Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Ước Mong Trong...
2024-10-10 21:40:07
Kể từ vụ việc linh khí xao động dữ dội khoảng năm năm trước thì các Xã Dị Văn đã dần dần hoạt động tích cực hơn. Có rất nhiều giả thuyết khác nhau về vụ việc ở năm năm trước, không ai biết được bọn họ sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai.
Những người có thực lực thì sẽ tận dụng khoảng thời gian này để chăm chỉ tu luyện thêm. Đợi đến khi thời cơ xuất hiện thì có lẽ bọn họ sẽ có thể nắm bắt được phần cơ duyên hiếm có này.
Sau khi Chu Sanh sắp rời đi thì hình như vẫn còn điều gì muốn nói. Anh ấy mở miệng ngập ngừng nhìn về phía một căn phòng trên tầng hai, muốn nói rồi lại thôi.
Chú Trình hỏi: “Anh Chu, anh còn muốn dặn dò thêm gì nữa sao?”
Chu Sanh thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía chú Trình: “Cục điều tra đã bắt được một người khả nghi. Từ lời khai của người này thì vụ việc xảy ra ở mười sáu năm trước cũng đã được nhắc đến.”
“Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi lời khai còn đang trong giai đoạn xác minh nên chờ đến khi có tin tức xác thực thì tổng bộ sẽ cử người đến đây.”
“Tôi đi trước đây, không cần tiễn đâu.”
Chu Sanh rời đi.
Chú Trình xoa nhẹ phần đùi trên, khập khiễng ngồi xuống ngưỡng cửa. Bởi vì tối hôm qua vội vàng chạy đến lối vào thị trấn nên đã khiến cho phần xương đùi của ông ấy bị tổn thương.
Trước hết, Xã Sài Phong đã lấy lại tư cách săn quỷ, sau đó là vụ việc xảy ra ở mười sáu năm trước rốt cuộc đã có chút manh mối…
Đây là hai tin tức cực tốt khiến chú Trình bỗng chốc cảm thấy khá xúc động. Ông ấy ngồi ngây người ở chỗ này trong hai giờ đồng hồ.
Một lúc sau, Khương Khương đi từ tầng hai xuống dưới, trong tay bưng một cái bát.
“Chú Trình, ăn bánh trôi.” Cô đưa bát qua.
Trong chiếc bát màu xanh lam có vài viên bánh trôi đang nổi trong nước canh. Chú Trình nhận lấy, dùng thìa múc một viên bỏ vào miệng.
Bánh trôi rắc mè đen có hương vị rất thơm. Chú Trình khen cô: “Lần này cháu nấu không tồi đâu.”
Khương Khương ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
Giữa trời hè, khu phố cổ vẫn đông người qua lại, cửa hàng nhỏ ở bên cạnh còn đang bật bài hát phổ biến gần đây.
Khương Khương nhìn phiến đá xanh lót đường trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Tủ lạnh trong nhà có rất nhiều thực phẩm dự trữ, chắc hẳn sẽ đủ ăn trong vài tháng. Cháu biết nấu bánh trôi, sủi cảo, mì sợi, v.v… Các chú, các thím ở cạnh nhà đều là những người rất tốt. Nếu gặp phải chuyện gì rắc rối thì cháu sẽ tìm bọn họ để nhờ giúp đỡ.”
Chú Trình uống một ngụm nước canh rồi cười nói: “Tiểu thư thích ăn gì thì cứ nói với chú, chú sẽ làm cho cháu.”
Khương Khương lắc đầu. Cô nhìn về phía chú Trình, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chú luôn canh giữ tại nơi này trong mười sáu năm qua, đã đủ rồi.”
Tay đang cầm thìa của chú Trình khựng lại.
Khương Khương: “Chỉ cần chú có thể thức tỉnh được linh căn triệu hồi thì có thể gọi ra được Chiến Linh. Hết thảy vẫn còn kịp.”
Cô biết trong lòng chú Trình có một ước mơ, đó chính là có thể triệu hồi được Chiến Linh thuộc về mình.
Sau khi cha mẹ của cô gặp chuyện không may thì chú Trình vẫn luôn ở lại thị trấn Tam Thủy này, nuôi nấng cô trưởng thành. Cho dù Khương Khương đã có thể tiếp nhận được trọng trách gác đêm nhưng ông ấy cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rời đi.
Chú Trình im lặng nhìn bánh trôi trong bát, không lên tiếng trả lời.
“Cháu có thể tự chăm sóc bản thân mình. Nếu cha mẹ còn ở đây thì bọn họ nhất định cũng sẽ ủng hộ chú đi đến nơi mà chú luôn suy nghĩ trong lòng.”
Chú Trình nhìn bóng hình bản thân được phản chiếu trong nước canh. Mái tóc hoa râm đã bạc trắng hơn nửa, so với bộ dạng phấn chấn của độ tuổi ba mươi lúc trước thì ông ấy đã già nua đến không thể tưởng tượng nổi.
Một người đã gần năm mươi tuổi như ông ấy thì còn kịp nữa không?
Chú Trình không biết bản thân còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa nhưng chỉ cần còn tồn tại một ngày thì ông ấy sẽ ở lại thị trấn nhỏ này để chăm sóc Khương Khương. Xã Sài Phong bây giờ chỉ còn một mình cô bé thì làm sao ông ấy rời đi được.
Nhưng khi chú Trình định mở miệng nói rằng bản thân sẽ ở lại thì dường như đã trở thành một người câm điếc vậy, dù thế nào cũng không thể nói nên lời.
Dư Thu cũng vậy mà Khương Khương cũng thế, thậm chí cả Nam Bình An nữa. Khi thấy bọn họ triệu hồi Chiến Linh mà ông ấy chỉ có thể đứng nhìn ở bên rìa thì trong lòng chú Trình đã tràn ngập sự hâm mộ.
Từ lúc còn rất nhỏ, ông ấy cũng từng nhìn những pháp sư triệu hồi khác thức tỉnh năng lực bằng ánh mắt tha thiết như vậy.
“Chú Trình à, đi thôi.” Khương Khương vuốt ve chú chó lớn màu vàng nằm bên cạnh: “Chú nhìn đi, còn có Vượng Tài ở cùng cháu mà. Hơn nữa, Hòn Đá Đen cũng ở đây.”
“Có bọn họ thì cháu không sợ gì cả.” Khương Khương nở một nụ cười.
Chú Trình cũng mỉm cười theo cô. Ông ấy cúi đầu, hai mắt hơi ướt.
Tiểu thư đã thật sự trưởng thành rồi.
Khương Khương là người có suy nghĩ tinh tường, sáng tỏ nhất thế gian.
Những người có thực lực thì sẽ tận dụng khoảng thời gian này để chăm chỉ tu luyện thêm. Đợi đến khi thời cơ xuất hiện thì có lẽ bọn họ sẽ có thể nắm bắt được phần cơ duyên hiếm có này.
Sau khi Chu Sanh sắp rời đi thì hình như vẫn còn điều gì muốn nói. Anh ấy mở miệng ngập ngừng nhìn về phía một căn phòng trên tầng hai, muốn nói rồi lại thôi.
Chú Trình hỏi: “Anh Chu, anh còn muốn dặn dò thêm gì nữa sao?”
Chu Sanh thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía chú Trình: “Cục điều tra đã bắt được một người khả nghi. Từ lời khai của người này thì vụ việc xảy ra ở mười sáu năm trước cũng đã được nhắc đến.”
“Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi lời khai còn đang trong giai đoạn xác minh nên chờ đến khi có tin tức xác thực thì tổng bộ sẽ cử người đến đây.”
“Tôi đi trước đây, không cần tiễn đâu.”
Chu Sanh rời đi.
Chú Trình xoa nhẹ phần đùi trên, khập khiễng ngồi xuống ngưỡng cửa. Bởi vì tối hôm qua vội vàng chạy đến lối vào thị trấn nên đã khiến cho phần xương đùi của ông ấy bị tổn thương.
Trước hết, Xã Sài Phong đã lấy lại tư cách săn quỷ, sau đó là vụ việc xảy ra ở mười sáu năm trước rốt cuộc đã có chút manh mối…
Đây là hai tin tức cực tốt khiến chú Trình bỗng chốc cảm thấy khá xúc động. Ông ấy ngồi ngây người ở chỗ này trong hai giờ đồng hồ.
Một lúc sau, Khương Khương đi từ tầng hai xuống dưới, trong tay bưng một cái bát.
“Chú Trình, ăn bánh trôi.” Cô đưa bát qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chiếc bát màu xanh lam có vài viên bánh trôi đang nổi trong nước canh. Chú Trình nhận lấy, dùng thìa múc một viên bỏ vào miệng.
Bánh trôi rắc mè đen có hương vị rất thơm. Chú Trình khen cô: “Lần này cháu nấu không tồi đâu.”
Khương Khương ngồi xuống bên cạnh ông ấy.
Giữa trời hè, khu phố cổ vẫn đông người qua lại, cửa hàng nhỏ ở bên cạnh còn đang bật bài hát phổ biến gần đây.
Khương Khương nhìn phiến đá xanh lót đường trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Tủ lạnh trong nhà có rất nhiều thực phẩm dự trữ, chắc hẳn sẽ đủ ăn trong vài tháng. Cháu biết nấu bánh trôi, sủi cảo, mì sợi, v.v… Các chú, các thím ở cạnh nhà đều là những người rất tốt. Nếu gặp phải chuyện gì rắc rối thì cháu sẽ tìm bọn họ để nhờ giúp đỡ.”
Chú Trình uống một ngụm nước canh rồi cười nói: “Tiểu thư thích ăn gì thì cứ nói với chú, chú sẽ làm cho cháu.”
Khương Khương lắc đầu. Cô nhìn về phía chú Trình, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chú luôn canh giữ tại nơi này trong mười sáu năm qua, đã đủ rồi.”
Tay đang cầm thìa của chú Trình khựng lại.
Khương Khương: “Chỉ cần chú có thể thức tỉnh được linh căn triệu hồi thì có thể gọi ra được Chiến Linh. Hết thảy vẫn còn kịp.”
Cô biết trong lòng chú Trình có một ước mơ, đó chính là có thể triệu hồi được Chiến Linh thuộc về mình.
Sau khi cha mẹ của cô gặp chuyện không may thì chú Trình vẫn luôn ở lại thị trấn Tam Thủy này, nuôi nấng cô trưởng thành. Cho dù Khương Khương đã có thể tiếp nhận được trọng trách gác đêm nhưng ông ấy cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Trình im lặng nhìn bánh trôi trong bát, không lên tiếng trả lời.
“Cháu có thể tự chăm sóc bản thân mình. Nếu cha mẹ còn ở đây thì bọn họ nhất định cũng sẽ ủng hộ chú đi đến nơi mà chú luôn suy nghĩ trong lòng.”
Chú Trình nhìn bóng hình bản thân được phản chiếu trong nước canh. Mái tóc hoa râm đã bạc trắng hơn nửa, so với bộ dạng phấn chấn của độ tuổi ba mươi lúc trước thì ông ấy đã già nua đến không thể tưởng tượng nổi.
Một người đã gần năm mươi tuổi như ông ấy thì còn kịp nữa không?
Chú Trình không biết bản thân còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa nhưng chỉ cần còn tồn tại một ngày thì ông ấy sẽ ở lại thị trấn nhỏ này để chăm sóc Khương Khương. Xã Sài Phong bây giờ chỉ còn một mình cô bé thì làm sao ông ấy rời đi được.
Nhưng khi chú Trình định mở miệng nói rằng bản thân sẽ ở lại thì dường như đã trở thành một người câm điếc vậy, dù thế nào cũng không thể nói nên lời.
Dư Thu cũng vậy mà Khương Khương cũng thế, thậm chí cả Nam Bình An nữa. Khi thấy bọn họ triệu hồi Chiến Linh mà ông ấy chỉ có thể đứng nhìn ở bên rìa thì trong lòng chú Trình đã tràn ngập sự hâm mộ.
Từ lúc còn rất nhỏ, ông ấy cũng từng nhìn những pháp sư triệu hồi khác thức tỉnh năng lực bằng ánh mắt tha thiết như vậy.
“Chú Trình à, đi thôi.” Khương Khương vuốt ve chú chó lớn màu vàng nằm bên cạnh: “Chú nhìn đi, còn có Vượng Tài ở cùng cháu mà. Hơn nữa, Hòn Đá Đen cũng ở đây.”
“Có bọn họ thì cháu không sợ gì cả.” Khương Khương nở một nụ cười.
Chú Trình cũng mỉm cười theo cô. Ông ấy cúi đầu, hai mắt hơi ướt.
Tiểu thư đã thật sự trưởng thành rồi.
Khương Khương là người có suy nghĩ tinh tường, sáng tỏ nhất thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro