Niên Đại 70: Đá Bay Tra Nam, Lấy Soái Ca, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Giận Cả Nhà Thậ...
Nhất Tiếu Khuynh Chanh
2024-11-20 18:30:04
Nhìn không gian trống rỗng này, trong lòng Lâm Tư Kiều nghĩ cô phải mua một chút đồ, bằng không sau này đi vào ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lúc này ngoài cửa có động tĩnh.
Tần Hương Lan vừa mở cửa vừa mắng.
"Không phải đã kêu hai đứa ở nhà bà ngoại thêm mấy ngày hay sao, sao tự nhiên lại chạy về đây?"
"Nhỡ có người ở Sở giáo dục thanh niên nhìn thấy thì làm sao đây? Bọn họ định sẽ tới huy động hai người xuống nông thôn. Mẹ nghe nói nhóm người này xuống nông thôn là muốn đi Trùng Khánh..”
“Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa.”
Lâm Đại Vĩ không cho bà ta cơ hội lên tiếng, tức giận nói: “Dì cũng vậy.”
Nghe hai anh em đó oán giận anh một câu tôi một câu mà Lâm Tư Kiểu cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Mặc dù cuộc sống vào những năm thập niên 70 khá hơn, nhưng không phải lương thực của nhà nào cũng như gió lớn thổi tới.
Với cách ăn uống của họ, huống chi là những câu âm dương quái khí từ thân thích, dù họ có dùng gậy đuổi người ta ra ngoài, người khác cũng không thể chê trách ai được.
Quả nhiên, Tần Hương Lan nghe xong liền kêu hai người họ dừng lại.
"Được rồi, các con mỗi người nói ít một câu đi, đầu mẹ ong ong vì tiếng ồn ào giữa hai người rồi này.”
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ra ngoài phải thông minh hơn, miệng cũng phải ngọt một chút. Không nói nữa, nói cũng vô dụng."
"Hai đứa gần đây hãy an phận một chút cho mẹ và ban ngày cố gắng đừng ở nhà. Nếu bị người của sở giáo dục thanh niên chặn lại, ba con và mẹ cũng không có cách nào cứu được các con. Các con có hiểu không?"
"Ồ... hiểu rồi."
Hai anh em không tình nguyện đáp một tiếng.
Lâm Đại Vĩ bỗng nhiên khịt mũi: "Mẹ, mùi gì vậy? Sao lại thơm vậy?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay mở gói giấy dầu ra.
"Gà quay!"
Tần Hương Lan vỗ một cái: "Còn chưa đến giờ ăn, không có chút quy tắc nào cả!"
Ở nhà mình mà còn quy tắc gì nữa.
Lâm Đại Vĩ cười đùa: “Mẹ, cho con nếm thử một miếng đi.”
"Không được!"
Tần Hương Lan liếc mắt nhìn cửa, nói: "Em Kiều của con bị bệnh. Cái này là đặc biệt mua cho em ấy, không có phần cho hai con."
A a a~~ Lại bắt đầu rồi đây!
Lâm Tư Kiều trợn mắt. Người này chắc là bị Tiểu Tần nhập vào người rồi.
Bà ta mỗi ngày đều giả bộ như vậy lại không mệt, nhưng cô nhìn cũng mệt rồi
Đừng hoảng sợ, lát nữa cô sẽ xé nát khuôn mặt giả tạo của bà ta.
Lúc này ngoài cửa có động tĩnh.
Tần Hương Lan vừa mở cửa vừa mắng.
"Không phải đã kêu hai đứa ở nhà bà ngoại thêm mấy ngày hay sao, sao tự nhiên lại chạy về đây?"
"Nhỡ có người ở Sở giáo dục thanh niên nhìn thấy thì làm sao đây? Bọn họ định sẽ tới huy động hai người xuống nông thôn. Mẹ nghe nói nhóm người này xuống nông thôn là muốn đi Trùng Khánh..”
“Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa.”
Lâm Đại Vĩ không cho bà ta cơ hội lên tiếng, tức giận nói: “Dì cũng vậy.”
Nghe hai anh em đó oán giận anh một câu tôi một câu mà Lâm Tư Kiểu cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Mặc dù cuộc sống vào những năm thập niên 70 khá hơn, nhưng không phải lương thực của nhà nào cũng như gió lớn thổi tới.
Với cách ăn uống của họ, huống chi là những câu âm dương quái khí từ thân thích, dù họ có dùng gậy đuổi người ta ra ngoài, người khác cũng không thể chê trách ai được.
Quả nhiên, Tần Hương Lan nghe xong liền kêu hai người họ dừng lại.
"Được rồi, các con mỗi người nói ít một câu đi, đầu mẹ ong ong vì tiếng ồn ào giữa hai người rồi này.”
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ra ngoài phải thông minh hơn, miệng cũng phải ngọt một chút. Không nói nữa, nói cũng vô dụng."
"Hai đứa gần đây hãy an phận một chút cho mẹ và ban ngày cố gắng đừng ở nhà. Nếu bị người của sở giáo dục thanh niên chặn lại, ba con và mẹ cũng không có cách nào cứu được các con. Các con có hiểu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ... hiểu rồi."
Hai anh em không tình nguyện đáp một tiếng.
Lâm Đại Vĩ bỗng nhiên khịt mũi: "Mẹ, mùi gì vậy? Sao lại thơm vậy?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay mở gói giấy dầu ra.
"Gà quay!"
Tần Hương Lan vỗ một cái: "Còn chưa đến giờ ăn, không có chút quy tắc nào cả!"
Ở nhà mình mà còn quy tắc gì nữa.
Lâm Đại Vĩ cười đùa: “Mẹ, cho con nếm thử một miếng đi.”
"Không được!"
Tần Hương Lan liếc mắt nhìn cửa, nói: "Em Kiều của con bị bệnh. Cái này là đặc biệt mua cho em ấy, không có phần cho hai con."
A a a~~ Lại bắt đầu rồi đây!
Lâm Tư Kiều trợn mắt. Người này chắc là bị Tiểu Tần nhập vào người rồi.
Bà ta mỗi ngày đều giả bộ như vậy lại không mệt, nhưng cô nhìn cũng mệt rồi
Đừng hoảng sợ, lát nữa cô sẽ xé nát khuôn mặt giả tạo của bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro