Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 57
Đào Tử Tô
2024-11-20 14:27:49
Dù gì thì con gái bà ta đã lấy Chu Bình An, sau này anh ấy thăng tiến sẽ có tiền, đâu cần bận tâm đến mấy chục tệ?
Tự nhủ như thế, cuối cùng bà ta đồng ý cho Sơn Trà ba mươi tệ làm của hồi môn.
Bỏ ra ba mươi đồng, cả đêm bà ta không ngủ được, trằn trọc nghĩ về số tiền đó đến sáng, cuối cùng nảy ra một ý.
Cậu họ Tiết kia muốn cưới Sơn Trà thì phải đưa sính lễ, còn tiền đâu thì tự lo lấy. Tốt nhất là mượn nợ ngập đầu, để con nhỏ đó cưới về rồi chịu đói khổ cùng anh ta.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau Triệu Xuân Hoa tìm bà mối Trần đặt điều kiện. Bà ta ban đầu lo lắng nhà họ Tiết nghèo khó, nếu đòi sính lễ cao, sợ Tiết Tri Viễn không trả nổi mà quay đầu không muốn cưới, nên chỉ đòi hai mươi tệ. Bà mối Trần quay lại báo là Tiết Tri Viễn đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ.
"Thế bao giờ thì đưa sính lễ?"
Bà mối Trần nhớ lại lời của Tiết Tri Viễn: "Cậu ấy bảo sẽ đưa tiền, nhưng phải đến ngày cưới mới giao tận tay."
Sính lễ thường đưa trước, đâu có kiểu đến ngày cưới mới đưa?
Bà mối Trần thấy bà ta không hài lòng, vội nói: "Nhà cậu Tiết điều kiện thế nào chị cũng biết rồi, hai mươi tệ chẳng phải ít, chắc cậu ấy cần chút thời gian gom góp, chị cũng đừng khó khăn quá, chịu đưa là tốt lắm rồi."
Triệu Xuân Hoa nghĩ lại thấy cũng phải, bèn đồng ý.
"Được, bảo với cậu ta, tôi không nhìn thấy hai mươi tệ đó thì đừng mong cưới Sơn Trà."
Bà mối Trần gật đầu liên tục: "Yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng."
Để tránh đêm dài lắm mộng, vừa thấy Sơn Trà đồng ý, Triệu Xuân Hoa lập tức chọn ngày lành, chỉ cho Tiết Tri Viễn bốn ngày để chuẩn bị, rồi loan tin khắp làng về việc Sơn Trà sắp kết hôn.
Chỉ trong chốc lát, ai nấy trong làng đều bàn tán xôn xao chuyện này mỗi khi có dịp tụ tập.
“Tưởng Ngọc Trân vừa cưới chưa lâu, sao giờ Sơn Trà cũng sắp lấy chồng rồi?”
“Ai mà biết. Nghe nói cưới cái gia đình nghèo kiết xác, nhà cửa cũ nát, mùa đông thì gió lùa, mùa hè thì dột nát. Cha mẹ cậu ta cũng không còn, chắc chẳng phải gia đình tử tế gì.”
“Tính tình Sơn Trà thế chắc gì đã chịu.”
“Còn đòi gì nữa, có người cưới là may rồi. Cưới vợ đâu phải để làm cảnh, nhìn được mỗi cái mặt thì có ích gì!”
Người vừa nói là Đổng Quế Xuân, cũng là cô dâu mới cưới vào làng Thanh Thủy từ năm ngoái. Nghe nói chồng cô ta từng có ý định cưới Sơn Trà, đã đến nhà hỏi cưới, nhưng Sơn Trà không đồng ý. Vì vậy, Đổng Quế Xuân ôm hận trong lòng, coi Sơn Trà là hồ ly tinh, gặp ai nói về Sơn Trà thì đều nhân cơ hội xỉa xói.
Thường ngày khi Triệu Xuân Hoa bêu riếu Sơn Trà, Đổng Quế Xuân là người ủng hộ nhiệt tình nhất.
Tự nhủ như thế, cuối cùng bà ta đồng ý cho Sơn Trà ba mươi tệ làm của hồi môn.
Bỏ ra ba mươi đồng, cả đêm bà ta không ngủ được, trằn trọc nghĩ về số tiền đó đến sáng, cuối cùng nảy ra một ý.
Cậu họ Tiết kia muốn cưới Sơn Trà thì phải đưa sính lễ, còn tiền đâu thì tự lo lấy. Tốt nhất là mượn nợ ngập đầu, để con nhỏ đó cưới về rồi chịu đói khổ cùng anh ta.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau Triệu Xuân Hoa tìm bà mối Trần đặt điều kiện. Bà ta ban đầu lo lắng nhà họ Tiết nghèo khó, nếu đòi sính lễ cao, sợ Tiết Tri Viễn không trả nổi mà quay đầu không muốn cưới, nên chỉ đòi hai mươi tệ. Bà mối Trần quay lại báo là Tiết Tri Viễn đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ.
"Thế bao giờ thì đưa sính lễ?"
Bà mối Trần nhớ lại lời của Tiết Tri Viễn: "Cậu ấy bảo sẽ đưa tiền, nhưng phải đến ngày cưới mới giao tận tay."
Sính lễ thường đưa trước, đâu có kiểu đến ngày cưới mới đưa?
Bà mối Trần thấy bà ta không hài lòng, vội nói: "Nhà cậu Tiết điều kiện thế nào chị cũng biết rồi, hai mươi tệ chẳng phải ít, chắc cậu ấy cần chút thời gian gom góp, chị cũng đừng khó khăn quá, chịu đưa là tốt lắm rồi."
Triệu Xuân Hoa nghĩ lại thấy cũng phải, bèn đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, bảo với cậu ta, tôi không nhìn thấy hai mươi tệ đó thì đừng mong cưới Sơn Trà."
Bà mối Trần gật đầu liên tục: "Yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng."
Để tránh đêm dài lắm mộng, vừa thấy Sơn Trà đồng ý, Triệu Xuân Hoa lập tức chọn ngày lành, chỉ cho Tiết Tri Viễn bốn ngày để chuẩn bị, rồi loan tin khắp làng về việc Sơn Trà sắp kết hôn.
Chỉ trong chốc lát, ai nấy trong làng đều bàn tán xôn xao chuyện này mỗi khi có dịp tụ tập.
“Tưởng Ngọc Trân vừa cưới chưa lâu, sao giờ Sơn Trà cũng sắp lấy chồng rồi?”
“Ai mà biết. Nghe nói cưới cái gia đình nghèo kiết xác, nhà cửa cũ nát, mùa đông thì gió lùa, mùa hè thì dột nát. Cha mẹ cậu ta cũng không còn, chắc chẳng phải gia đình tử tế gì.”
“Tính tình Sơn Trà thế chắc gì đã chịu.”
“Còn đòi gì nữa, có người cưới là may rồi. Cưới vợ đâu phải để làm cảnh, nhìn được mỗi cái mặt thì có ích gì!”
Người vừa nói là Đổng Quế Xuân, cũng là cô dâu mới cưới vào làng Thanh Thủy từ năm ngoái. Nghe nói chồng cô ta từng có ý định cưới Sơn Trà, đã đến nhà hỏi cưới, nhưng Sơn Trà không đồng ý. Vì vậy, Đổng Quế Xuân ôm hận trong lòng, coi Sơn Trà là hồ ly tinh, gặp ai nói về Sơn Trà thì đều nhân cơ hội xỉa xói.
Thường ngày khi Triệu Xuân Hoa bêu riếu Sơn Trà, Đổng Quế Xuân là người ủng hộ nhiệt tình nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro