Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới
Nạn Nhân Của Ch...
2024-10-22 09:30:04
Khởi kiện ly hôn rất tốn thời gian và công sức, cô làm vậy là vì muốn tốt cho thân chủ.
Bạch Tố Tố ấp úng.
Lan Thanh Thanh suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra.
Bạch Tố Tố từng nói, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta không thể quay trở lại căn nhà đó, cũng không thể tiếp cận tên bội bạc kia.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng đây là một cách nói cường điệu của Bạch Tố Tố, dùng để hình dung tâm trạng tan nát sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô ta không muốn đối mặt với người đàn ông đó, cũng không muốn trở lại căn nhà đầy ắp kỷ niệm.
Lan Thanh Thanh cảm thấy không sao cả, nếu thân chủ không muốn đích thân ra mặt, thì cứ để cô toàn quyền đại diện.
Dù sao đó cũng là trách nhiệm của luật sư.
Nghe Lan Thanh Thanh nói có thể thay mặt mình lo liệu mọi việc, Bạch Tố Tố hai mắt sáng lên, cười nói: "Vậy phiền luật sư Lan rồi."
Nói xong, cô ta không chút do dự ký vào giấy ủy quyền.
Số tiền phí luật sư cũng khiến Lan Thanh Thanh vô cùng hài lòng.
Sau khi tiễn Bạch Tố Tố ra khỏi văn phòng, Lan Thanh Thanh mới mở ảnh ra xem từng tấm một.
Càng xem, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong những bức ảnh này đều có Bạch Tố Tố, nhưng có bức ảnh cô ta đang bế hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, có bức ảnh cô ta đang ôm hai cục bông trắng muốt... lông xù?
Lan Thanh Thanh quan sát kỹ tai và đuôi của hai cục bông lông xù, cuối cùng xác định đó là hai bé hồ ly, không phải chó Samoyed hay gì đó.
Bởi vì hai cục bông lông xù này quá tròn trịa, khó phân biệt.
Trông có vẻ như được chăm sóc rất cẩn thận.
Lan Thanh Thanh khó hiểu.
Chẳng phải Bạch Tố Tố gửi ảnh cô ta chụp chung với con cái sao, tại sao lại có cả bé hồ ly trong ảnh?
Suy nghĩ một hồi, cô chợt hiểu ra.
Hai bé hồ ly này là thú cưng của Bạch Tố Tố, là "con ruột" của cô ta, có địa vị ngang bằng với những đứa con "không lông".
Bạch Tố Tố gửi những bức ảnh này cho cô, là muốn cô đưa cả hai bé hồ ly và bọn nhỏ về cùng.
Lan Thanh Thanh đã hiểu.
Cô liệt hai bé hồ ly này vào danh sách "tài sản phải đấu tranh giành lại cho thân chủ", sau đó bắt đầu liên lạc với tên bội bạc kia.
****
Tên bội bạc đó tên là Tề Quốc Đống, Bạch Tố Tố cũng đã gửi ảnh của hắn cho Lan Thanh Thanh. Hắn ta là một người đàn ông mặt chữ điền, lông mày nhạt, mắt nhỏ, mũi cao, miệng rộng. Có lẽ do ba năm ôn thi đã vắt kiệt tâm sức, một người đàn ông mới ba mươi tuổi mà đỉnh đầu đã hói.
Lan Thanh Thanh nhìn ảnh và cái tên của hắn ta hồi lâu, vẫn không hiểu nổi tại sao một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có như Bạch Tố Tố lại có thể yêu hắn ta từ cái nhìn đầu tiên.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cho rằng, gu thẩm mỹ của Bạch Tố Tố cũng giống như cách dùng từ "quan lớn, thiếp" của cô ta vậy, đều rất cổ điển, thực old fashion, là một vẻ đẹp vượt thời gian.
Lan Thanh Thanh không thể hiểu nổi, nhưng cô chọn cách tôn trọng.
Đầu tiên, cô gọi điện cho Tề Quốc Đống, nhưng không ai nghe máy. Nửa tiếng sau thử lại, kết quả vẫn như cũ. Có vẻ như sau khi đuổi Bạch Tố Tố ra khỏi nhà, Tề Quốc Đống đã đổi cả số điện thoại.
Không liên lạc được qua điện thoại, cô quyết định đến căn hộ chung cư của Bạch Tố Tố để tìm người.
Dù sao thì căn nhà đó hiện tại vẫn đứng tên Bạch Tố Tố, cô lại có giấy ủy quyền của Bạch Tố Tố, cho dù có xông thẳng vào cũng không phạm pháp.
Căn hộ chung cư của Bạch Tố Tố nằm trong một khu biệt thự cao cấp mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố Hải Thị.
Lan Thanh Thanh tốn hai trăm tệ tiền taxi, xuống xe ở cổng khu biệt thự.
Bảo vệ chặn cô lại, yêu cầu cô xuất trình giấy hẹn trước.
Bạch Tố Tố không đưa cho cô thứ đó. Bản thân Lan Thanh Thanh cũng từng sống trong khu biệt thự kiểu này, nên cô biết xuất trình giấy ủy quyền cũng vô ích, những người không có trong danh sách hẹn trước đều không được phép vào.
Hoặc là xuất trình giấy hẹn trước, hoặc là để chủ nhà đích thân ra mặt, nếu không thì đừng hòng bước vào cổng khu biệt thự.
Bạch Tố Tố ấp úng.
Lan Thanh Thanh suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra.
Bạch Tố Tố từng nói, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta không thể quay trở lại căn nhà đó, cũng không thể tiếp cận tên bội bạc kia.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng đây là một cách nói cường điệu của Bạch Tố Tố, dùng để hình dung tâm trạng tan nát sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô ta không muốn đối mặt với người đàn ông đó, cũng không muốn trở lại căn nhà đầy ắp kỷ niệm.
Lan Thanh Thanh cảm thấy không sao cả, nếu thân chủ không muốn đích thân ra mặt, thì cứ để cô toàn quyền đại diện.
Dù sao đó cũng là trách nhiệm của luật sư.
Nghe Lan Thanh Thanh nói có thể thay mặt mình lo liệu mọi việc, Bạch Tố Tố hai mắt sáng lên, cười nói: "Vậy phiền luật sư Lan rồi."
Nói xong, cô ta không chút do dự ký vào giấy ủy quyền.
Số tiền phí luật sư cũng khiến Lan Thanh Thanh vô cùng hài lòng.
Sau khi tiễn Bạch Tố Tố ra khỏi văn phòng, Lan Thanh Thanh mới mở ảnh ra xem từng tấm một.
Càng xem, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong những bức ảnh này đều có Bạch Tố Tố, nhưng có bức ảnh cô ta đang bế hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, có bức ảnh cô ta đang ôm hai cục bông trắng muốt... lông xù?
Lan Thanh Thanh quan sát kỹ tai và đuôi của hai cục bông lông xù, cuối cùng xác định đó là hai bé hồ ly, không phải chó Samoyed hay gì đó.
Bởi vì hai cục bông lông xù này quá tròn trịa, khó phân biệt.
Trông có vẻ như được chăm sóc rất cẩn thận.
Lan Thanh Thanh khó hiểu.
Chẳng phải Bạch Tố Tố gửi ảnh cô ta chụp chung với con cái sao, tại sao lại có cả bé hồ ly trong ảnh?
Suy nghĩ một hồi, cô chợt hiểu ra.
Hai bé hồ ly này là thú cưng của Bạch Tố Tố, là "con ruột" của cô ta, có địa vị ngang bằng với những đứa con "không lông".
Bạch Tố Tố gửi những bức ảnh này cho cô, là muốn cô đưa cả hai bé hồ ly và bọn nhỏ về cùng.
Lan Thanh Thanh đã hiểu.
Cô liệt hai bé hồ ly này vào danh sách "tài sản phải đấu tranh giành lại cho thân chủ", sau đó bắt đầu liên lạc với tên bội bạc kia.
****
Tên bội bạc đó tên là Tề Quốc Đống, Bạch Tố Tố cũng đã gửi ảnh của hắn cho Lan Thanh Thanh. Hắn ta là một người đàn ông mặt chữ điền, lông mày nhạt, mắt nhỏ, mũi cao, miệng rộng. Có lẽ do ba năm ôn thi đã vắt kiệt tâm sức, một người đàn ông mới ba mươi tuổi mà đỉnh đầu đã hói.
Lan Thanh Thanh nhìn ảnh và cái tên của hắn ta hồi lâu, vẫn không hiểu nổi tại sao một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có như Bạch Tố Tố lại có thể yêu hắn ta từ cái nhìn đầu tiên.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cho rằng, gu thẩm mỹ của Bạch Tố Tố cũng giống như cách dùng từ "quan lớn, thiếp" của cô ta vậy, đều rất cổ điển, thực old fashion, là một vẻ đẹp vượt thời gian.
Lan Thanh Thanh không thể hiểu nổi, nhưng cô chọn cách tôn trọng.
Đầu tiên, cô gọi điện cho Tề Quốc Đống, nhưng không ai nghe máy. Nửa tiếng sau thử lại, kết quả vẫn như cũ. Có vẻ như sau khi đuổi Bạch Tố Tố ra khỏi nhà, Tề Quốc Đống đã đổi cả số điện thoại.
Không liên lạc được qua điện thoại, cô quyết định đến căn hộ chung cư của Bạch Tố Tố để tìm người.
Dù sao thì căn nhà đó hiện tại vẫn đứng tên Bạch Tố Tố, cô lại có giấy ủy quyền của Bạch Tố Tố, cho dù có xông thẳng vào cũng không phạm pháp.
Căn hộ chung cư của Bạch Tố Tố nằm trong một khu biệt thự cao cấp mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố Hải Thị.
Lan Thanh Thanh tốn hai trăm tệ tiền taxi, xuống xe ở cổng khu biệt thự.
Bảo vệ chặn cô lại, yêu cầu cô xuất trình giấy hẹn trước.
Bạch Tố Tố không đưa cho cô thứ đó. Bản thân Lan Thanh Thanh cũng từng sống trong khu biệt thự kiểu này, nên cô biết xuất trình giấy ủy quyền cũng vô ích, những người không có trong danh sách hẹn trước đều không được phép vào.
Hoặc là xuất trình giấy hẹn trước, hoặc là để chủ nhà đích thân ra mặt, nếu không thì đừng hòng bước vào cổng khu biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro