Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 51
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Triệu Xuân Hoa lập tức nghẹn lời. Mặc dù đang giận, nhưng bà ta không dám nói bừa.
Cảnh sát đã trình giấy tờ, mà Vương Hữu Đức còn là người đứng đầu thôn, bà không dám bêu xấu họ, nếu truyền đến tai Vương Hữu Đức, sau này đời bà còn yên ổn được sao?
Hồi lâu bà cũng không cãi lại được lời nào, Sơn Trà hừ một tiếng, đóng sầm cửa trước mặt bà, cánh cửa suýt đập trúng mũi Xuân Hoa, khiến cô giật nảy, vội lùi lại hai bước.
Chuyện gì thế này? Bà cứ nghĩ trước đây mình bị Sơn Trà nắm thóp nên phải chịu lép vế, giờ Ngọc Trân đã cưới chồng mà vẫn không thể khiến cô khuất phục!
Xuân Hoa tức đến suýt nghẹn, trong khi ở bên trong, Sơn Trà lại ung dung mở cờ lưu niệm ra, tìm chỗ treo lên.
Cả hai kiếp cộng lại đây là lần đầu tiên cô được nhận cờ lưu niệm. Dù việc bắt trộm chỉ là tình cờ, nhưng làm việc tốt khiến cô thấy trong lòng vẫn vui vẻ.
Ngoài cờ lưu niệm còn có một bức thư cảm ơn riêng từ Hà Văn Hội. Sơn Trà chưa kịp xem, tranh thủ thời gian, cô mở ra xem luôn.
Mở phong bì, ngoài lá thư, còn có hai tờ tiền mới cứng.
Cô tưởng Hà Văn Hội bỏ nhầm, nhưng đọc thư mới hiểu đây là “phần thưởng” của Hà Văn Hội dành cho cô vì tinh thần dũng cảm, và vì sợ cô không nhận nên đã đặt kèm vào thư cảm ơn.
Sơn Trà nghĩ thầm: ... Không chỉ có cờ, còn được thưởng nữa, đúng là hào phóng.
Cô chưa từng mở ví của Hà Văn Hội nên không biết trong đó có gì, cũng không biết chiếc ví có ý nghĩa thế nào với cô ấy. Mặc dù Hà Văn Hội tự xưng là nhân viên nhỏ ở nhà máy dệt, nhưng Sơn Trà lại thấy phong thái của cô ấy không giống người bình thường, số tiền thưởng 20 tệ này càng chứng minh điều cô nghĩ.
Nếu là nhân viên nhỏ thì chắc gì đã có 20 tệ để làm quà cảm ơn.
Đã là tiền thưởng thì Sơn Trà cũng chẳng ngại gì. Dù hiện tại cô chưa cần dùng đến, nhưng ai mà chê tiền bao giờ.
Dù vậy, với cô, thứ quý giá nhất không phải là 20 tệ này, mà là mẩu giấy ghi địa chỉ của Hà Văn Hội. Cô nhất định phải cất kỹ, biết đâu sau này sẽ cần đến.
Triệu Xuân Hoa ấm ức mấy ngày, tối đến cứ trằn trọc không ngủ được.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày Ngọc Trân về thăm nhà, bà lập tức bàn với Ngọc Trân một kế sách.
“Không ổn rồi, cái con ranh Sơn Trà này không thể để ở nhà lâu được, phải mau chóng tìm chỗ gả đi thôi.”
Bà nhận ra rồi, cái dáng vẻ sợ sệt ngày trước của Sơn Trà có lẽ chỉ là giả vờ. Giờ đây khi không diễn được nữa, cô mới lộ ra bộ mặt thật.
Ngọc Trân đi mấy ngày, bà nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có thể xử lý Sơn Trà, nhưng không ngờ vẫn chẳng làm gì được cô.
Cảnh sát đã trình giấy tờ, mà Vương Hữu Đức còn là người đứng đầu thôn, bà không dám bêu xấu họ, nếu truyền đến tai Vương Hữu Đức, sau này đời bà còn yên ổn được sao?
Hồi lâu bà cũng không cãi lại được lời nào, Sơn Trà hừ một tiếng, đóng sầm cửa trước mặt bà, cánh cửa suýt đập trúng mũi Xuân Hoa, khiến cô giật nảy, vội lùi lại hai bước.
Chuyện gì thế này? Bà cứ nghĩ trước đây mình bị Sơn Trà nắm thóp nên phải chịu lép vế, giờ Ngọc Trân đã cưới chồng mà vẫn không thể khiến cô khuất phục!
Xuân Hoa tức đến suýt nghẹn, trong khi ở bên trong, Sơn Trà lại ung dung mở cờ lưu niệm ra, tìm chỗ treo lên.
Cả hai kiếp cộng lại đây là lần đầu tiên cô được nhận cờ lưu niệm. Dù việc bắt trộm chỉ là tình cờ, nhưng làm việc tốt khiến cô thấy trong lòng vẫn vui vẻ.
Ngoài cờ lưu niệm còn có một bức thư cảm ơn riêng từ Hà Văn Hội. Sơn Trà chưa kịp xem, tranh thủ thời gian, cô mở ra xem luôn.
Mở phong bì, ngoài lá thư, còn có hai tờ tiền mới cứng.
Cô tưởng Hà Văn Hội bỏ nhầm, nhưng đọc thư mới hiểu đây là “phần thưởng” của Hà Văn Hội dành cho cô vì tinh thần dũng cảm, và vì sợ cô không nhận nên đã đặt kèm vào thư cảm ơn.
Sơn Trà nghĩ thầm: ... Không chỉ có cờ, còn được thưởng nữa, đúng là hào phóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chưa từng mở ví của Hà Văn Hội nên không biết trong đó có gì, cũng không biết chiếc ví có ý nghĩa thế nào với cô ấy. Mặc dù Hà Văn Hội tự xưng là nhân viên nhỏ ở nhà máy dệt, nhưng Sơn Trà lại thấy phong thái của cô ấy không giống người bình thường, số tiền thưởng 20 tệ này càng chứng minh điều cô nghĩ.
Nếu là nhân viên nhỏ thì chắc gì đã có 20 tệ để làm quà cảm ơn.
Đã là tiền thưởng thì Sơn Trà cũng chẳng ngại gì. Dù hiện tại cô chưa cần dùng đến, nhưng ai mà chê tiền bao giờ.
Dù vậy, với cô, thứ quý giá nhất không phải là 20 tệ này, mà là mẩu giấy ghi địa chỉ của Hà Văn Hội. Cô nhất định phải cất kỹ, biết đâu sau này sẽ cần đến.
Triệu Xuân Hoa ấm ức mấy ngày, tối đến cứ trằn trọc không ngủ được.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày Ngọc Trân về thăm nhà, bà lập tức bàn với Ngọc Trân một kế sách.
“Không ổn rồi, cái con ranh Sơn Trà này không thể để ở nhà lâu được, phải mau chóng tìm chỗ gả đi thôi.”
Bà nhận ra rồi, cái dáng vẻ sợ sệt ngày trước của Sơn Trà có lẽ chỉ là giả vờ. Giờ đây khi không diễn được nữa, cô mới lộ ra bộ mặt thật.
Ngọc Trân đi mấy ngày, bà nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có thể xử lý Sơn Trà, nhưng không ngờ vẫn chẳng làm gì được cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro