Những Ngày Tháng Làm Huyện Lệnh Trong Truyện Thần Quái
Chương 8
Đại Thế Giới
2024-11-13 11:49:07
Tống Tứ Phong cũng không thèm để ý, chỉ ôm trân bảo của mình, dỗ dành, “Được được được, ngủ cùng với cha, cha cũng nhớ Diên Niên nhà chúng ta lắm, Diên Niên mấy ngày nay có ngoan ngoãn không nào.”
“Có ạ, Diên Niên rất nghe lời của nương.”
Tống Diên Niên nhu thuận trả lời.
Rất nhanh, Tống Tứ Phong ôm Tống Diên Niên về đến nhà của mình, trước mặt là cửa một tòa nhà làm bằng bùn đất hơi lớn một chút.
Tống Diên Niên giãy dụa hai cái trên người Tống Tứ Phong, trượt xuống, lớn tiếng hô lên.
“Nương ơi, con về rồi đây, cha của con cũng đã trở về rồi.”
“Đã về rồi?” Mẫu thân Giang thị đời này của Tống Diên Niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cá Bạch Ngân trên tay Tống Tứ Phong, vẻ mặt vui mừng.
“Lần này bắt được rồi, vẫn thuận lợi chứ.”
“Cũng được.” Tống Tứ Phong vừa đáp lời, vừa đưa cá cho Giang thị," Mau đi xử lý đi, con trai thích ăn tươi.
“Cái này còn cần chàng phải dặn dò hay sao.” Giang thị nhận lấy cá, liền đi vào phòng bếp. Quay đầu nói với Tống Diên Niên:
“Đi ngủ cùng với cha con một lát đi.”.
Tống Diên Niên ngẩng đầu nhìn cha y, ngoại trừ râu ria xồm xoàm, trước mắt của cha y còn có cả quầng thâm tái xanh, chợt cảm thấy đau lòng một trận.
“Đi đi đi, chúng ta đi ngủ thôi nào.”
Vừa nói vừa bước lên trước lôi kéo cha y đi vào trong phòng.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Tống Diên Niên đã nghe được tiếng ngáy của cha mình, vang vọng bên tai.
Tống Diên Niên rón rén bò ra từ trong lòng cha y, tự mình ôm băng ghế đã sắp cao bằng y, bò lên ghế, ngồi ở bên cạnh bàn cơm chờ ăn cá.
Lúc Giang thị đi ra, nhìn thấy bát đũa đã được bày sẵn ở trên bàn cơm, cảm thấy vui mừng một trận, con ta đã trưởng thành rồi, biết giúp đỡ việc nhà rồi.
“Mau ăn đi con.” Giang thị đẩy bát sứ đen đựng cá bạc ra trước mặt Tống Diên Niên, mỉm cười nhìn bộ dáng nghiêm túc ăn cá của con mình.
“Nương cũng ăn đi.” Tống Diên Niên dùng thìa múc một miếng cá bạc trắng bỏ vào trong bát của Giang thị.
“Nương không ăn, Diên Niên ăn nhiều một chút, phải bồi bổ thân thể.” Giang thị cười dùng bát ngăn lại, đẩy thìa của y về.
Tống Diên Niên im lặng thở dài, dựa theo kinh nghiệm trước kia, Giang thị tuyệt đối sẽ không ăn con cá này. Y chỉ có thể yên lặng vùi đầu ăn.
Chất cá tươi mới ngọt thịt, xương cá giòn rụm đậm vị, rất nhanh Tống Diên Niên đã ăn xong. Theo thường lệ tự mình thu dọn bát nhỏ bẩn bỏ vào trong mâm rửa chén lớn. Lại thu hoạch được vẻ mặt vui mừng con trai hiểu chuyện nhu thuận của Giang thị.
“Có ạ, Diên Niên rất nghe lời của nương.”
Tống Diên Niên nhu thuận trả lời.
Rất nhanh, Tống Tứ Phong ôm Tống Diên Niên về đến nhà của mình, trước mặt là cửa một tòa nhà làm bằng bùn đất hơi lớn một chút.
Tống Diên Niên giãy dụa hai cái trên người Tống Tứ Phong, trượt xuống, lớn tiếng hô lên.
“Nương ơi, con về rồi đây, cha của con cũng đã trở về rồi.”
“Đã về rồi?” Mẫu thân Giang thị đời này của Tống Diên Niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cá Bạch Ngân trên tay Tống Tứ Phong, vẻ mặt vui mừng.
“Lần này bắt được rồi, vẫn thuận lợi chứ.”
“Cũng được.” Tống Tứ Phong vừa đáp lời, vừa đưa cá cho Giang thị," Mau đi xử lý đi, con trai thích ăn tươi.
“Cái này còn cần chàng phải dặn dò hay sao.” Giang thị nhận lấy cá, liền đi vào phòng bếp. Quay đầu nói với Tống Diên Niên:
“Đi ngủ cùng với cha con một lát đi.”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Diên Niên ngẩng đầu nhìn cha y, ngoại trừ râu ria xồm xoàm, trước mắt của cha y còn có cả quầng thâm tái xanh, chợt cảm thấy đau lòng một trận.
“Đi đi đi, chúng ta đi ngủ thôi nào.”
Vừa nói vừa bước lên trước lôi kéo cha y đi vào trong phòng.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Tống Diên Niên đã nghe được tiếng ngáy của cha mình, vang vọng bên tai.
Tống Diên Niên rón rén bò ra từ trong lòng cha y, tự mình ôm băng ghế đã sắp cao bằng y, bò lên ghế, ngồi ở bên cạnh bàn cơm chờ ăn cá.
Lúc Giang thị đi ra, nhìn thấy bát đũa đã được bày sẵn ở trên bàn cơm, cảm thấy vui mừng một trận, con ta đã trưởng thành rồi, biết giúp đỡ việc nhà rồi.
“Mau ăn đi con.” Giang thị đẩy bát sứ đen đựng cá bạc ra trước mặt Tống Diên Niên, mỉm cười nhìn bộ dáng nghiêm túc ăn cá của con mình.
“Nương cũng ăn đi.” Tống Diên Niên dùng thìa múc một miếng cá bạc trắng bỏ vào trong bát của Giang thị.
“Nương không ăn, Diên Niên ăn nhiều một chút, phải bồi bổ thân thể.” Giang thị cười dùng bát ngăn lại, đẩy thìa của y về.
Tống Diên Niên im lặng thở dài, dựa theo kinh nghiệm trước kia, Giang thị tuyệt đối sẽ không ăn con cá này. Y chỉ có thể yên lặng vùi đầu ăn.
Chất cá tươi mới ngọt thịt, xương cá giòn rụm đậm vị, rất nhanh Tống Diên Niên đã ăn xong. Theo thường lệ tự mình thu dọn bát nhỏ bẩn bỏ vào trong mâm rửa chén lớn. Lại thu hoạch được vẻ mặt vui mừng con trai hiểu chuyện nhu thuận của Giang thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro