Niên Đại 70: Đá Bay Tra Nam, Lấy Soái Ca, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Nhà Họ Lâm Đại...
Nhất Tiếu Khuynh Chanh
2024-11-20 18:30:04
“Tôi nghe Đại Vĩ nói nó định đi báo công an, mà bà lại ngăn cản không cho nó đi.”
“Có phải bà đã bị điên rồi đúng không?”
“Không… không thể báo công an được đâu.” Trong lòng Tần Hương Lan có nỗi khổ nhưng không thể nói ra.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy, liền ôm lấy mẹ mình, uất ức nói:
“Ba, chuyện này sao có thể trách mẹ con được!”
“Nếu có trách thì phải trách Lâm Tư Kiều con nhỏ chết tiệt đó, đồ đạc trong nhà đều là do chị ta lấy đi!”
Trong lúc Lâm Đại Vĩ đi ra ngoài báo tin, hai mẹ con nhà họ Lâm đã cẩn thận suy nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bọn họ đã đi ra ngoài, nhưng mà con nhỏ chết tiệt đó vẫn còn ở trong nhà nghỉ ngơi.
Không lẽ lúc nhà bị lục tung hết lên như vậy, mà cô cũng không nghe thấy?
Hơn nữa, từ lúc bọn họ bước vào nhà đến giờ cũng đã vài phút trôi qua, mà con nhỏ chết tiệt đó cũng không hề xuất hiện.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, hai người lập tức đi vào phòng của Lâm Tư Kiều.
Quả nhiên, đồ của cô vẫn còn nguyên ở đó.
Nghe đến đây Lâm Đại Vĩ lập tức nổi nóng.
“Nhà chúng ta chỉ có một chút của cả, chị ta thì tốt rồi lấy hết tất cả luôn.”
“Chị ta không định để cho gia đình chúng ta đường sống nữa à?”
“Thật là lòng dạ độc ác! Thế mà con còn tưởng chị ta là một người hiền lành.”
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn đồng ý với lời nói của anh trai mình.
“Anh à, con chó biết cắn thường không sủa, chúng ta đều bị chị ta lừa rồi!”
Hai anh em cứ nói qua nói lại, khiến cơn giận trong lòng của Lâm Kiến Sinh càng lúc càng dâng cao.
“Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy chứ!”
“Còn nhỏ tuổi mà không chịu học điều tốt, lại đi làm cái chuyện bẩn thỉu như thế này.”
“Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho nó một bài học, Đại Vĩ, bây giờ con hãy đi báo công an ngay đi.”
“Được, con đi ngay đây.”
Lâm Đại Vĩ chỉ chờ đợi câu nói đó.
Lâm Thanh Thanh nghe vậy trong lòng cũng vui mừng lên.
Không ngờ, con nhỏ chết tiệt đó lại không có tính kiên nhẫn đến vậy.
Chị ta cũng không suy nghĩ một chút, cho dù chị ta có mang hết đồ đạc trong nhà đi thì có ích gì chứ?
Hoà thượng có thể chạy được nhưng miếu thì không chạy được, làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, để xem sau này chị ta còn có tư cách gì để mà kiêu ngạo nữa.
“Có phải bà đã bị điên rồi đúng không?”
“Không… không thể báo công an được đâu.” Trong lòng Tần Hương Lan có nỗi khổ nhưng không thể nói ra.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy, liền ôm lấy mẹ mình, uất ức nói:
“Ba, chuyện này sao có thể trách mẹ con được!”
“Nếu có trách thì phải trách Lâm Tư Kiều con nhỏ chết tiệt đó, đồ đạc trong nhà đều là do chị ta lấy đi!”
Trong lúc Lâm Đại Vĩ đi ra ngoài báo tin, hai mẹ con nhà họ Lâm đã cẩn thận suy nghĩ càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bọn họ đã đi ra ngoài, nhưng mà con nhỏ chết tiệt đó vẫn còn ở trong nhà nghỉ ngơi.
Không lẽ lúc nhà bị lục tung hết lên như vậy, mà cô cũng không nghe thấy?
Hơn nữa, từ lúc bọn họ bước vào nhà đến giờ cũng đã vài phút trôi qua, mà con nhỏ chết tiệt đó cũng không hề xuất hiện.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, hai người lập tức đi vào phòng của Lâm Tư Kiều.
Quả nhiên, đồ của cô vẫn còn nguyên ở đó.
Nghe đến đây Lâm Đại Vĩ lập tức nổi nóng.
“Nhà chúng ta chỉ có một chút của cả, chị ta thì tốt rồi lấy hết tất cả luôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị ta không định để cho gia đình chúng ta đường sống nữa à?”
“Thật là lòng dạ độc ác! Thế mà con còn tưởng chị ta là một người hiền lành.”
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn đồng ý với lời nói của anh trai mình.
“Anh à, con chó biết cắn thường không sủa, chúng ta đều bị chị ta lừa rồi!”
Hai anh em cứ nói qua nói lại, khiến cơn giận trong lòng của Lâm Kiến Sinh càng lúc càng dâng cao.
“Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy chứ!”
“Còn nhỏ tuổi mà không chịu học điều tốt, lại đi làm cái chuyện bẩn thỉu như thế này.”
“Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho nó một bài học, Đại Vĩ, bây giờ con hãy đi báo công an ngay đi.”
“Được, con đi ngay đây.”
Lâm Đại Vĩ chỉ chờ đợi câu nói đó.
Lâm Thanh Thanh nghe vậy trong lòng cũng vui mừng lên.
Không ngờ, con nhỏ chết tiệt đó lại không có tính kiên nhẫn đến vậy.
Chị ta cũng không suy nghĩ một chút, cho dù chị ta có mang hết đồ đạc trong nhà đi thì có ích gì chứ?
Hoà thượng có thể chạy được nhưng miếu thì không chạy được, làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, để xem sau này chị ta còn có tư cách gì để mà kiêu ngạo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro