Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chim Sẻ Nhỏ
2024-10-10 21:40:07
Tại phòng họp của hiệp hội các Xã Dị Văn, mọi người đang theo dõi trận chiến đều im lặng không ai nói gì. Cái người lúc trước còn khen Nam Bình An không dứt miệng thì lúc này cũng đã không nói thêm lời nào.
Đều là bạn đồng lứa nhưng tính tình của Nam Bình An lại quá xốc nổi, sử dụng thuốc kích thích để đi lối tắt. Tuy rằng các loại thuốc này đã được ngầm đồng ý lưu hành nhưng rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận hành động như vậy.
Nếu toàn bộ pháp sư triệu hồi trên thế giới này đều làm theo cách thức giết cá lấy trứng như thế thì sớm hay muộn, bọn họ cũng sẽ rơi vào tình thế không còn linh quái để triệu hồi.
Trái ngược hẳn với Nam Bình An, hành động của Khương Khương lại có tình người hơn.
Đa số mọi người trong hơn một trăm người ngồi đây đều đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Chỉ là…
Tiếp theo, Khương Khương phải làm sao bây giờ?
Không có Chiến Linh thì cho dù linh lực của cô có hồi phục mạnh đến đâu cũng không thể đánh thắng được Tê Cừ đang cuồng loạn.
Có người lên tiếng: “Tôi đề nghị hiệp hội đứng ra ngăn cản trận quyết đấu này, hãy cử người đến nhà họ Nam để tiến hành hòa giải.”
Trước mắt, Trái Đất đang phải đối đầu với tình cảnh vô cùng nghiêm trọng. Tất cả Người Săn Quỷ phải đoàn kết một lòng, không thể để bọn họ tùy tiện giết hại lẫn nhau như vậy.
Khi người phụ trách mảng hòa giải vừa mới cầm điện thoại lên thì chợt nghe thấy giọng nói của Nam Bình An vang lên từ màn hình lớn trước mặt.
“Chưởng môn Khương, có một chuyện mà tôi quên mất.”
Anh ta dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thích ý: “Pháp sư triệu hồi muốn quyết đấu thì phải soạn thư mời chiến. Tôi gửi lời mời chiến này đến cô, cô có tiếp nhận không?”
Chú Trình lập tức lên tiếng: “Tiểu thư, không được!”
Khương Khương: “Tôi nhận lời.”
Thư quyết chiến đã được thiết lập, tự chịu trách nhiệm về chuyện sống chết.
Thiếu niên ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng:
“Ha ha ha… Chiến Linh còn không có mà vẫn dám nhận thư quyết chiến. Khó trách bọn họ đều nói cô là một đứa ngu ngốc! Đầu óc của cô rốt cuộc bị úng nước cỡ nào mà lại dám nhận thư quyết chiến như vậy? Ha ha ha ha…”
Thanh niên trốn trên cây nhíu chặt mày.
Thiếu chủ nhà họ Nam làm việc luôn kiêu ngạo và ương ngạnh. Anh ta biết rõ trí tuệ của cô gái này có thiếu sót nhưng vẫn tính toán thiết lập thư quyết chiến.
Nam Bình An cười đến mức không dừng lại được: “Ha ha ha, hì hì hì, tôi đã nói rồi, đúng không? Tôi sẽ phế bỏ linh căn của cô! Khoét hai mắt của cô! Nếu cô nguyện ý làm một con chó của tôi thì tôi có thể cân nhắc giữ lại cái mạng rẻ rúng của cô!”
“Ha ha ha! Nào tiếp đi! Đồ ngốc kia! Cô có bao nhiêu bản lĩnh thì cứ lấy hết tất cả ra đi!”
Trong một căn phòng ở cửa hàng sách, Mộ Uyên đang nhìn hình ảnh Nam Bình An đang nở nụ cười càn rỡ trên màn hình và sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như thường.
Anh đã gặp quá nhiều người ngu xuẩn như vậy rồi. Xem ra, bất kể ở chỗ nào thì vẫn có rất nhiều người sốt ruột muốn đi gặp Diêm Vương.
Mộ Uyên nhìn về phía Khương Khương, cô gái cũng không thèm quan tâm đến Nam Bình An mà lại nhìn về phía chú chim sẻ nhỏ đang bay đến, đậu trên ngón tay của mình.
Ngay từ lúc đầu, chú chim sẻ nhỏ đã tìm đến và đậu trên bờ vai của Khương Khương rồi. Nhưng lúc đó, cô đang bận triệu hồi Bì Bì nên không rảnh để ý đến nó.
Lúc này, hình như cô đã cảm nhận được điều gì đó. Khương Khương vươn ngón tay trắng nõn của mình ra, chú chim sẻ nhỏ lập tức đậu lên đó. Nó líu ríu vài tiếng, đôi cánh nhỏ hơi rung lên.
Khương Khương bình tĩnh nhìn nó: “Thật sự muốn đi sao?”
Chú chim sẻ nhỏ gật đầu liên tục.
“Nhưng mà, em còn quá nhỏ, vừa mới sinh ra chưa được bao lâu. Vốn dĩ chị còn muốn chờ em lớn hơn một chút nữa rồi mới ký kết khế ước.” Khương Khương vẫn còn rất rối rắm.
Chú chim sẻ nhỏ gấp gáp đến mức nhảy tới nhảy lui. Nó cố gắng muốn chứng minh bản thân có thực lực không thua kém gì dị thú đã trưởng thành.
Khương Khương sờ đầu của nó.
“Được rồi.”
Sợi linh khí màu trắng từ ngón tay của cô bắt đầu kéo dài và buộc vào cơ thể của chim sẻ nhỏ. Nó có kích thước nhỏ bé nên sợi linh khí quấn quanh một vòng là vừa vặn.
Lần này, những người ở hiệp hội các Xã Dị Văn đã cảm nhận được một lực lượng hùng mạnh truyền ra từ thân thể của chim sẻ nhỏ…
Có người lẩm bẩm nói: “Khương Khương, cô ấy… vẫn là pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ sao?”
Có người trả lời: “Không phải, người có thể ký kết khế ước với Chiến Linh cấp bậc {Thần} thì sẽ nhảy ít nhất hai bậc.”
“Là cấp Nhị Chước Tử sao…” Tất cả mọi người đồng lòng cảm thán.
Khương Khương là Người Săn Quỷ tăng bậc thực lực nhanh nhất trong những người mà bọn họ từng gặp!
“Nhưng mà, dị thú này còn rất nhỏ, có lẽ sẽ không đánh bại được Tê Cừ đã cuồng hóa đâu.”
“Thật sự không thể can thiệp ngăn lại Nam Bình An sao?”
“Thư quyết đấu đã được thiết lập rồi, trừ phi năm vị kia lên tiếng.” Có người ám chỉ đến những người cầm quyền tối cao của hiệp hội.
Đều là bạn đồng lứa nhưng tính tình của Nam Bình An lại quá xốc nổi, sử dụng thuốc kích thích để đi lối tắt. Tuy rằng các loại thuốc này đã được ngầm đồng ý lưu hành nhưng rất nhiều người vẫn không thể chấp nhận hành động như vậy.
Nếu toàn bộ pháp sư triệu hồi trên thế giới này đều làm theo cách thức giết cá lấy trứng như thế thì sớm hay muộn, bọn họ cũng sẽ rơi vào tình thế không còn linh quái để triệu hồi.
Trái ngược hẳn với Nam Bình An, hành động của Khương Khương lại có tình người hơn.
Đa số mọi người trong hơn một trăm người ngồi đây đều đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Chỉ là…
Tiếp theo, Khương Khương phải làm sao bây giờ?
Không có Chiến Linh thì cho dù linh lực của cô có hồi phục mạnh đến đâu cũng không thể đánh thắng được Tê Cừ đang cuồng loạn.
Có người lên tiếng: “Tôi đề nghị hiệp hội đứng ra ngăn cản trận quyết đấu này, hãy cử người đến nhà họ Nam để tiến hành hòa giải.”
Trước mắt, Trái Đất đang phải đối đầu với tình cảnh vô cùng nghiêm trọng. Tất cả Người Săn Quỷ phải đoàn kết một lòng, không thể để bọn họ tùy tiện giết hại lẫn nhau như vậy.
Khi người phụ trách mảng hòa giải vừa mới cầm điện thoại lên thì chợt nghe thấy giọng nói của Nam Bình An vang lên từ màn hình lớn trước mặt.
“Chưởng môn Khương, có một chuyện mà tôi quên mất.”
Anh ta dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười thích ý: “Pháp sư triệu hồi muốn quyết đấu thì phải soạn thư mời chiến. Tôi gửi lời mời chiến này đến cô, cô có tiếp nhận không?”
Chú Trình lập tức lên tiếng: “Tiểu thư, không được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Khương: “Tôi nhận lời.”
Thư quyết chiến đã được thiết lập, tự chịu trách nhiệm về chuyện sống chết.
Thiếu niên ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng:
“Ha ha ha… Chiến Linh còn không có mà vẫn dám nhận thư quyết chiến. Khó trách bọn họ đều nói cô là một đứa ngu ngốc! Đầu óc của cô rốt cuộc bị úng nước cỡ nào mà lại dám nhận thư quyết chiến như vậy? Ha ha ha ha…”
Thanh niên trốn trên cây nhíu chặt mày.
Thiếu chủ nhà họ Nam làm việc luôn kiêu ngạo và ương ngạnh. Anh ta biết rõ trí tuệ của cô gái này có thiếu sót nhưng vẫn tính toán thiết lập thư quyết chiến.
Nam Bình An cười đến mức không dừng lại được: “Ha ha ha, hì hì hì, tôi đã nói rồi, đúng không? Tôi sẽ phế bỏ linh căn của cô! Khoét hai mắt của cô! Nếu cô nguyện ý làm một con chó của tôi thì tôi có thể cân nhắc giữ lại cái mạng rẻ rúng của cô!”
“Ha ha ha! Nào tiếp đi! Đồ ngốc kia! Cô có bao nhiêu bản lĩnh thì cứ lấy hết tất cả ra đi!”
Trong một căn phòng ở cửa hàng sách, Mộ Uyên đang nhìn hình ảnh Nam Bình An đang nở nụ cười càn rỡ trên màn hình và sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như thường.
Anh đã gặp quá nhiều người ngu xuẩn như vậy rồi. Xem ra, bất kể ở chỗ nào thì vẫn có rất nhiều người sốt ruột muốn đi gặp Diêm Vương.
Mộ Uyên nhìn về phía Khương Khương, cô gái cũng không thèm quan tâm đến Nam Bình An mà lại nhìn về phía chú chim sẻ nhỏ đang bay đến, đậu trên ngón tay của mình.
Ngay từ lúc đầu, chú chim sẻ nhỏ đã tìm đến và đậu trên bờ vai của Khương Khương rồi. Nhưng lúc đó, cô đang bận triệu hồi Bì Bì nên không rảnh để ý đến nó.
Lúc này, hình như cô đã cảm nhận được điều gì đó. Khương Khương vươn ngón tay trắng nõn của mình ra, chú chim sẻ nhỏ lập tức đậu lên đó. Nó líu ríu vài tiếng, đôi cánh nhỏ hơi rung lên.
Khương Khương bình tĩnh nhìn nó: “Thật sự muốn đi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú chim sẻ nhỏ gật đầu liên tục.
“Nhưng mà, em còn quá nhỏ, vừa mới sinh ra chưa được bao lâu. Vốn dĩ chị còn muốn chờ em lớn hơn một chút nữa rồi mới ký kết khế ước.” Khương Khương vẫn còn rất rối rắm.
Chú chim sẻ nhỏ gấp gáp đến mức nhảy tới nhảy lui. Nó cố gắng muốn chứng minh bản thân có thực lực không thua kém gì dị thú đã trưởng thành.
Khương Khương sờ đầu của nó.
“Được rồi.”
Sợi linh khí màu trắng từ ngón tay của cô bắt đầu kéo dài và buộc vào cơ thể của chim sẻ nhỏ. Nó có kích thước nhỏ bé nên sợi linh khí quấn quanh một vòng là vừa vặn.
Lần này, những người ở hiệp hội các Xã Dị Văn đã cảm nhận được một lực lượng hùng mạnh truyền ra từ thân thể của chim sẻ nhỏ…
Có người lẩm bẩm nói: “Khương Khương, cô ấy… vẫn là pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ sao?”
Có người trả lời: “Không phải, người có thể ký kết khế ước với Chiến Linh cấp bậc {Thần} thì sẽ nhảy ít nhất hai bậc.”
“Là cấp Nhị Chước Tử sao…” Tất cả mọi người đồng lòng cảm thán.
Khương Khương là Người Săn Quỷ tăng bậc thực lực nhanh nhất trong những người mà bọn họ từng gặp!
“Nhưng mà, dị thú này còn rất nhỏ, có lẽ sẽ không đánh bại được Tê Cừ đã cuồng hóa đâu.”
“Thật sự không thể can thiệp ngăn lại Nam Bình An sao?”
“Thư quyết đấu đã được thiết lập rồi, trừ phi năm vị kia lên tiếng.” Có người ám chỉ đến những người cầm quyền tối cao của hiệp hội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro