Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 13
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Triệu Xuân Hoa định bật lại ngay, nhưng Tưởng Ngọc Trân nhanh tay kéo bà, nháy mắt ra hiệu. Lúc này quan trọng nhất là phải khiến Sơn Trà im lặng, không để cô đến nhà họ Chu gây rối.
Triệu Xuân Hoa đành nén giận, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao, như muốn xẻo thịt Sơn Trà tại chỗ.
Tưởng Vệ Quốc mặt đầy sát khí, nói: "Điều kiện gì, nói đi."
"Thứ nhất, từ nay về sau, mọi việc trong nhà này do các người làm, con không làm bất cứ việc gì."
Nếu họ muốn cái danh "chăm chỉ giỏi giang" đến vậy, thì Sơn Trà sẵn sàng nhường hết cho họ. Cô lớn từng này rồi mà chưa từng phải hầu hạ ai, đừng mơ cô sẽ chăm lo cho cả nhà.
Tóm lại, cô không muốn làm việc, ai thích làm thì làm, còn cô thì không.
Còn việc dân làng nói gì, cô chẳng bận tâm. Dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi ngôi làng này. Ai nói gì thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe đã định nhảy dựng lên, nhưng Tưởng Ngọc Trân lập tức ngăn lại và đồng ý ngay: "Được, không vấn đề gì."
Theo cô ta, đây chỉ là chuyện nhỏ, dù gì cô ta và Sơn Trà cũng sắp lấy chồng, làm việc nhà được bao lâu chứ?
Tưởng Ngọc Trân đã đồng ý, Tưởng Vệ Quốc cũng không nói gì thêm, mặt hầm hầm hỏi: "Còn gì nữa?"
Ông muốn xem cô còn đòi hỏi gì nữa.
"Thứ hai, trả lại cho con những gì mẹ con để lại."
Sơn Trà nhìn thẳng vào Tưởng Vệ Quốc, bình tĩnh nói.
Bà ngoại của nguyên chủ là một tiểu thư con nhà địa chủ quyền thế trong thời kỳ xã hội cũ. Sau những biến cố lịch sử, cả gia đình bà gặp phải tai họa. Chỉ có mẹ của nguyên chủ, vì còn nhỏ tuổi, chịu đựng khó khăn mà sống sót. Để gột bỏ thân phận cũ, bà đã kết hôn với một nông dân nghèo rớt mồng tơi là Tưởng Vệ Quốc.
Bà xinh đẹp và rất được Tưởng Vệ Quốc yêu thích, nhưng vì sức khỏe kém từ nhỏ, sau khi sinh nguyên chủ được vài năm, bà đã qua đời. Trước khi mất, bà gọi Tưởng Vệ Quốc và cô bé Sơn Trà bốn tuổi đến bên giường, lấy ra một bọc đồ quý giá mà mẹ bà trước kia đã liều mạng giữ lại và trao nó cho cô con gái yêu quý.
Bà dặn Tưởng Vệ Quốc rằng những món đồ đó là của hồi môn cho con gái, và bảo ông bằng mọi giá phải giữ lại cho cô. Khi ấy, Tưởng Vệ Quốc thật sự yêu bà nên đã hứa và thề thốt sẽ không động vào món đồ đó, còn thề rằng sẽ nuôi dạy con gái họ thành người.
Chỉ khi đó, bà mới nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng rồi sau đó thì sao? Tưởng Vệ Quốc chỉ giữ lời được hai năm. Đến năm Sơn Trà lên bảy, ông đã cưới Triệu Xuân Hoa, quên sạch lời thề bên giường người vợ quá cố. Ông thậm chí không hề nhắc đến những gì bà đã để lại cho con gái.
Triệu Xuân Hoa đành nén giận, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao, như muốn xẻo thịt Sơn Trà tại chỗ.
Tưởng Vệ Quốc mặt đầy sát khí, nói: "Điều kiện gì, nói đi."
"Thứ nhất, từ nay về sau, mọi việc trong nhà này do các người làm, con không làm bất cứ việc gì."
Nếu họ muốn cái danh "chăm chỉ giỏi giang" đến vậy, thì Sơn Trà sẵn sàng nhường hết cho họ. Cô lớn từng này rồi mà chưa từng phải hầu hạ ai, đừng mơ cô sẽ chăm lo cho cả nhà.
Tóm lại, cô không muốn làm việc, ai thích làm thì làm, còn cô thì không.
Còn việc dân làng nói gì, cô chẳng bận tâm. Dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi ngôi làng này. Ai nói gì thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe đã định nhảy dựng lên, nhưng Tưởng Ngọc Trân lập tức ngăn lại và đồng ý ngay: "Được, không vấn đề gì."
Theo cô ta, đây chỉ là chuyện nhỏ, dù gì cô ta và Sơn Trà cũng sắp lấy chồng, làm việc nhà được bao lâu chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Ngọc Trân đã đồng ý, Tưởng Vệ Quốc cũng không nói gì thêm, mặt hầm hầm hỏi: "Còn gì nữa?"
Ông muốn xem cô còn đòi hỏi gì nữa.
"Thứ hai, trả lại cho con những gì mẹ con để lại."
Sơn Trà nhìn thẳng vào Tưởng Vệ Quốc, bình tĩnh nói.
Bà ngoại của nguyên chủ là một tiểu thư con nhà địa chủ quyền thế trong thời kỳ xã hội cũ. Sau những biến cố lịch sử, cả gia đình bà gặp phải tai họa. Chỉ có mẹ của nguyên chủ, vì còn nhỏ tuổi, chịu đựng khó khăn mà sống sót. Để gột bỏ thân phận cũ, bà đã kết hôn với một nông dân nghèo rớt mồng tơi là Tưởng Vệ Quốc.
Bà xinh đẹp và rất được Tưởng Vệ Quốc yêu thích, nhưng vì sức khỏe kém từ nhỏ, sau khi sinh nguyên chủ được vài năm, bà đã qua đời. Trước khi mất, bà gọi Tưởng Vệ Quốc và cô bé Sơn Trà bốn tuổi đến bên giường, lấy ra một bọc đồ quý giá mà mẹ bà trước kia đã liều mạng giữ lại và trao nó cho cô con gái yêu quý.
Bà dặn Tưởng Vệ Quốc rằng những món đồ đó là của hồi môn cho con gái, và bảo ông bằng mọi giá phải giữ lại cho cô. Khi ấy, Tưởng Vệ Quốc thật sự yêu bà nên đã hứa và thề thốt sẽ không động vào món đồ đó, còn thề rằng sẽ nuôi dạy con gái họ thành người.
Chỉ khi đó, bà mới nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng rồi sau đó thì sao? Tưởng Vệ Quốc chỉ giữ lời được hai năm. Đến năm Sơn Trà lên bảy, ông đã cưới Triệu Xuân Hoa, quên sạch lời thề bên giường người vợ quá cố. Ông thậm chí không hề nhắc đến những gì bà đã để lại cho con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro