Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 16
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Trên giấy ghi rõ ràng số tài sản để lại, Sơn Trà tuy không thể khớp từng món cụ thể, nhưng biết rõ tổng số tài sản là bao nhiêu.
Mặt Tưởng Vệ Quốc lại biến sắc. Quả thật, ông đã viết giấy tờ đó, và từng giữ bên mình rất lâu. Sau thấy Sơn Trà không hề nhớ gì, ông đã cất nó đi. Qua bao năm, ngay cả ông cũng đã gần như quên mất. Cô tìm ra giấy tờ này bằng cách nào?
Dù đã quyết định trả lại tài sản, nhưng việc bị con gái làm khó khiến ông vô cùng khó chịu, mặt đen lại.
"Đó là thứ mẹ mày để lại cho mày, chẳng lẽ tao lại không đưa cho mày sao? Mày giơ cái này ra là có ý gì?" Tưởng Vệ Quốc gằn giọng.
Ngoài Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc, Tưởng Ngọc Trân và Tưởng Ngọc Xuyên đều mờ mịt không hiểu gì. Xem ra, Triệu Xuân Hoa chưa kể chuyện này cho bọn họ nghe. Sơn Trà liếc qua vẻ mặt bối rối của Tưởng Ngọc Trân, giọng rõ ràng: "Thế ai mà biết được? Không ai lo cho tôi, nên tôi phải tự lo cho mình thôi."
Cô không tin rằng Tưởng Vệ Quốc thực lòng muốn trả lại tài sản. Xét cho cùng, điều này chẳng qua là do ông ta lo lắng cho hôn sự của Tưởng Ngọc Trân với Chu Bình An.
Bị cô châm chọc, mặt Tưởng Vệ Quốc càng tối lại. Ông cảm thấy Sơn Trà như biến thành người khác chỉ sau một đêm.
Sơn Trà cũng chẳng khách sáo gì nữa, nói thẳng: "Nếu đây là thứ mẹ tôi để lại cho tôi, thì không cần đợi đến lúc tôi kết hôn, tôi muốn lấy nó ngay bây giờ. Nếu không, tôi sẽ đến nhà họ Chu, hỏi Chu Bình An xem ý anh ấy thế nào."
Lời này đúng là lời đe dọa trắng trợn. Tưởng Vệ Quốc nổi giận đùng đùng: "Tưởng Sơn Trà! Đây là cách mày nói chuyện với cha mày sao? Mày…"
Thấy ông sắp nổi khùng, Tưởng Ngọc Trân, nãy giờ chỉ im lặng, bỗng nghe nhắc đến Chu Bình An thì lập tức sực tỉnh. Cô vội nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Bố, bố đừng giận mà. Bất kể là gì, bố cứ cho em ấy đi. Sau này khi con và anh Chu kết hôn, có gì ngon lành con sẽ đem về báo hiếu bố. Em Sơn Trà không hiểu chuyện, bố đừng chấp em ấy làm gì."
Giờ đây, cô ta giả vờ lên tiếng bênh vực Sơn Trà không phải vì quan tâm cô. Cô ta sợ rằng nếu Tưởng Vệ Quốc không chịu nhượng bộ, Sơn Trà tức giận thật sự tìm đến nhà họ Chu thì hôn sự của cô với Chu Bình An có thể tan thành mây khói.
Tưởng Ngọc Trân cũng rất tò mò về những món đồ đó, và hiểu ý mẹ muốn chiếm đoạt chúng. Nhưng lúc này mọi chuyện rõ ràng không thể che giấu được nữa. So với những thứ tài sản mơ hồ kia, thì cuộc hôn nhân với Chu Bình An hiển nhiên có sức hấp dẫn lớn hơn.
Mặt Tưởng Vệ Quốc lại biến sắc. Quả thật, ông đã viết giấy tờ đó, và từng giữ bên mình rất lâu. Sau thấy Sơn Trà không hề nhớ gì, ông đã cất nó đi. Qua bao năm, ngay cả ông cũng đã gần như quên mất. Cô tìm ra giấy tờ này bằng cách nào?
Dù đã quyết định trả lại tài sản, nhưng việc bị con gái làm khó khiến ông vô cùng khó chịu, mặt đen lại.
"Đó là thứ mẹ mày để lại cho mày, chẳng lẽ tao lại không đưa cho mày sao? Mày giơ cái này ra là có ý gì?" Tưởng Vệ Quốc gằn giọng.
Ngoài Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc, Tưởng Ngọc Trân và Tưởng Ngọc Xuyên đều mờ mịt không hiểu gì. Xem ra, Triệu Xuân Hoa chưa kể chuyện này cho bọn họ nghe. Sơn Trà liếc qua vẻ mặt bối rối của Tưởng Ngọc Trân, giọng rõ ràng: "Thế ai mà biết được? Không ai lo cho tôi, nên tôi phải tự lo cho mình thôi."
Cô không tin rằng Tưởng Vệ Quốc thực lòng muốn trả lại tài sản. Xét cho cùng, điều này chẳng qua là do ông ta lo lắng cho hôn sự của Tưởng Ngọc Trân với Chu Bình An.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị cô châm chọc, mặt Tưởng Vệ Quốc càng tối lại. Ông cảm thấy Sơn Trà như biến thành người khác chỉ sau một đêm.
Sơn Trà cũng chẳng khách sáo gì nữa, nói thẳng: "Nếu đây là thứ mẹ tôi để lại cho tôi, thì không cần đợi đến lúc tôi kết hôn, tôi muốn lấy nó ngay bây giờ. Nếu không, tôi sẽ đến nhà họ Chu, hỏi Chu Bình An xem ý anh ấy thế nào."
Lời này đúng là lời đe dọa trắng trợn. Tưởng Vệ Quốc nổi giận đùng đùng: "Tưởng Sơn Trà! Đây là cách mày nói chuyện với cha mày sao? Mày…"
Thấy ông sắp nổi khùng, Tưởng Ngọc Trân, nãy giờ chỉ im lặng, bỗng nghe nhắc đến Chu Bình An thì lập tức sực tỉnh. Cô vội nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Bố, bố đừng giận mà. Bất kể là gì, bố cứ cho em ấy đi. Sau này khi con và anh Chu kết hôn, có gì ngon lành con sẽ đem về báo hiếu bố. Em Sơn Trà không hiểu chuyện, bố đừng chấp em ấy làm gì."
Giờ đây, cô ta giả vờ lên tiếng bênh vực Sơn Trà không phải vì quan tâm cô. Cô ta sợ rằng nếu Tưởng Vệ Quốc không chịu nhượng bộ, Sơn Trà tức giận thật sự tìm đến nhà họ Chu thì hôn sự của cô với Chu Bình An có thể tan thành mây khói.
Tưởng Ngọc Trân cũng rất tò mò về những món đồ đó, và hiểu ý mẹ muốn chiếm đoạt chúng. Nhưng lúc này mọi chuyện rõ ràng không thể che giấu được nữa. So với những thứ tài sản mơ hồ kia, thì cuộc hôn nhân với Chu Bình An hiển nhiên có sức hấp dẫn lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro