Chương 10:
2024-10-04 16:18:16
Chọn dưa leo ngon, xào cà xong, sau cùng mới tôm hùm đất vị cay.
Vị cay sặc người ta, lần lượt chui vào mũi mẹ Giang, mẹ Giang tắm xong, đang ở trong phòng xem TV, ngửi thấy mùi hương không nhịn được tới phòng bếp xem, ghét bỏ nói: “Nấu thứ này, dầu đều bị con đổ hết!”
Dầu đều từ hạt cải dầu nhà mình trồng rồi đi trạm và lương thực và dầu ép, cũng không thiếu dầu ăn, chỉ là mấy người mẹ Giang sống từ thời khó khăn, quen tiết kiệm, mãi đến hai mươi năm sau, mẹ Giang vẫn còn thói quen tiếc rẻ bỏ dầu, còn nói như vậy tốt cho sức khỏe.
Mùi thơm này thực sự rất mê người, mẹ Giang lại mềm giọng nói: “Nếu con biết nấu ăn từ sớm, mẹ đâu thể nào nói con? Thế nào cũng phải giống như con quay, muốn mẹ quất roi mới động.” Lại nói: “Bỏ nhiều dầu như vậy, rang đế giày cũng ngon.”
Cô ta đã tắm rửa xong, thay quần áo sạch, tất nhiên sẽ không làm thêm chuyện khác, chỉ đợi cơm nước xong thì xem TV rồi đi ngủ.
Giang Ninh cũng không quan tâm đến lời độc địa của mẹ Giang, bỏ mấy lát dưa leo đã cắt vào tôm hùm đất đã nấu xong trộn vài lần, lại thêm mấy miếng tỏi, chia tôm hùm đất thành hai phần rồi đổ vào hai thố sứ to.
Dưa leo tươi xanh, tôm hùm rất đỏ hấp dẫn.
Lúc này cơm trong nồi lớn đã chín, Giang Ninh múc cơm đầy chậu sứ để vào trong giỏ trúc, nấu canh thịt xong, cũng múc phân nửa cà, dưa leo, tôm hùm đất để vào trong giỏ, đi đưa cho ông nội và ba đang đập lúa ở sân phơi thóc.
Sợ thời tiết thay đổi, thóc vẫn chưa phơi nắng, đã mưa to, ai nấy đều tranh thủ trời nắng cả ngày đẩy nhanh tốc độ.
Lúc Giang Ninh đến sân phơi thóc, ông nội Giang còn đang dắt con trâu già kéo trục lăn lúa đập lúa trước sân phơi thóc.
Bên cạnh là hai máy dùng để tuốt lúa đang tuốt lúa, còn có máy kéo lăn qua lăn lại để tuốt lúa, máy tuốt lúa thích hợp dùng cho nhà nhiều người, năm nay Giang Tùng Giang Bách không trở về, ông nội Giang đã già, dắt trâu già kéo trục lăn lúa chậm rãi, không tốn sức.
Giang Ninh đến thì gọi: “Ông nội ơi! Ăn cơm!”
Ông nội dắt trâu đi vòng vòng, nghe thấy giọng cô thì nở nụ cười, nếp nhăn trên khuôn mặt xòe ra như hoa cúc.
Giang Ninh cười, mũi chợt chua xót.
“Ông nội! Ăn cơm!” Giang Ninh lớn tiếng gọi.
Có rất nhiều người trên sân phơi thóc, nghe thấy thanh âm đều quay lại nhìn Giang Ninh, chợt liếc mắt nhìn còn tưởng là cậu trai.
Cho dù bên ngoài có đèn, ánh sáng sầm tối vẫn lờ mờ như trước.
Có người mắt không tốt, còn gọi ông nội Giang: “Ông Phát Tài, cháu trai thứ hai của ông về rồi kìa!”
Ông nội Giang thấy tóc Giang Ninh cũng sửng sốt một chút, dắt trâu đứng ở đống rơm rạ ăn rơm, đi tới nhìn tóc Giang Ninh, nhíu mày: “Mẹ cháu lại đánh cháu?”
Ông ấy vừa tức vừa đau lòng, tay cũng run run, “Mẹ cháu đánh cháu cháu không biết chạy hả? Cháu lại đứng đó để cho mẹ đánh hả? Cháu chạy chứ!”
Vị cay sặc người ta, lần lượt chui vào mũi mẹ Giang, mẹ Giang tắm xong, đang ở trong phòng xem TV, ngửi thấy mùi hương không nhịn được tới phòng bếp xem, ghét bỏ nói: “Nấu thứ này, dầu đều bị con đổ hết!”
Dầu đều từ hạt cải dầu nhà mình trồng rồi đi trạm và lương thực và dầu ép, cũng không thiếu dầu ăn, chỉ là mấy người mẹ Giang sống từ thời khó khăn, quen tiết kiệm, mãi đến hai mươi năm sau, mẹ Giang vẫn còn thói quen tiếc rẻ bỏ dầu, còn nói như vậy tốt cho sức khỏe.
Mùi thơm này thực sự rất mê người, mẹ Giang lại mềm giọng nói: “Nếu con biết nấu ăn từ sớm, mẹ đâu thể nào nói con? Thế nào cũng phải giống như con quay, muốn mẹ quất roi mới động.” Lại nói: “Bỏ nhiều dầu như vậy, rang đế giày cũng ngon.”
Cô ta đã tắm rửa xong, thay quần áo sạch, tất nhiên sẽ không làm thêm chuyện khác, chỉ đợi cơm nước xong thì xem TV rồi đi ngủ.
Giang Ninh cũng không quan tâm đến lời độc địa của mẹ Giang, bỏ mấy lát dưa leo đã cắt vào tôm hùm đất đã nấu xong trộn vài lần, lại thêm mấy miếng tỏi, chia tôm hùm đất thành hai phần rồi đổ vào hai thố sứ to.
Dưa leo tươi xanh, tôm hùm rất đỏ hấp dẫn.
Lúc này cơm trong nồi lớn đã chín, Giang Ninh múc cơm đầy chậu sứ để vào trong giỏ trúc, nấu canh thịt xong, cũng múc phân nửa cà, dưa leo, tôm hùm đất để vào trong giỏ, đi đưa cho ông nội và ba đang đập lúa ở sân phơi thóc.
Sợ thời tiết thay đổi, thóc vẫn chưa phơi nắng, đã mưa to, ai nấy đều tranh thủ trời nắng cả ngày đẩy nhanh tốc độ.
Lúc Giang Ninh đến sân phơi thóc, ông nội Giang còn đang dắt con trâu già kéo trục lăn lúa đập lúa trước sân phơi thóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh là hai máy dùng để tuốt lúa đang tuốt lúa, còn có máy kéo lăn qua lăn lại để tuốt lúa, máy tuốt lúa thích hợp dùng cho nhà nhiều người, năm nay Giang Tùng Giang Bách không trở về, ông nội Giang đã già, dắt trâu già kéo trục lăn lúa chậm rãi, không tốn sức.
Giang Ninh đến thì gọi: “Ông nội ơi! Ăn cơm!”
Ông nội dắt trâu đi vòng vòng, nghe thấy giọng cô thì nở nụ cười, nếp nhăn trên khuôn mặt xòe ra như hoa cúc.
Giang Ninh cười, mũi chợt chua xót.
“Ông nội! Ăn cơm!” Giang Ninh lớn tiếng gọi.
Có rất nhiều người trên sân phơi thóc, nghe thấy thanh âm đều quay lại nhìn Giang Ninh, chợt liếc mắt nhìn còn tưởng là cậu trai.
Cho dù bên ngoài có đèn, ánh sáng sầm tối vẫn lờ mờ như trước.
Có người mắt không tốt, còn gọi ông nội Giang: “Ông Phát Tài, cháu trai thứ hai của ông về rồi kìa!”
Ông nội Giang thấy tóc Giang Ninh cũng sửng sốt một chút, dắt trâu đứng ở đống rơm rạ ăn rơm, đi tới nhìn tóc Giang Ninh, nhíu mày: “Mẹ cháu lại đánh cháu?”
Ông ấy vừa tức vừa đau lòng, tay cũng run run, “Mẹ cháu đánh cháu cháu không biết chạy hả? Cháu lại đứng đó để cho mẹ đánh hả? Cháu chạy chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro