Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh

Chương 64

Đào Tử Tô

2024-11-20 14:27:49

Trên đường trở về, Sơn Trà nháy mắt với Tiết Tri Viễn: "Anh thấy không, em đã bảo vệ được số tiền hai mươi tệ đó."

Tiết Tri Viễn chỉ cười, anh chẳng nghe thấy gì khác ngoài câu "tiền của anh là tiền của em," lòng như mở cờ.

Đến nhà Tiết Tri Viễn ở làng Tam Tuyền, mọi người đều tò mò, muốn tận mắt thấy cô dâu mới. Nhà cửa tuy đơn sơ, nhưng Sơn Trà cảm thấy đây là nơi ấm cúng, cùng người mình tin tưởng bắt đầu hành trình mới, cô biết rằng chỉ cần cả hai chung chí hướng, ngày mai sẽ rực rỡ.

Sau khi về đến nhà, nhóm bạn đón dâu của Tiết Tri Viễn cũng lần lượt ra về, chỉ còn lại hai người họ đứng trước cổng. Nhà Tiết Tri Viễn thật sự không khá giả, chỉ có hai gian phòng nhỏ nằm sát nhau, sân cũng nhỏ hơn so với nhiều nhà khác, nhưng Sơn Trà lại nhìn thấy một cây mơ lớn trong sân, cành lá sum suê, quả mơ vàng óng ánh treo lủng lẳng trông thật đẹp mắt.

Đứng ngoài nhìn vào, Sơn Trà ngắm nghía một lượt, Tiết Tri Viễn thấy vậy thì lo lắng. Anh biết nhà mình nghèo, tồi tàn, điều kiện kém xa tiêu chuẩn của một người như Sơn Trà, sợ cô sẽ thất vọng. Đang định lên tiếng giải thích thì Sơn Trà đã chỉ vào cây mơ, mắt lấp lánh: "Em có thể hái vài trái ăn được không?"

Nghe vậy, Tiết Tri Viễn vui vẻ như bắt được vàng. Đừng nói là mơ, chỉ cần cô muốn, anh sẵn sàng trèo lên hái sao trời cũng không ngại. Anh đặt xe xuống, nhanh nhẹn trèo lên cây, chọn vài quả mơ vừa chín vàng, mềm ngọt rồi cẩn thận cầm xuống đưa cho cô.

"Em thích ăn mơ hả?" Tiết Tri Viễn hỏi.

Sơn Trà gật đầu, cô vốn thích những trái cây ngọt ngào có chút vị chua thế này, đây lại là loại trái ngon hiếm có. Anh lập tức nói: "Vậy từ giờ cây này sẽ để dành cho em, em muốn ăn lúc nào cũng được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cười tươi, lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ trước tấm lòng chân thành và sự quan tâm của anh. Trước khi ăn, Tiết Tri Viễn còn cẩn thận lau quả mơ trên áo mình, rồi mới đưa cho cô. Sơn Trà nhận lấy, cắn một miếng, vị ngọt mềm và chút chua lan tỏa khiến cô rất thích thú.

Nhìn Sơn Trà ăn một cách vui vẻ, Tiết Tri Viễn mỉm cười đầy mãn nguyện.

“Em thích không?”

“Thích lắm!” Sơn Trà gật đầu đáp.

“Vậy để anh hái thêm vài quả nữa cho em.”

Thấy Tiết Tri Viễn định trèo lên cây lần nữa, Sơn Trà liền giữ anh lại, cười nói: “Thích thì thích thật nhưng ăn vừa đủ thôi, chỉ chừng này là được rồi.”

Lúc đó, cô mới nhận ra mình vì ngăn anh mà vô tình đã nắm tay anh từ lúc nào không biết. Dù đã cưới nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh như vậy. Đối với Sơn Trà, đây là một hành động nhỏ nhưng lại khiến trái tim Tiết Tri Viễn đập rộn ràng. Đôi tay cô mềm mại, trắng trẻo, vừa chạm vào đã làm tim anh bừng lên một ngọn lửa, cảm giác ấm áp len lỏi khắp người, nhưng anh lại không dám nhìn cô, cúi đầu e thẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh

Số ký tự: 0