Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Quái Vật Đá
2024-10-10 21:40:07
Trên con đường núi quanh co, cây cối ven đường bị bẻ gãy đổ rạp hỗn loạn trên mặt đất. Càng tiếp cận đến khu vực ngôi miếu đổ nát thì càng cảm nhận rõ ràng hơn sự rung chuyển của nền đất dưới chân.
Tại khu vực của đội bọc đánh từ đằng sau, Lâm Từ đang đứng trên cành cây hòe cao chót vót, giương sẵn cây cung màu đen trong tay, chờ đợi thời cơ tấn công.
Khi nhận thấy có ánh lửa màu đỏ bùng lên thì Lâm Từ không khỏi ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bàn tay cầm cung của anh ta cũng vô thức run rẩy một chút.
Dư Thu đứng dưới gốc cây lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, tuyệt đối không được trượt tay đâu đấy. Tôi còn đang đứng ở đây này.”
Chu Tước bay từ phía xa đến, vạch một vệt lửa trên vùng trời mà nó bay qua.
“Anh Dư, là Khương Khương.”
Lâm Từ lại một lần nữa tập trung sức lực kéo căng dây cung, nhắm thẳng đến đám ma vật đang tụ tập ở cửa sau ngôi miếu đổ nát.
Vèo!...
Anh ta nhẹ nhàng thả tay ra, ba mũi tên nhanh chóng bắn thẳng về phía trước, xuyên thủng đầu của chúng nó!
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Đầu ngón tay của Dư Thu vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá, nhìn cô gái ngồi trên lưng hồ ly đang lướt nhanh về phía này. Sau đó, ông ấy dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc đang cháy dở.
Bì Bì dừng lại trước mặt hai người Dư Thu, đôi cánh sau lưng cũng gập gọn lại.
Dư Thu lên tiếng chào hỏi trước, cười nói: “Chưởng môn Khương, cô đã đến rồi à?”
Còn Lâm Từ vẫn phải tiếp tục dọn dẹp đám ma vật xung quanh.
Có rất nhiều chủng biến dị đang ẩn núp quanh khu vực ngôi miếu đổ nát này. Cơn mưa lớn ngày ở mấy ngày hôm trước dường như đã cung cấp dinh dưỡng tẩm bổ cho chúng nó.
Tốc độ sinh trưởng của đám quái vật này quá nhanh khiến Lâm Từ đã bận rộn một hồi lâu mà vẫn chưa thể dọn sạch được.
“Anh Dư, hãy giúp em một tay.” Thiếu niên bất đắc dĩ lên tiếng.
Lâm Từ không dám phân tâm nhưng lại vô thức nhìn về phía Khương Khương.
Dư Thu: “Câu cũng biết rồi đấy. Vào vài ngày trước, Phi Liêm đã xin nghỉ phép rồi. Bây giờ tôi cũng không có cách nào giúp cậu được cả.”
Dư Thu cũng không thể cưỡng ép triệu hồi Phi Liêm ra được.
Khương Khương: “Tôi sẽ để lại Bì Bì ở đây giúp anh.” Cô vỗ nhẹ vào lưng của hồ ly, ý bảo nó đặt mình xuống dưới.
Lâm Từ nhanh chóng nói: “…Không cần đâu! Tôi vẫn kiểm soát được tình hình!”
Tình cảnh trong miếu sẽ tràn ngập nguy cơ không thể xác định trước nên Khương Khương dẫn Bì Bì theo sẽ càng ổn thỏa hơn. Lâm Từ tập trung điều chỉnh lại hơi thở của mình và những mũi tên bắn ra sau đó cũng phát sáng rực rỡ hơn.
Khương Khương: “Tôi đã trao đổi nhiệm vụ với Tạ Lâm, cô ấy đang thay tôi đi xuống núi và canh gác chỗ lối vào.”
“Cô ấy không có việc gì chứ?” Dư Thu hỏi.
Sau khi lên núi, một màn sương mù trắng đục đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ lạc mất nhau. Ngay sau đó, trong tai nghe vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tạ Lâm và mãi cho đến bây giờ, tín hiệu liên lạc vẫn chưa thể kết nối bình thường lại được.
“Bị thương một số chỗ.”
Khương Khương vừa dứt lời thì không biết trong ngôi miếu hoang kia đã xảy ra chuyện gì, một nửa vách tường trước mặt bọn họ đột nhiên vỡ vụn, đất đá bị lở ra cũng văng tung tóe về phía bọn họ.
Bì Bì linh hoạt chở Khương Khương né tránh.
“Đi thôi!” Khương Khương cúi người ôm cổ Bì Bì: “Chúng ta đi vào trong!”
Cô đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tước, hồ ly dang rộng đôi cánh sau lưng, nhanh chóng phi vào bên trong bức tường màu đỏ bao quanh ngôi miếu hoang kia.
Lúc này, có một con quái vật đá khổng lồ đang đứng sừng sững trong sân của ngôi miếu hoang. Hình như nó được lắp ráp lại từ những khối đá lớn xung quanh, có cặp mặt rực sáng màu xanh lá cây.
Nhìn kỹ hơn thì cô thấy bóng dáng một thanh niên đang nằm ngửa trên đống đá vụn. Anh ấy trào máu tươi từ khóe miệng, đang nâng một bàn tay lên, che đằng trước ngực.
Tại khu vực bên trong ngôi miếu hoang hiện giờ chỉ có một mình anh ấy đang nằm đó.
La Văn Hạo nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót bên tai nên cũng cố sức ngẩng đầu lên thì chợt thấy một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt dữ dội xẹt qua trước mắt và ngay sau đó là một con cáo biết bay lướt nhanh qua.
Ở một nơi khác cách đó không xa có vài tia chớp điện lóe lên lập lòe.
Con quái vật đá chống đỡ năm lần sấm đánh như vậy rồi bực bội nâng cánh tay đá khổng lồ lên, nện mạnh về phía con người nhỏ bé đang đứng bên dưới.
Ngay lúc này, Chu Tước vỗ mạnh hai cánh, phun ra một loạt quả cầu lửa! Khiến thân thể của quái vật đá hơi lảo đảo.
La Văn Hạo không thể ngờ được rằng lại gặp Khương Khương ở chỗ này.
Bây giờ, tay chân của anh ấy đã tê bại hoàn toàn, xương cốt ở ngực như thể đã bị dập nát, đến mức chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau đớn.
Trong tình hình thảm thương như vậy mà La Văn Hạo lại đột ngột nhìn thấy hai Chiến Linh xuất hiện trước mắt nên đầu óc của anh ấy có hơi choáng váng.
Khi La Văn Hạo nhìn thấy hồ ly phi nhanh về phía chiến trường và kéo chỉ huy tiểu đội bọn họ ra … thì cuối cùng, anh ấy đã nhận ra cả hai Chiến Linh này đều là do Khương Khương triệu hồi!
Chu Tước xông vào chiến đấu với con quái vật đá kia.
Ánh lửa đỏ rực phản chiếu hằn sâu trong đáy mắt của La Văn Hạo khiến trái tim của anh ấy không khỏi đập nhanh một nhịp… Đây là một sức mạnh khủng bố đến cỡ nào chứ!
Từ trước đến nay, Chiến Linh cấp “Thần” vẫn chỉ luôn tồn tại trong những lời đồn mà anh ấy được nghe kể thôi!
Nhưng cô gái đứng trước mắt anh ấy lại có thể ký kết khế ước với Chu Tước sao? Chưa nói đến chuyện tại nơi này còn xuất hiện một con hồ ly cấp “Tôn” nữa!
Không chỉ mỗi La Văn Hạo mà ngay cả Ninh Khải Toàn của Xã Vân Tiêu cũng sửng sốt trong chốc lát.
Ninh Khải Toàn là tổng chỉ huy tiểu đội săn quỷ lần này, gánh vác trọng trách nặng nề trên vai. Nếu kế hoạch tác chiến hôm nay thất bại thì sau khi trở về tổng bộ hiệp hội, ông ấy sẽ phải chịu đòn nhận tội.
Bởi vì đoàn sương mù dày đặc đột ngột xuất hiện trong đêm khiến cho tín hiệu liên lạc của tiểu đội bị cản trở và mọi người cũng lạc mất nhau. Đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được Tạ Lâm và Tô Nhiên.
Tô Nhiên là người nhỏ nhất trong tiểu đội nhưng thực lực mạnh mẽ của cậu bé lại rõ như ban ngày. Vì vậy, Ninh Khải Toàn cũng không lo lắng lắm về việc Tô Nhiên sẽ gặp chuyện gì không may.
Nhưng mà, để chiến đấu với quái vật đá này thì trong bọn họ phải có người đủ khả năng đối đầu với nó mới được.
La Văn Hạo đã bị thương nặng rồi, không thể tham gia chiến đấu được nữa và năng lực khống chế sấm sét của ông ấy thì lại không nhằm nhò gì đối với con quái vật đá kia.
May mắn thay, Chu Tước đã xuất hiện kịp thời, quấy nhiễu con quái vật đá và giúp Ninh Khải Toàn có được một cơ hội để thở dốc.
Tại khu vực của đội bọc đánh từ đằng sau, Lâm Từ đang đứng trên cành cây hòe cao chót vót, giương sẵn cây cung màu đen trong tay, chờ đợi thời cơ tấn công.
Khi nhận thấy có ánh lửa màu đỏ bùng lên thì Lâm Từ không khỏi ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bàn tay cầm cung của anh ta cũng vô thức run rẩy một chút.
Dư Thu đứng dưới gốc cây lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, tuyệt đối không được trượt tay đâu đấy. Tôi còn đang đứng ở đây này.”
Chu Tước bay từ phía xa đến, vạch một vệt lửa trên vùng trời mà nó bay qua.
“Anh Dư, là Khương Khương.”
Lâm Từ lại một lần nữa tập trung sức lực kéo căng dây cung, nhắm thẳng đến đám ma vật đang tụ tập ở cửa sau ngôi miếu đổ nát.
Vèo!...
Anh ta nhẹ nhàng thả tay ra, ba mũi tên nhanh chóng bắn thẳng về phía trước, xuyên thủng đầu của chúng nó!
“Ừm, tôi thấy rồi.”
Đầu ngón tay của Dư Thu vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá, nhìn cô gái ngồi trên lưng hồ ly đang lướt nhanh về phía này. Sau đó, ông ấy dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc đang cháy dở.
Bì Bì dừng lại trước mặt hai người Dư Thu, đôi cánh sau lưng cũng gập gọn lại.
Dư Thu lên tiếng chào hỏi trước, cười nói: “Chưởng môn Khương, cô đã đến rồi à?”
Còn Lâm Từ vẫn phải tiếp tục dọn dẹp đám ma vật xung quanh.
Có rất nhiều chủng biến dị đang ẩn núp quanh khu vực ngôi miếu đổ nát này. Cơn mưa lớn ngày ở mấy ngày hôm trước dường như đã cung cấp dinh dưỡng tẩm bổ cho chúng nó.
Tốc độ sinh trưởng của đám quái vật này quá nhanh khiến Lâm Từ đã bận rộn một hồi lâu mà vẫn chưa thể dọn sạch được.
“Anh Dư, hãy giúp em một tay.” Thiếu niên bất đắc dĩ lên tiếng.
Lâm Từ không dám phân tâm nhưng lại vô thức nhìn về phía Khương Khương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thu: “Câu cũng biết rồi đấy. Vào vài ngày trước, Phi Liêm đã xin nghỉ phép rồi. Bây giờ tôi cũng không có cách nào giúp cậu được cả.”
Dư Thu cũng không thể cưỡng ép triệu hồi Phi Liêm ra được.
Khương Khương: “Tôi sẽ để lại Bì Bì ở đây giúp anh.” Cô vỗ nhẹ vào lưng của hồ ly, ý bảo nó đặt mình xuống dưới.
Lâm Từ nhanh chóng nói: “…Không cần đâu! Tôi vẫn kiểm soát được tình hình!”
Tình cảnh trong miếu sẽ tràn ngập nguy cơ không thể xác định trước nên Khương Khương dẫn Bì Bì theo sẽ càng ổn thỏa hơn. Lâm Từ tập trung điều chỉnh lại hơi thở của mình và những mũi tên bắn ra sau đó cũng phát sáng rực rỡ hơn.
Khương Khương: “Tôi đã trao đổi nhiệm vụ với Tạ Lâm, cô ấy đang thay tôi đi xuống núi và canh gác chỗ lối vào.”
“Cô ấy không có việc gì chứ?” Dư Thu hỏi.
Sau khi lên núi, một màn sương mù trắng đục đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ lạc mất nhau. Ngay sau đó, trong tai nghe vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tạ Lâm và mãi cho đến bây giờ, tín hiệu liên lạc vẫn chưa thể kết nối bình thường lại được.
“Bị thương một số chỗ.”
Khương Khương vừa dứt lời thì không biết trong ngôi miếu hoang kia đã xảy ra chuyện gì, một nửa vách tường trước mặt bọn họ đột nhiên vỡ vụn, đất đá bị lở ra cũng văng tung tóe về phía bọn họ.
Bì Bì linh hoạt chở Khương Khương né tránh.
“Đi thôi!” Khương Khương cúi người ôm cổ Bì Bì: “Chúng ta đi vào trong!”
Cô đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tước, hồ ly dang rộng đôi cánh sau lưng, nhanh chóng phi vào bên trong bức tường màu đỏ bao quanh ngôi miếu hoang kia.
Lúc này, có một con quái vật đá khổng lồ đang đứng sừng sững trong sân của ngôi miếu hoang. Hình như nó được lắp ráp lại từ những khối đá lớn xung quanh, có cặp mặt rực sáng màu xanh lá cây.
Nhìn kỹ hơn thì cô thấy bóng dáng một thanh niên đang nằm ngửa trên đống đá vụn. Anh ấy trào máu tươi từ khóe miệng, đang nâng một bàn tay lên, che đằng trước ngực.
Tại khu vực bên trong ngôi miếu hoang hiện giờ chỉ có một mình anh ấy đang nằm đó.
La Văn Hạo nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót bên tai nên cũng cố sức ngẩng đầu lên thì chợt thấy một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt dữ dội xẹt qua trước mắt và ngay sau đó là một con cáo biết bay lướt nhanh qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một nơi khác cách đó không xa có vài tia chớp điện lóe lên lập lòe.
Con quái vật đá chống đỡ năm lần sấm đánh như vậy rồi bực bội nâng cánh tay đá khổng lồ lên, nện mạnh về phía con người nhỏ bé đang đứng bên dưới.
Ngay lúc này, Chu Tước vỗ mạnh hai cánh, phun ra một loạt quả cầu lửa! Khiến thân thể của quái vật đá hơi lảo đảo.
La Văn Hạo không thể ngờ được rằng lại gặp Khương Khương ở chỗ này.
Bây giờ, tay chân của anh ấy đã tê bại hoàn toàn, xương cốt ở ngực như thể đã bị dập nát, đến mức chỉ thở thôi cũng cảm thấy đau đớn.
Trong tình hình thảm thương như vậy mà La Văn Hạo lại đột ngột nhìn thấy hai Chiến Linh xuất hiện trước mắt nên đầu óc của anh ấy có hơi choáng váng.
Khi La Văn Hạo nhìn thấy hồ ly phi nhanh về phía chiến trường và kéo chỉ huy tiểu đội bọn họ ra … thì cuối cùng, anh ấy đã nhận ra cả hai Chiến Linh này đều là do Khương Khương triệu hồi!
Chu Tước xông vào chiến đấu với con quái vật đá kia.
Ánh lửa đỏ rực phản chiếu hằn sâu trong đáy mắt của La Văn Hạo khiến trái tim của anh ấy không khỏi đập nhanh một nhịp… Đây là một sức mạnh khủng bố đến cỡ nào chứ!
Từ trước đến nay, Chiến Linh cấp “Thần” vẫn chỉ luôn tồn tại trong những lời đồn mà anh ấy được nghe kể thôi!
Nhưng cô gái đứng trước mắt anh ấy lại có thể ký kết khế ước với Chu Tước sao? Chưa nói đến chuyện tại nơi này còn xuất hiện một con hồ ly cấp “Tôn” nữa!
Không chỉ mỗi La Văn Hạo mà ngay cả Ninh Khải Toàn của Xã Vân Tiêu cũng sửng sốt trong chốc lát.
Ninh Khải Toàn là tổng chỉ huy tiểu đội săn quỷ lần này, gánh vác trọng trách nặng nề trên vai. Nếu kế hoạch tác chiến hôm nay thất bại thì sau khi trở về tổng bộ hiệp hội, ông ấy sẽ phải chịu đòn nhận tội.
Bởi vì đoàn sương mù dày đặc đột ngột xuất hiện trong đêm khiến cho tín hiệu liên lạc của tiểu đội bị cản trở và mọi người cũng lạc mất nhau. Đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được Tạ Lâm và Tô Nhiên.
Tô Nhiên là người nhỏ nhất trong tiểu đội nhưng thực lực mạnh mẽ của cậu bé lại rõ như ban ngày. Vì vậy, Ninh Khải Toàn cũng không lo lắng lắm về việc Tô Nhiên sẽ gặp chuyện gì không may.
Nhưng mà, để chiến đấu với quái vật đá này thì trong bọn họ phải có người đủ khả năng đối đầu với nó mới được.
La Văn Hạo đã bị thương nặng rồi, không thể tham gia chiến đấu được nữa và năng lực khống chế sấm sét của ông ấy thì lại không nhằm nhò gì đối với con quái vật đá kia.
May mắn thay, Chu Tước đã xuất hiện kịp thời, quấy nhiễu con quái vật đá và giúp Ninh Khải Toàn có được một cơ hội để thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro