Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Thiếu Nữ Và Chu...
2024-10-10 21:40:07
Vào ban đêm, Khương Khương đang đi tuần tra trên cây cầu hình vòm trong thị trấn nhỏ, Vượng Tài cũng im lặng đi theo sau cô.
Giữa đêm hè, tiếng ếch kêu vang vọng trên cánh đồng bát ngát, Khương Khương nhìn về phía mặt trăng lưỡi liềm đang lén lút trốn sau những đám mây đen trên bầu trời.
Đêm nay không có chuyện gì đặc biệt cả.
Cô lẳng lặng ngồi xuống phần trụ cầu và thất thần nhìn về phía mái hiên đằng xa. Chú chó lớn màu vàng cũng ngồi xổm bên chân Khương Khương. Bỗng nhiên, đôi tai của nó hơi rung nhẹ.
Có người đi vào thị trấn.
Thị trấn Tam Thủy được bao quanh bởi núi non trập trùng nên nếu muốn đi đến thị trấn thì sẽ phải mất một thời gian dài chạy trên đường núi. Nói chung, khi sắc trời đã tối dần thì sẽ hiếm khi có người nào đến nữa.
Lúc Hoắc Diệc Hoành ngồi xe ô tô để đi đến thị trấn thì suýt chút nữa là nôn thốc nôn tháo rồi. Đường núi dẫn vào thị trấn này vừa quanh co, vừa lắt léo khiến khuôn mặt của anh ấy vì nín thở chịu đựng mà sắp chuyển sang màu gan heo rồi.
Sau khi đứng ở cổng thị trấn để gió lạnh thổi một lát thì Hoắc Diệc Hoành đã đi về phía “Xã Sài Phong” dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ. Lúc anh ấy đi đến cây cầu hình vòm kia thì đã nhìn thấy một cô gái ngồi trên trụ cầu.
Cô gái kia mặc một chiếc váy dài, bởi vì trời quá tối nên anh ấy không nhìn rõ được màu sắc chiếc váy. Mái tóc của cô gái rất dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhưng có vẻ như hơi vô hồn.
Một cơn gió chợt thổi qua khiến Hoắc Diệc Hoành không khỏi rùng mình một cái.
Cô gái kia… là người đúng không? Chắc hẳn là người, phải không?
Hoắc Diệc Hoành đút tay phải vào túi. Cứ mỗi khi căng thẳng là anh ấy lại muốn vần vò quả óc chó trong tay, mặc kệ đi đến đâu cũng sẽ bỏ hai quả vào trong túi.
“Khách du lịch à?” Khương Khương hơi nghiêng đầu, tầm mắt từ từ tập trung vào người đứng trước mặt.
“A, đúng vậy.” Hoắc Diệc Hoành nghe thấy giọng nói của cô gái vang lên, trong trẻo và rõ ràng, khiến lá gan của anh ấy cũng lớn hơn.
Hoắc Diệc Hoành chậm rãi đi lên cầu.
“Xin chào, tôi họ Hoắc, là người từ vùng khác đến. Tôi nghe nói rằng ở thị trấn Tam Thủy có một cửa hàng sách cổ khiến tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú. Xin hỏi có phải nên đi theo hướng bên này hay không?”
Hoắc Diệc Hoành gặp chút khó khăn khi tự xem bản đồ, anh ấy chỉ có thể lơ ngơ phân biệt được phương hướng chung chung mà thôi.
Nghe nói thị trấn Tam Thủy chỉ có một cửa hàng sách, chuyên bán sách cũ, giá cả cũng rất rẻ.
Khương Khương nhảy xuống từ trụ cầu, phủi đi lớp tro bụi trên tay rồi nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh đến đó.”
“Ôi, cảm ơn cô!” Hoắc Diệc Hoành mừng rỡ. Anh ấy vội vàng bước nhanh đuổi kịp.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến thị trấn Tam Thủy, thấy nơi này cũng không rộng lớn lắm. Không biết ở đây có chỗ nào… chơi vui hay không?”
Khương Khương tự hỏi một lát rồi nói: “Ở hướng Nam có một con đập lớn, đứng trên đó vào ban ngày có thể nhìn thấy từng con sóng vỗ vào bờ đá lấp lánh ánh nắng, có thể khiến cho tâm trạng vui vẻ hơn.”
“Ngoài ra, thị trấn này được bao quanh bởi núi non và trên núi có một ngôi miếu bỏ hoang, anh có thể đến đó để thám hiểm.”
“Nếu nó đã bị bỏ hoang thì tôi không nên đi đâu…” Hoắc Diệc Hoành nhát gan, đặc biệt là những thứ liên quan đến thần quái gì đó.
Anh ấy lại đi nhanh hơn một chút.
Hai người đi vào khu phố cổ. Khương Khương dẫn anh ấy đến trước cửa hàng: “Đây là cửa hàng sách mà anh muốn tìm. Nhưng mà, nơi này phải đến sáng mới mở cửa buôn bán.”
“Ồ, cảm ơn cô!”
Hoắc Diệc Hoành ngẩng đầu nhìn lên và đập vào mắt anh ấy là một chiếc bảng hiệu khá cũ. Chữ viết trên bảng đã mờ, không còn nhìn thấy rõ lắm, hình như là cái gì đó “Phong”?
Đưa anh ấy đến nơi thì Khương Khương cũng rời đi luôn. Cô phải tiếp tục gác đêm.
Mãi cho đến rạng sáng thì Khương Khương mới trở về và nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trên đất ngủ gật. Anh ấy dựa lưng vào tường, miệng hơi mở ra, trong tay còn nắm chặt một quả óc chó.
Khương Khương ngồi xổm trước mặt anh ấy, lấy một ngọn cỏ dại và gãi nhẹ lên phần chóp mũi của anh ấy.
Hoắc Diệc Hoành chợt bừng tỉnh!
Anh ấy vừa mở mắt thì đã nhìn thấy cô gái gặp ở tối hôm qua xuất hiện trước mặt mình. Cô mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy, vẻ mặt tràn ngập tò mò.
“Chào… buổi sáng.” Cô chủ động chào hỏi.
Vì ngồi gần hơn một chút nên anh ấy có thể nhìn thấy một số tàn nhang nhỏ trên mũi của cô.
Hoắc Diệc Hoành cảm thấy phần cổ hơi đau nhức. Anh ấy vươn tay xoa đằng sau đầu: “Chào buổi sáng, hôm nay cô cũng đến đây để mua sách sao?”
Khương Khương lắc đầu. Cô đứng dậy, lùi về phía sau vài bước: “Đây là nhà của tôi.”
Giữa đêm hè, tiếng ếch kêu vang vọng trên cánh đồng bát ngát, Khương Khương nhìn về phía mặt trăng lưỡi liềm đang lén lút trốn sau những đám mây đen trên bầu trời.
Đêm nay không có chuyện gì đặc biệt cả.
Cô lẳng lặng ngồi xuống phần trụ cầu và thất thần nhìn về phía mái hiên đằng xa. Chú chó lớn màu vàng cũng ngồi xổm bên chân Khương Khương. Bỗng nhiên, đôi tai của nó hơi rung nhẹ.
Có người đi vào thị trấn.
Thị trấn Tam Thủy được bao quanh bởi núi non trập trùng nên nếu muốn đi đến thị trấn thì sẽ phải mất một thời gian dài chạy trên đường núi. Nói chung, khi sắc trời đã tối dần thì sẽ hiếm khi có người nào đến nữa.
Lúc Hoắc Diệc Hoành ngồi xe ô tô để đi đến thị trấn thì suýt chút nữa là nôn thốc nôn tháo rồi. Đường núi dẫn vào thị trấn này vừa quanh co, vừa lắt léo khiến khuôn mặt của anh ấy vì nín thở chịu đựng mà sắp chuyển sang màu gan heo rồi.
Sau khi đứng ở cổng thị trấn để gió lạnh thổi một lát thì Hoắc Diệc Hoành đã đi về phía “Xã Sài Phong” dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ. Lúc anh ấy đi đến cây cầu hình vòm kia thì đã nhìn thấy một cô gái ngồi trên trụ cầu.
Cô gái kia mặc một chiếc váy dài, bởi vì trời quá tối nên anh ấy không nhìn rõ được màu sắc chiếc váy. Mái tóc của cô gái rất dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhưng có vẻ như hơi vô hồn.
Một cơn gió chợt thổi qua khiến Hoắc Diệc Hoành không khỏi rùng mình một cái.
Cô gái kia… là người đúng không? Chắc hẳn là người, phải không?
Hoắc Diệc Hoành đút tay phải vào túi. Cứ mỗi khi căng thẳng là anh ấy lại muốn vần vò quả óc chó trong tay, mặc kệ đi đến đâu cũng sẽ bỏ hai quả vào trong túi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khách du lịch à?” Khương Khương hơi nghiêng đầu, tầm mắt từ từ tập trung vào người đứng trước mặt.
“A, đúng vậy.” Hoắc Diệc Hoành nghe thấy giọng nói của cô gái vang lên, trong trẻo và rõ ràng, khiến lá gan của anh ấy cũng lớn hơn.
Hoắc Diệc Hoành chậm rãi đi lên cầu.
“Xin chào, tôi họ Hoắc, là người từ vùng khác đến. Tôi nghe nói rằng ở thị trấn Tam Thủy có một cửa hàng sách cổ khiến tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú. Xin hỏi có phải nên đi theo hướng bên này hay không?”
Hoắc Diệc Hoành gặp chút khó khăn khi tự xem bản đồ, anh ấy chỉ có thể lơ ngơ phân biệt được phương hướng chung chung mà thôi.
Nghe nói thị trấn Tam Thủy chỉ có một cửa hàng sách, chuyên bán sách cũ, giá cả cũng rất rẻ.
Khương Khương nhảy xuống từ trụ cầu, phủi đi lớp tro bụi trên tay rồi nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh đến đó.”
“Ôi, cảm ơn cô!” Hoắc Diệc Hoành mừng rỡ. Anh ấy vội vàng bước nhanh đuổi kịp.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến thị trấn Tam Thủy, thấy nơi này cũng không rộng lớn lắm. Không biết ở đây có chỗ nào… chơi vui hay không?”
Khương Khương tự hỏi một lát rồi nói: “Ở hướng Nam có một con đập lớn, đứng trên đó vào ban ngày có thể nhìn thấy từng con sóng vỗ vào bờ đá lấp lánh ánh nắng, có thể khiến cho tâm trạng vui vẻ hơn.”
“Ngoài ra, thị trấn này được bao quanh bởi núi non và trên núi có một ngôi miếu bỏ hoang, anh có thể đến đó để thám hiểm.”
“Nếu nó đã bị bỏ hoang thì tôi không nên đi đâu…” Hoắc Diệc Hoành nhát gan, đặc biệt là những thứ liên quan đến thần quái gì đó.
Anh ấy lại đi nhanh hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đi vào khu phố cổ. Khương Khương dẫn anh ấy đến trước cửa hàng: “Đây là cửa hàng sách mà anh muốn tìm. Nhưng mà, nơi này phải đến sáng mới mở cửa buôn bán.”
“Ồ, cảm ơn cô!”
Hoắc Diệc Hoành ngẩng đầu nhìn lên và đập vào mắt anh ấy là một chiếc bảng hiệu khá cũ. Chữ viết trên bảng đã mờ, không còn nhìn thấy rõ lắm, hình như là cái gì đó “Phong”?
Đưa anh ấy đến nơi thì Khương Khương cũng rời đi luôn. Cô phải tiếp tục gác đêm.
Mãi cho đến rạng sáng thì Khương Khương mới trở về và nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trên đất ngủ gật. Anh ấy dựa lưng vào tường, miệng hơi mở ra, trong tay còn nắm chặt một quả óc chó.
Khương Khương ngồi xổm trước mặt anh ấy, lấy một ngọn cỏ dại và gãi nhẹ lên phần chóp mũi của anh ấy.
Hoắc Diệc Hoành chợt bừng tỉnh!
Anh ấy vừa mở mắt thì đã nhìn thấy cô gái gặp ở tối hôm qua xuất hiện trước mặt mình. Cô mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy, vẻ mặt tràn ngập tò mò.
“Chào… buổi sáng.” Cô chủ động chào hỏi.
Vì ngồi gần hơn một chút nên anh ấy có thể nhìn thấy một số tàn nhang nhỏ trên mũi của cô.
Hoắc Diệc Hoành cảm thấy phần cổ hơi đau nhức. Anh ấy vươn tay xoa đằng sau đầu: “Chào buổi sáng, hôm nay cô cũng đến đây để mua sách sao?”
Khương Khương lắc đầu. Cô đứng dậy, lùi về phía sau vài bước: “Đây là nhà của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro