Chương 28:
2024-10-04 16:18:16
Cô ta có chút không thể chờ đợi được muốn chạy trốn, lắp bắp nói: "Tao... Nhà tao còn có việc, không nói chuyện với mày nữa, hừ!”
*
Giang Ninh vẫn nhìn bóng lưng cô ta rời đi, có ý chạy trối chết.
Nhìn thấy cô ta khiến cô nhớ tới trải nghiệm tối tăm của mình trước kia đã từng một mình đi qua mấy trăm cây số, cả đường dọc theo đường ray xe lửa xin ăn để về nhà, còn có ba năm trung học, ở trường bị người ta truyền tin đồn linh tinh, bị bắt nạt.
Người biết cô được đưa qua nơi đó rất ít, cô về nhà, ngay cả ba mẹ Giang cũng không nói, cô theo bản năng liền biết, đó không phải là chỗ tốt gì, không thể nói cho người khác biết, chỉ nói mình nhớ nhà, nhớ ông nội, muốn tiếp tục đọc sách, liền một mình chạy về.
Rất ít người biết cô bị đưa đến nơi như vậy, về nhà cô thậm chí còn không nói với ba mẹ Giang, trong tiềm thức cô biết đây không phải là nơi tốt đẹp gì, cô không thể nói cho người khác biết. Cô chỉ nói là mình nhớ nhà và nhớ ông nội muốn tiếp tục đi học nên một mình chạy về.
Mẹ Giang tức giận mắng chửi cô là lợn rừng không ăn được cám, công việc tốt như vậy không biết quý trọng, vậy mà lại tình nguyện cả đường xin cơm đi mấy trăm cây số trở về, cũng không muốn đi làm, nhất định phải học.
Sau này, những người có thể truyền vào trường học của cô ngoài Giang Nguyệt Cầm và một vài người quen ở đó ra thì không còn ai, hai người trong số họ cũng là người của nhà trưởng, lớn tuổi hơn cô rất nhiều, cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bọn họ bao giờ.
Những người còn lại không đến từ cùng một thôn hoặc thậm chí không cùng một thị trấn, bọn họ hoàn toàn không hề quen biết trước đó.
Cô không biết có phải là Giang Nguyệt Cầm hay không, cũng không biết mục đích của việc lan truyền những tin đồn tiêu cực về cô như vậy là gì, sau này cô cũng hiểu được.
Trên đời này, có một số ác ý, nó không có mục đích, chỉ là ác ý thuần túy, tựa như sau này trên mạng có dưới ảnh chụp của cô gái, vô số người đàn ông hèn mọn chào hỏi, nói cô là phục vụ viên số tám ngồi ở một hộp đêm nào đó.
Thậm chí còn có những người phụ nữ chỉ vì muốn tạo chủ đề để gây sự chú ý mà còn tạo ra những tin đồn ác ý vô cớ về những giáo viên mẫu giáo mà bọn họ hoàn toàn không hề quen biết.
Đôi khi, đừng băn khoăn lý do, đừng hỏi người khác tại sao, bởi vì có một số người, chỉ thuần túy là xấu xa.
*
Giang Nguyệt Cầm sau khi trở về, sờ vòng tay trên cổ tay mình, cô ta càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, muốn tìm nam châm ra hút thử xem, lại sợ thật sự bị hút lên.
Một ngày sau, cô ta lại chạy đi tìm Giang Ninh.
Một mặt đương nhiên là muốn xác nhận chiếc lắp tay này của mình có phải là thật hay không, mặt khác, mục đích chuyến đi này của cô ta chính là dẫn mấy em gái đi theo.
*
Giang Ninh vẫn nhìn bóng lưng cô ta rời đi, có ý chạy trối chết.
Nhìn thấy cô ta khiến cô nhớ tới trải nghiệm tối tăm của mình trước kia đã từng một mình đi qua mấy trăm cây số, cả đường dọc theo đường ray xe lửa xin ăn để về nhà, còn có ba năm trung học, ở trường bị người ta truyền tin đồn linh tinh, bị bắt nạt.
Người biết cô được đưa qua nơi đó rất ít, cô về nhà, ngay cả ba mẹ Giang cũng không nói, cô theo bản năng liền biết, đó không phải là chỗ tốt gì, không thể nói cho người khác biết, chỉ nói mình nhớ nhà, nhớ ông nội, muốn tiếp tục đọc sách, liền một mình chạy về.
Rất ít người biết cô bị đưa đến nơi như vậy, về nhà cô thậm chí còn không nói với ba mẹ Giang, trong tiềm thức cô biết đây không phải là nơi tốt đẹp gì, cô không thể nói cho người khác biết. Cô chỉ nói là mình nhớ nhà và nhớ ông nội muốn tiếp tục đi học nên một mình chạy về.
Mẹ Giang tức giận mắng chửi cô là lợn rừng không ăn được cám, công việc tốt như vậy không biết quý trọng, vậy mà lại tình nguyện cả đường xin cơm đi mấy trăm cây số trở về, cũng không muốn đi làm, nhất định phải học.
Sau này, những người có thể truyền vào trường học của cô ngoài Giang Nguyệt Cầm và một vài người quen ở đó ra thì không còn ai, hai người trong số họ cũng là người của nhà trưởng, lớn tuổi hơn cô rất nhiều, cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bọn họ bao giờ.
Những người còn lại không đến từ cùng một thôn hoặc thậm chí không cùng một thị trấn, bọn họ hoàn toàn không hề quen biết trước đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết có phải là Giang Nguyệt Cầm hay không, cũng không biết mục đích của việc lan truyền những tin đồn tiêu cực về cô như vậy là gì, sau này cô cũng hiểu được.
Trên đời này, có một số ác ý, nó không có mục đích, chỉ là ác ý thuần túy, tựa như sau này trên mạng có dưới ảnh chụp của cô gái, vô số người đàn ông hèn mọn chào hỏi, nói cô là phục vụ viên số tám ngồi ở một hộp đêm nào đó.
Thậm chí còn có những người phụ nữ chỉ vì muốn tạo chủ đề để gây sự chú ý mà còn tạo ra những tin đồn ác ý vô cớ về những giáo viên mẫu giáo mà bọn họ hoàn toàn không hề quen biết.
Đôi khi, đừng băn khoăn lý do, đừng hỏi người khác tại sao, bởi vì có một số người, chỉ thuần túy là xấu xa.
*
Giang Nguyệt Cầm sau khi trở về, sờ vòng tay trên cổ tay mình, cô ta càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, muốn tìm nam châm ra hút thử xem, lại sợ thật sự bị hút lên.
Một ngày sau, cô ta lại chạy đi tìm Giang Ninh.
Một mặt đương nhiên là muốn xác nhận chiếc lắp tay này của mình có phải là thật hay không, mặt khác, mục đích chuyến đi này của cô ta chính là dẫn mấy em gái đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro