Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 33
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Sơn Trà mỉm cười đáp: “Cậu nói đi.”
“Mình muốn có thêm một bộ để thay đổi, cậu có thể làm thêm cho mình hai cái nữa được không?”
Cô ấy thực sự rất thích kiểu dáng này, đã khao khát từ lâu nên mới bạo dạn đề nghị mua từ Sơn Trà.
Sơn Trà chờ đợi đúng câu này: “Không thành vấn đề, chỉ là hiện giờ mình không có vải tốt.”
Vừa nghe vậy, Vương Ái Hồng liền reo lên: “Chuyện đó để mình lo! Ngày kia trên trấn có phiên chợ, nếu cậu rảnh, mình với cậu cùng đi, cậu cần loại vải gì mình sẽ mua. Khi cậu làm xong, mình sẽ trả công đầy đủ.”
Cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của Sơn Trà. Giá cả lại rẻ hơn nhiều mà mẫu mã còn đẹp hơn đồ ở cửa hàng bách hóa, cô chẳng có gì phải lo lắng cả.
Cô còn nghĩ, đợi khi nào Sơn Trà làm xong, sẽ mang khoe với các cô bạn của mình.
Lúc này, Vương Ái Hồng đã xem Sơn Trà như bạn thân. Hẹn nhau đi chợ xong, cô ấy còn chạy về nhà lấy một túi bánh mang tới tặng. Hai người trò chuyện mãi, đến lúc muộn cô mới lưu luyến ra về.
Khi Vương Ái Hồng vừa đi, bà Lưu đã tiến đến cười bảo: “Con thấy chưa, ngay từ đầu như thế có phải tốt hơn không?”
Trong làng Thanh Thủy, bà là người duy nhất biết Sơn Trà là cô gái tốt. Giờ thấy cô kết bạn, bà cũng vui mừng thay.
Sơn Trà mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bà!”
Nếu không có bà Lưu, thì thương vụ đầu tiên này không thể thuận lợi như vậy.
Bà Lưu cười hiền lành: “Khách sáo với bà làm gì, tất cả là nhờ sản phẩm của con tốt thôi. Cô bé Ái Hồng là người tốt, con với nó qua lại nhiều thêm sẽ có bạn để tâm sự.”
Sơn Trà cũng nghĩ thế. Vương Ái Hồng là người trọng nghĩa, xứng đáng để kết bạn.
Sau khi bán chiếc áo lót đầu tiên thành công, Sơn Trà càng thêm tự tin vào tay nghề của mình. Mặc dù đây không phải là việc cô định làm lâu dài vì cô không xem mình là một thợ may, nhưng hiện tại, có chút tiền kiếm thêm vẫn tốt. Ít nhất, nó giúp cô có một công việc bận rộn, lại là cách để đối đầu với mẹ con Tưởng Ngọc Trân.
Trời sắp tối, Sơn Trà không nán lại lâu. Cô để lại nửa túi bánh cho bà Lưu, cầm nửa còn lại vui vẻ quay về nhà.
Khi về tới nhà, chẳng thấy ai ở nhà, Sơn Trà cũng không để tâm tới gia đình kia đã đi đâu, cô lấy chìa khóa mở cửa phòng phía tây, đặt bánh lên bàn bên cạnh giường rồi mang đồ ra nhà bếp lấy nước rửa mặt.
Ở đây cũng được mấy ngày rồi, điều cô khó chịu nhất là không có chỗ tắm. Nhà họ Tưởng không có giếng, chỉ có hai chiếc vại lớn trong nhà bếp, dùng xong thì phải tự đi gánh nước ở ngoài về.
“Mình muốn có thêm một bộ để thay đổi, cậu có thể làm thêm cho mình hai cái nữa được không?”
Cô ấy thực sự rất thích kiểu dáng này, đã khao khát từ lâu nên mới bạo dạn đề nghị mua từ Sơn Trà.
Sơn Trà chờ đợi đúng câu này: “Không thành vấn đề, chỉ là hiện giờ mình không có vải tốt.”
Vừa nghe vậy, Vương Ái Hồng liền reo lên: “Chuyện đó để mình lo! Ngày kia trên trấn có phiên chợ, nếu cậu rảnh, mình với cậu cùng đi, cậu cần loại vải gì mình sẽ mua. Khi cậu làm xong, mình sẽ trả công đầy đủ.”
Cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của Sơn Trà. Giá cả lại rẻ hơn nhiều mà mẫu mã còn đẹp hơn đồ ở cửa hàng bách hóa, cô chẳng có gì phải lo lắng cả.
Cô còn nghĩ, đợi khi nào Sơn Trà làm xong, sẽ mang khoe với các cô bạn của mình.
Lúc này, Vương Ái Hồng đã xem Sơn Trà như bạn thân. Hẹn nhau đi chợ xong, cô ấy còn chạy về nhà lấy một túi bánh mang tới tặng. Hai người trò chuyện mãi, đến lúc muộn cô mới lưu luyến ra về.
Khi Vương Ái Hồng vừa đi, bà Lưu đã tiến đến cười bảo: “Con thấy chưa, ngay từ đầu như thế có phải tốt hơn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong làng Thanh Thủy, bà là người duy nhất biết Sơn Trà là cô gái tốt. Giờ thấy cô kết bạn, bà cũng vui mừng thay.
Sơn Trà mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bà!”
Nếu không có bà Lưu, thì thương vụ đầu tiên này không thể thuận lợi như vậy.
Bà Lưu cười hiền lành: “Khách sáo với bà làm gì, tất cả là nhờ sản phẩm của con tốt thôi. Cô bé Ái Hồng là người tốt, con với nó qua lại nhiều thêm sẽ có bạn để tâm sự.”
Sơn Trà cũng nghĩ thế. Vương Ái Hồng là người trọng nghĩa, xứng đáng để kết bạn.
Sau khi bán chiếc áo lót đầu tiên thành công, Sơn Trà càng thêm tự tin vào tay nghề của mình. Mặc dù đây không phải là việc cô định làm lâu dài vì cô không xem mình là một thợ may, nhưng hiện tại, có chút tiền kiếm thêm vẫn tốt. Ít nhất, nó giúp cô có một công việc bận rộn, lại là cách để đối đầu với mẹ con Tưởng Ngọc Trân.
Trời sắp tối, Sơn Trà không nán lại lâu. Cô để lại nửa túi bánh cho bà Lưu, cầm nửa còn lại vui vẻ quay về nhà.
Khi về tới nhà, chẳng thấy ai ở nhà, Sơn Trà cũng không để tâm tới gia đình kia đã đi đâu, cô lấy chìa khóa mở cửa phòng phía tây, đặt bánh lên bàn bên cạnh giường rồi mang đồ ra nhà bếp lấy nước rửa mặt.
Ở đây cũng được mấy ngày rồi, điều cô khó chịu nhất là không có chỗ tắm. Nhà họ Tưởng không có giếng, chỉ có hai chiếc vại lớn trong nhà bếp, dùng xong thì phải tự đi gánh nước ở ngoài về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro