp biển, nhưng chỉ cần không phải đầu sóng cao mấy trăm mét thì sẽ an toàn.”
“Đó là do chưa có sóng thần cực lớn thôi.”
…
Người xếp hàng múc nước đều là đàn ông, Phong Sâm cao chưa đến 1,7 m nhìn có vẻ lạc loài, song dáng người cậu thẳng tắp nên rất dễ nhận ra.
Nhan Bố Bố đứng một bên, tuy mặt nhóc dơ nhưng có thể thấy được ngũ quan thanh tú và xinh đẹp, một người phụ nữ dẫn theo con gái ngồi bên cạnh nhìn nhóc chằm chằm, rốt cuộc không nhịn được nữa bèn hỏi: “Anh bạn nhỏ, con đi với ai đó?”
Nhan Bố Bố quay lại nhìn người phụ nữ nọ, đồng thời cũng nhìn thấy cô bé trạc tuổi nhóc.
Nhóc không muốn cô bé kia thấy mình sún răng nên không lên tiếng.
“Cái người mà xếp hàng múc nước là anh con hả?” Người phụ nữ hỏi.
Nhan Bố Bố nghe vậy thì lo lắng quay sang nhìn Phong Sâm, thấy có vẻ anh không nghe được nên mới quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hông phải ạ.”
“Hả?” Người phụ nữ không nghe rõ.
“Đó là cậu chủ.” Nhan Bố Bố nói chậm lại.
“Hả? Là gì cơ?”
Nhan Bố Bố không trả lời nữa, nhóc lại quay sang nhìn Phong Sâm, môi mím chặt. Đúng là lúc trước nhóc sẽ chạy theo Phong Sâm gọi anh ơi, nhưng Phong Sâm chưa bao giờ đáp lại, còn lạnh lùng hỏi nhóc: “Ai là anh nhóc?”
“Là anh á, anh là anh của em.” Nhan Bố Bố cười cong cả mắt.
Nhưng Phong Sâm không cười với nhóc mà chỉ sầm mặt xoay người rời đi.
Nhan Bố Bố dần hiểu ra Phong Sâm không thích mình gọi cậu là anh, cũng không thích mình chạy sau đuôi. Cho nên nhóc chỉ gọi Phong Sâm là cậu chủ, sau khi cậu tan học về thì không nhào lên đón nữa mà trốn sau hàng rào tre trộm nhìn.
Phong Sâm múc nước xong thì gọi nhóc lại: “Nhan Bố Bố, lại đây.”
Nhan Bố Bố lập tức chạy qua.
Phong Sâm lấy một cái khăn lông trong balo, nhúng nước rồi vắt khô, đưa cho Nhan Bố Bố: “Lau mặt đi.”
Nhóc ụp khăn lông lên mặt, đôi mắt hơi sưng vì khóc thoải mái hơn nhiều, khăn lông có mùi rất dễ ngửi, nhóc hít sâu một hơi, ngửa nửa đầu rồi im lìm không nhúc nhích.
“Nhóc không lau mặt hả?” Phong Sâm hỏi.
Tuy cậu chỉ hỏi han bình thường, nhưng Nhan Bố Bố lại giật mình, nhanh chóng trả lời: “Em lau liền.”
Nhan Bố Bố bắt đầu lau mặt, như muốn chứng minh cho Phong Sâm xem nên nhóc dùng sức mà chà xát, nơi khăn lông đi qua, mũi miệng gì đều biến hình hết cả.
Cảm thấy lau sạch rồi, nhóc giương mắt nhìn Phong Sâm, thấy cậu lẳng lặng nhìn mình thì định lau tiếp, song bị cậu cản lại: “Được rồi, đừng lau nữa, đưa khăn lông cho tôi.”
Phong Sâm cầm khăn nhúng nước vò sạch lần nữa, nói: “Lại đây.”
Cậu bắt đầu lau cổ và tai cho Nhan Bố Bố, thấp giọng dặn dò: “Đừng có nói tên họ và lai lịch của chúng ta cho người khác, biết chưa?”
Nhan Bố Bố nhìn anh: “Biết rồi ạ.”
Lau mặt xong, Phong Sâm lại chườm lạnh lên mí mắt sưng đỏ của nhóc rồi chuyển sang lau tóc. Nhan Bố Bố bị xoa mà nghiêng trái ngã phải, nhóc nhìn thoáng qua những người đang tắm, vừa trụ chân cho vững vừa thấp giọng nói: “Cậu chủ ơi, họ đang tắm kìa.”
Dù mới tháng tư nhưng nhiệt độ lại như tháng sáu năm ngoái, thành phố về đêm không lạnh lắm nên có rất nhiều người đứng đó tắm.
Phong Sâm cử động tay không ngừng, miệng nói: “Con nít không được tắm, lau vậy cũng sạch rồi.”
Lau xong, tóc Nhan Bố Bố hơi ướt khiến những lọn tóc xoăn càng lộ rõ, nằm rối bùi nhùi trên đỉnh đầu. Phong Sâm bắt đầu phủi bụi trên người nhóc, vỗ một phát lên đùi khiến nhóc lảo đảo.
Phong Sâm kéo nhóc về trước mặt, nhẹ tay hơn, phủi kha khá rồi thì nói: “Đứng sang bên chờ.”
Nhan Bố Bố qua bên cạnh đứng, người phụ nữ kia thấy mặt nhóc lau đến trắng nõn, sạch sẽ thì nói với người kế bên: “Cậu bé kia xinh ghê nhỉ.”
“Đúng đó, nhưng mà không có người lớn đi cùng, đứa lớn dẫn theo đứa nhỏ, ài.”
“Chắc người lớn mất rồi, hai đứa bé này đáng thương thật.”
Nhan Bố Bố quay lưng lại, vờ như không nghe thấy. Phong Sâm lại múc thêm một xô nước rồi nhúng đầu mình vào, từ khi rời khỏi khu biệt thự là cậu cảm thấy mình lại phát sốt, đầu cứ choáng váng mãi.
Động đất đã phá hủy sân bay và đường sá ở thành phố Hải Vân, hiện tại cậu không thể rời khỏi đây, cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, trong lòng rất đỗi bàng hoàng và lo lắng. Huống chi hiện tại không chỉ có mình cậu mà còn dẫn theo Nhan Bố Bố sáu tuổi.
Nước lạnh ngập đến cổ khiến cậu hơi tỉnh táo, cảm xúc nôn nóng cũng dần ổn định lại.
Đông Liên Quân chỗ của ba đã rút khỏi thành phố Hải Vân, tài liệu quan trọng được lưu trữ trong hộp mật mã. Ngay khi động đất vừa xảy ra, cậu biết hệ thống phòng ngự bảo an trong nhà sẽ mất hiệu lực, chắc chắn Tây Liên Quân sẽ nhân cơ hội đến cướp hộp mật mã.
Bây giờ cậu chỉ cần chú ý không để lộ thân phận, giấu kỹ hộp mật mã rồi chờ ba tới tìm là được.
Còn Nhan Bố Bố, mang được tới đâu thì mang, nếu thật sự không được thì giao nhóc đó cho mấy tổ chức cứu trợ, coi như cậu cũng làm hết trách nhiệm.
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm cứ vùi đầu vào thùng mãi nên hơi lo lắng đi tới, đẩy nhẹ cậu: “Cậu chủ ơi.”
Phong Sâm không nhúc nhích, Nhan Bố Bố hơi sốt ruột, nhóc bắt đầu lay. Đột nhiên Phong Sâm rút đầu lên, mở to đôi mắt hơi đỏ, thở hổn hển từng cơn.
Cậu quay sang nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Nhan Bố Bố, hắng giọng nói: “Tôi không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro