Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Hậu Duệ Tài Giỏ...
2024-10-10 21:40:07
Thân thể của Phi Liêm đã hoàn toàn giấu kín trong sương trắng, chỉ để lộ ra một đôi mắt hươu màu vàng đồng. Tầm mắt của nó liếc qua liếc lại giữa cô gái trẻ và Võ Tổ. Cuối cùng, Phi Liêm lộ ra vẻ mặt bội phục.
Chưởng môn nhỏ tuổi của nhà họ Khương quả nhiên có dũng khí không nhỏ, trên đời này chắc hẳn không còn người nào có thể sánh bằng cô.
“Cô dự định xử lý những người ở đây như thế nào?” Giọng nói của Mộ Uyên hơi trầm xuống: “Hay là, để bổn vương giúp cô giết sạch bọn họ?”
Những người có mặt ở đây đều rùng mình một cái!
Mộ Uyên tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ cần cô mở miệng thì bổn vương sẽ thỏa mãn nguyện vọng trong lòng cô.”
Một khi Khương Khương lên tiếng thì anh có thể “trả ơn” ngay lập tức rồi.
Khương Khương lắc đầu: “Là do tôi không giỏi bằng người ta.”
Cô nhìn về phía Phi Liêm đã gần như biến mất, chỉ còn một đống sừng lờ mờ ẩn hiện trong màn sương trắng: “Nói cho linh chủ của bạn, chờ đến khi nào vết thương của ông ấy lành hẳn thì lại giao đấu với tôi một trận.”
“Vấn đề giữa các gia tộc triệu hồi thì vẫn cần phải dùng Chiến Linh để giải quyết.” Khóe miệng của Khương Khương hơi nhếch lên: “Tôi cũng nghĩ y như vậy đấy.”
Dư Thu đang nằm trên mặt đất ở nơi xa cũng nghe thấy lời nói của cô gái trẻ, sắc mặt của ông ấy khá giật mình.
Khương Khương không giống như những pháp sư triệu hồi mà ông ấy đã gặp từ trước đến nay, cũng khác tất cả pháp sư triệu hồi trực thuộc nhà họ Nam…
Dư Thu nhìn lên những ánh sao le lói trên bầu trời đêm. Chúng cũng giống như bản thân ông ấy vậy, đang chờ đợi bị cắn nuốt bởi ánh sáng ban ngày.
Đây là vận mệnh của ông ấy.
Nghe vậy, Mộ Uyên đã nhìn cô chăm chú một lúc.
Anh chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, lốc xoáy màu vàng kim đã biến mất trong đêm tối từ lúc nào.
“Tùy cô.” Anh vung tay lên, tất cả mọi người ở hiện trường đều dịch chuyển trở lại trong xe ô tô: “Tất cả cút nhanh đi.”
Thị trấn nhỏ lập tức vang lên một loạt tiếng động giẫm chân ga ô tô.
Tất cả mọi người được nhà họ Nam phái đến đều bỏ chạy ngay lập tức.
Phi Liêm chậm rãi lộ ra một nửa con ngươi, nhìn cô gái một hồi lâu rồi nói: “Nhữ không hổ là hậu duệ nhà họ Khương, rất tài giỏi.”
Đây là những lời thật lòng của nó.
Một nghìn năm trước, nó đã bị Khương Lạc Bạch đánh bại. Và ngày hôm nay, nó cũng bị Khương Khương đánh bại.
Nhưng lúc này, nó đã thua tâm phục khẩu phục.
Bất kể là do trùng hợp hay là may mắn thì kết quả cũng là chưởng môn nhỏ tuổi nhà họ Khương đã cưỡng chế phá giải được mười sáu thuật cấm chú kia.
Nhìn lượng linh khí mênh mông đang chứa đựng trong thân thể của Khương Khương thì có lẽ, vào lần gặp mặt tiếp theo, cô gái này sẽ triệu hồi được một Chiến Linh chân chính.
Nghĩ đến đây, Phi Liêm quả thật cũng vô cùng chờ mong.
“Đại nhân Võ Tổ, tại hạ đi trước đây.”
Sau khi nói xong những lời này thì Phi Liêm đã hoàn toàn biến mất trong sương trắng, tiêu tan trong gió.
Cùng lúc đó, bốn Xã Dị Văn ở Đông, Tây, Nam, Bắc đều đã nhận ra sự bất thường ở thị trấn nhỏ phía Nam này…
Lúc Dư Thu được khiêng trở về thì chỉ còn một hơi thở mong manh. Ông ấy nằm trên cáng, không nhịn nổi phải bật cười một tiếng khiến máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Nhà họ Nam đã khiêu khích phải người không dễ chọc rồi. Khương Khương, Xã Sài Phong sẽ trở thành một sự tồn tại vượt thời đại.
Vào lúc còn sống thì ông ấy nhất định phải tận mắt nhìn thấy sự sụp đổ của nhà họ Nam. Cũng phải nhìn thấy sự quật khởi của Xã Sài Phong…!
…
Sau khi tất cả rời đi thì khu phố cổ lại chìm vào yên tĩnh.
Chú Trình ôm ngực ngồi xuống ngưỡng cửa.
Khương Khương nhìn về phía người nào đó cách đấy không xa: “Anh vẫn mặc áo giáp à, không thấy nặng sao? Còn cả thứ khổng lồ đằng sau lưng anh nữa, nó không nặng à?”
Mộ Uyên hừ lạnh: “Nhẹ tựa lông hồng.”
Anh đi vào trong nhà, bộ áo giáp phát ra từng tiếng lách cách. Nhưng khi đi đến cửa thì anh mới nhận ra cửa hàng này nhỏ đến đáng ngạc nhiên. Thanh kiếm khổng lồ sau lưng anh sợ rằng sẽ đâm thủng khung cửa mất.
Mộ Uyên vẫy tay, áo giáp và cả thanh kiếm khổng lồ đều cùng biến mất.
Bên trong, anh mặc một trường bào màu đen, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, thân hình cao ráo có hơi cô quạnh dưới ánh trăng.
Khi đi ngang qua chú Trình, Mộ Uyên đã nổi lòng trắc ẩn, vươn tay đặt trên đỉnh đầu mái tóc hoa râm của ông ấy.
Một dòng nước ấm cuồn cuộn rót vào cơ thể khiến thân hình gầy yếu của chú Trình như được hồi phục sức sống, con mắt bên trái cũng không còn nhòe nhoẹt nữa.
Chú Trình hoảng hốt.
“Cảm… cảm ơn đại nhân.”
“Lấy mệnh mời Thần, tận trung tận nghĩa.” Đây là công nhận của Mộ Uyên dành cho ông ấy. Anh đánh giá cao những người như vậy.
Khương Khương chạy về, định bắt lấy ống tay áo của Mộ Uyên nhưng lại phát hiện ra lòng bàn tay của cô xuyên thẳng qua vạt tay áo đang phất phơ trong gió kia…
Không chạm được sao? Cô sững sờ nhìn bóng dáng trước mặt.
Mộ Uyên chậm rãi quay đầu lại.
Gió đêm thổi bay những sợi tóc mai của anh, lướt qua hàng lông mày thanh mảnh, ống tay áo to rộng tung bay phấp phới. Chỉ cần lướt nhìn trong nháy mắt thì hình ảnh này đã mang lại cảm giác như nhìn thấy Nguyệt Thần hạ phàm.
Khương Khương ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết là do không thể chạm vào thân thể hay là bởi vì dung mạo của anh nữa?
Trong quá khứ, mỗi lần cô nhìn thấy Mộ Uyên thì anh đều đội mũ giáp, toàn thân tràn đầy máu me. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy “bức tranh toàn cảnh” ngăn nắp, sạch sẽ, không chút che đậy của anh.
“Đừng ngạc nhiên.” Mộ Uyên thản nhiên nói: “Bổn vương bây giờ chỉ là linh phách mà thôi, không chạm vào được là điều rất bình thường.”
Chưởng môn nhỏ tuổi của nhà họ Khương quả nhiên có dũng khí không nhỏ, trên đời này chắc hẳn không còn người nào có thể sánh bằng cô.
“Cô dự định xử lý những người ở đây như thế nào?” Giọng nói của Mộ Uyên hơi trầm xuống: “Hay là, để bổn vương giúp cô giết sạch bọn họ?”
Những người có mặt ở đây đều rùng mình một cái!
Mộ Uyên tiếp tục dụ dỗ: “Chỉ cần cô mở miệng thì bổn vương sẽ thỏa mãn nguyện vọng trong lòng cô.”
Một khi Khương Khương lên tiếng thì anh có thể “trả ơn” ngay lập tức rồi.
Khương Khương lắc đầu: “Là do tôi không giỏi bằng người ta.”
Cô nhìn về phía Phi Liêm đã gần như biến mất, chỉ còn một đống sừng lờ mờ ẩn hiện trong màn sương trắng: “Nói cho linh chủ của bạn, chờ đến khi nào vết thương của ông ấy lành hẳn thì lại giao đấu với tôi một trận.”
“Vấn đề giữa các gia tộc triệu hồi thì vẫn cần phải dùng Chiến Linh để giải quyết.” Khóe miệng của Khương Khương hơi nhếch lên: “Tôi cũng nghĩ y như vậy đấy.”
Dư Thu đang nằm trên mặt đất ở nơi xa cũng nghe thấy lời nói của cô gái trẻ, sắc mặt của ông ấy khá giật mình.
Khương Khương không giống như những pháp sư triệu hồi mà ông ấy đã gặp từ trước đến nay, cũng khác tất cả pháp sư triệu hồi trực thuộc nhà họ Nam…
Dư Thu nhìn lên những ánh sao le lói trên bầu trời đêm. Chúng cũng giống như bản thân ông ấy vậy, đang chờ đợi bị cắn nuốt bởi ánh sáng ban ngày.
Đây là vận mệnh của ông ấy.
Nghe vậy, Mộ Uyên đã nhìn cô chăm chú một lúc.
Anh chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, lốc xoáy màu vàng kim đã biến mất trong đêm tối từ lúc nào.
“Tùy cô.” Anh vung tay lên, tất cả mọi người ở hiện trường đều dịch chuyển trở lại trong xe ô tô: “Tất cả cút nhanh đi.”
Thị trấn nhỏ lập tức vang lên một loạt tiếng động giẫm chân ga ô tô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả mọi người được nhà họ Nam phái đến đều bỏ chạy ngay lập tức.
Phi Liêm chậm rãi lộ ra một nửa con ngươi, nhìn cô gái một hồi lâu rồi nói: “Nhữ không hổ là hậu duệ nhà họ Khương, rất tài giỏi.”
Đây là những lời thật lòng của nó.
Một nghìn năm trước, nó đã bị Khương Lạc Bạch đánh bại. Và ngày hôm nay, nó cũng bị Khương Khương đánh bại.
Nhưng lúc này, nó đã thua tâm phục khẩu phục.
Bất kể là do trùng hợp hay là may mắn thì kết quả cũng là chưởng môn nhỏ tuổi nhà họ Khương đã cưỡng chế phá giải được mười sáu thuật cấm chú kia.
Nhìn lượng linh khí mênh mông đang chứa đựng trong thân thể của Khương Khương thì có lẽ, vào lần gặp mặt tiếp theo, cô gái này sẽ triệu hồi được một Chiến Linh chân chính.
Nghĩ đến đây, Phi Liêm quả thật cũng vô cùng chờ mong.
“Đại nhân Võ Tổ, tại hạ đi trước đây.”
Sau khi nói xong những lời này thì Phi Liêm đã hoàn toàn biến mất trong sương trắng, tiêu tan trong gió.
Cùng lúc đó, bốn Xã Dị Văn ở Đông, Tây, Nam, Bắc đều đã nhận ra sự bất thường ở thị trấn nhỏ phía Nam này…
Lúc Dư Thu được khiêng trở về thì chỉ còn một hơi thở mong manh. Ông ấy nằm trên cáng, không nhịn nổi phải bật cười một tiếng khiến máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Nhà họ Nam đã khiêu khích phải người không dễ chọc rồi. Khương Khương, Xã Sài Phong sẽ trở thành một sự tồn tại vượt thời đại.
Vào lúc còn sống thì ông ấy nhất định phải tận mắt nhìn thấy sự sụp đổ của nhà họ Nam. Cũng phải nhìn thấy sự quật khởi của Xã Sài Phong…!
…
Sau khi tất cả rời đi thì khu phố cổ lại chìm vào yên tĩnh.
Chú Trình ôm ngực ngồi xuống ngưỡng cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Khương nhìn về phía người nào đó cách đấy không xa: “Anh vẫn mặc áo giáp à, không thấy nặng sao? Còn cả thứ khổng lồ đằng sau lưng anh nữa, nó không nặng à?”
Mộ Uyên hừ lạnh: “Nhẹ tựa lông hồng.”
Anh đi vào trong nhà, bộ áo giáp phát ra từng tiếng lách cách. Nhưng khi đi đến cửa thì anh mới nhận ra cửa hàng này nhỏ đến đáng ngạc nhiên. Thanh kiếm khổng lồ sau lưng anh sợ rằng sẽ đâm thủng khung cửa mất.
Mộ Uyên vẫy tay, áo giáp và cả thanh kiếm khổng lồ đều cùng biến mất.
Bên trong, anh mặc một trường bào màu đen, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, thân hình cao ráo có hơi cô quạnh dưới ánh trăng.
Khi đi ngang qua chú Trình, Mộ Uyên đã nổi lòng trắc ẩn, vươn tay đặt trên đỉnh đầu mái tóc hoa râm của ông ấy.
Một dòng nước ấm cuồn cuộn rót vào cơ thể khiến thân hình gầy yếu của chú Trình như được hồi phục sức sống, con mắt bên trái cũng không còn nhòe nhoẹt nữa.
Chú Trình hoảng hốt.
“Cảm… cảm ơn đại nhân.”
“Lấy mệnh mời Thần, tận trung tận nghĩa.” Đây là công nhận của Mộ Uyên dành cho ông ấy. Anh đánh giá cao những người như vậy.
Khương Khương chạy về, định bắt lấy ống tay áo của Mộ Uyên nhưng lại phát hiện ra lòng bàn tay của cô xuyên thẳng qua vạt tay áo đang phất phơ trong gió kia…
Không chạm được sao? Cô sững sờ nhìn bóng dáng trước mặt.
Mộ Uyên chậm rãi quay đầu lại.
Gió đêm thổi bay những sợi tóc mai của anh, lướt qua hàng lông mày thanh mảnh, ống tay áo to rộng tung bay phấp phới. Chỉ cần lướt nhìn trong nháy mắt thì hình ảnh này đã mang lại cảm giác như nhìn thấy Nguyệt Thần hạ phàm.
Khương Khương ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết là do không thể chạm vào thân thể hay là bởi vì dung mạo của anh nữa?
Trong quá khứ, mỗi lần cô nhìn thấy Mộ Uyên thì anh đều đội mũ giáp, toàn thân tràn đầy máu me. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy “bức tranh toàn cảnh” ngăn nắp, sạch sẽ, không chút che đậy của anh.
“Đừng ngạc nhiên.” Mộ Uyên thản nhiên nói: “Bổn vương bây giờ chỉ là linh phách mà thôi, không chạm vào được là điều rất bình thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro