Những Năm 70: Về Nông Thôn, Thanh Niên Trí Thức Được Ông Chồng Thô Ráp Yêu Chiều
Chương 24
2024-09-17 13:30:35
Câu chuyện của họ càng lúc càng to, khiến ai cũng nghe thấy, và ánh mắt mọi người đều hướng về phía Thanh Nhiễm.
Đặc biệt, các cô gái khác trong nhóm thanh niên trí thức thì nhìn cô với ánh mắt vừa ganh tị vừa ghen ghét.
Lúc này, đội trưởng Dương đang đi tuần tra nghe thấy, liền lớn tiếng quát: "Các người nói cái gì đó? Không lo làm việc, còn bàn tán nữa! Nếu còn nghe thấy mấy người nói xấu, tôi sẽ trừ hết điểm công của các người!" Mọi người lập tức ngừng nói chuyện và tiếp tục làm việc.
Đội trưởng Dương hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm khi không còn ai bàn tán về mình nữa.
Lúc nãy bị nhiều người nhìn chằm chằm làm cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
Cô không thể nổi giận hay lên tiếng yêu cầu họ ngừng bàn tán, vì họ đâu có nói gì quá đáng về cô.
Nhờ đội trưởng đến kịp thời, cô mới được thoát khỏi tình huống khó xử đó.
Từ Điềm Điềm thấy mọi chuyện đã lắng xuống, liền quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ, Thanh Nhiễm?" Thanh Nhiễm chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng mình ổn.
Từ Điềm Điềm cũng không biết nên trách đám phụ nữ nhiều chuyện kia hay chỉ buồn cho Thanh Nhiễm, vì cô phải chịu sự bàn tán của mọi người.
Nhưng thật ra, lý do chính là vì Thanh Nhiễm quá xinh đẹp.
Dù đang làm việc dưới nắng, mồ hôi đổ ra, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn cuốn hút đến lạ.
Sự thanh thuần và quyến rũ hòa quyện với nhau, tạo nên một vẻ đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Đến mức ngay cả Từ Điềm Điềm cũng phải ngạc nhiên, hô hấp như ngừng lại mỗi khi nhìn Thanh Nhiễm.
Lúc này, bất kỳ ai ở gần Thanh Nhiễm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía cô.
Đúng là sắc đẹp có thể làm người ta không thể không chú ý! Còn Tô Thanh Nhiễm, trong lòng cô cũng đang thấy khó chịu.
Vốn dĩ, nhan sắc của cô đã rất nổi bật, nhưng sau khi uống nước suối trong không gian của mình, làn da của cô càng trở nên trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm tinh tế.
Với đôi môi đỏ mọng, làn da trắng ngần và khí chất vừa trong trẻo vừa quyến rũ, cô như một ngôi sao sáng chói trong đám đông.
May mắn là cô có khả năng tự bảo vệ mình, nếu không cô cũng sẽ lo lắng về việc quá đẹp sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.
"Thanh Nhiễm, tan làm rồi, chúng ta về thôi!" – Từ Điềm Điềm kêu lên khi nghe đội trưởng thông báo giờ nghỉ.
Từ Điềm Điềm nhanh chóng ném chiếc rổ đất xuống, mệt mỏi bước về phía Thanh Nhiễm.
Dù công việc nhặt đất không quá nặng, nhưng việc liên tục cúi người trong suốt buổi sáng cũng khiến cơ thể cô mệt mỏi.
Trước đây, cô chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc như thế này.
"Thanh Nhiễm, Điềm Điềm, đi cùng nhau nhé!" – Trình Ngọc từ xa tiến lại, vui vẻ rủ cả hai cùng về.
"Được thôi! Mệt chết đi được!" – Từ Điềm Điềm vừa nhăn nhó, vừa xoa lưng, than thở vì cơn đau nhức sau buổi làm việc.
"Ngày đầu tiên làm việc ai cũng sẽ mệt như vậy thôi.
Khi chúng mình mới đến, ngày đầu tiên xuống ruộng cũng mệt đến mức lưng không thẳng nổi.
Nhưng quen dần sẽ thấy ổn hơn." – Trình Ngọc vừa đồng cảm vừa an ủi.
Đặc biệt, các cô gái khác trong nhóm thanh niên trí thức thì nhìn cô với ánh mắt vừa ganh tị vừa ghen ghét.
Lúc này, đội trưởng Dương đang đi tuần tra nghe thấy, liền lớn tiếng quát: "Các người nói cái gì đó? Không lo làm việc, còn bàn tán nữa! Nếu còn nghe thấy mấy người nói xấu, tôi sẽ trừ hết điểm công của các người!" Mọi người lập tức ngừng nói chuyện và tiếp tục làm việc.
Đội trưởng Dương hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm khi không còn ai bàn tán về mình nữa.
Lúc nãy bị nhiều người nhìn chằm chằm làm cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
Cô không thể nổi giận hay lên tiếng yêu cầu họ ngừng bàn tán, vì họ đâu có nói gì quá đáng về cô.
Nhờ đội trưởng đến kịp thời, cô mới được thoát khỏi tình huống khó xử đó.
Từ Điềm Điềm thấy mọi chuyện đã lắng xuống, liền quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ, Thanh Nhiễm?" Thanh Nhiễm chỉ lắc đầu, ra hiệu rằng mình ổn.
Từ Điềm Điềm cũng không biết nên trách đám phụ nữ nhiều chuyện kia hay chỉ buồn cho Thanh Nhiễm, vì cô phải chịu sự bàn tán của mọi người.
Nhưng thật ra, lý do chính là vì Thanh Nhiễm quá xinh đẹp.
Dù đang làm việc dưới nắng, mồ hôi đổ ra, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn cuốn hút đến lạ.
Sự thanh thuần và quyến rũ hòa quyện với nhau, tạo nên một vẻ đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Đến mức ngay cả Từ Điềm Điềm cũng phải ngạc nhiên, hô hấp như ngừng lại mỗi khi nhìn Thanh Nhiễm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, bất kỳ ai ở gần Thanh Nhiễm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía cô.
Đúng là sắc đẹp có thể làm người ta không thể không chú ý! Còn Tô Thanh Nhiễm, trong lòng cô cũng đang thấy khó chịu.
Vốn dĩ, nhan sắc của cô đã rất nổi bật, nhưng sau khi uống nước suối trong không gian của mình, làn da của cô càng trở nên trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm tinh tế.
Với đôi môi đỏ mọng, làn da trắng ngần và khí chất vừa trong trẻo vừa quyến rũ, cô như một ngôi sao sáng chói trong đám đông.
May mắn là cô có khả năng tự bảo vệ mình, nếu không cô cũng sẽ lo lắng về việc quá đẹp sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.
"Thanh Nhiễm, tan làm rồi, chúng ta về thôi!" – Từ Điềm Điềm kêu lên khi nghe đội trưởng thông báo giờ nghỉ.
Từ Điềm Điềm nhanh chóng ném chiếc rổ đất xuống, mệt mỏi bước về phía Thanh Nhiễm.
Dù công việc nhặt đất không quá nặng, nhưng việc liên tục cúi người trong suốt buổi sáng cũng khiến cơ thể cô mệt mỏi.
Trước đây, cô chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc như thế này.
"Thanh Nhiễm, Điềm Điềm, đi cùng nhau nhé!" – Trình Ngọc từ xa tiến lại, vui vẻ rủ cả hai cùng về.
"Được thôi! Mệt chết đi được!" – Từ Điềm Điềm vừa nhăn nhó, vừa xoa lưng, than thở vì cơn đau nhức sau buổi làm việc.
"Ngày đầu tiên làm việc ai cũng sẽ mệt như vậy thôi.
Khi chúng mình mới đến, ngày đầu tiên xuống ruộng cũng mệt đến mức lưng không thẳng nổi.
Nhưng quen dần sẽ thấy ổn hơn." – Trình Ngọc vừa đồng cảm vừa an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro