Niên Đại 70: Đá Bay Tra Nam, Lấy Soái Ca, Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Quyết Định Tham...
Nhất Tiếu Khuynh Chanh
2024-11-20 18:30:04
Trong trí nhớ của cô, rõ ràng trong sách lịch sử đã đề cập tới, kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục vào năm 1977.
Còn bây giờ còn hơn bốn năm nữa mới đến năm 1977.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ đúng là có chuyện thi tuyển sinh đại học này, hơn nữa còn có thông báo chính thức từ nhà nước.
Thời gian đã được ấn định, chính là vào tháng sau.
Các môn thi là chính trị, ngữ văn, toán học, lý hóa, gồm cả thi viết và thi vấn đáp.
Trừ cái này ra, còn có một quy định cứng rắn, tất cả những người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đều phải có ít nhất hai năm làm việc hoặc kinh nghiệm thực tế.
Cho dù thế nào đi nữa, điều kiện của Lâm Tư Kiều chắc chắn là phù hợp.
Nếu không có kỳ thi này, có lẽ cô đã cam chịu với số mệnh.
Dù sao bây giờ cũng chưa mở cửa cải cách, ngoại trừ việc xuống nông thôn ra thì đi đâu cũng không thoát khỏi cái cảnh đi làm, cứ từ từ chịu đựng.
Nhưng giờ đây cơ hội đang đặt ở trước mắt.
Cô thật sự khó mà không động lòng.
Quan trọng nhất là, dù năm nay không thi, thì bốn năm sau cũng phải thi, tốt nhất là không nên lãng phí thời gian.
"Bà ngoại, cậu, không học đại học là một cái nuối tiếc trong lòng của cháu."
"Thật sự cháu không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, hơn nữa cháu cũng có niềm tin vào bản thân."
Sau khi mọi người trong nhà họ Kiều nghe xong, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy việc này không phải là không thể.
Dù sao thì sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ trở thành cán bộ nhà nước, lương thưởng và nhiều đãi ngộ khác nữa chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể có cơ hội để ở lại thành phố lớn.
Lúc này, cậu hai nhà họ Kiều từ nãy giờ chưa nói gì cũng lên tiếng.
"Mẹ, anh cả, hai người đừng lo lắng."
"Kiều Kiều thật sự muốn thi, thì để cho con bé đi đi."
Nói xong, ông vỗ nhẹ lên vai cháu gái, "Cháu đừng lo lắng, cứ tự tin mà đi thi."
"Dù thi không tốt cũng không sao, đã có các cậu ở đây rồi."
Bà cụ Kiều nghe xong lời này thì không vui, hung hãn liếc mắt nhìn con trai.
Không biết nói chuyện thì im lặng đi.
Mở mồm ra toàn là nói vậy.
Rốt cuộc là đang động viên hay là đang làm giảm tinh thần?
Nhưng con trai nói một câu đúng, có bọn họ ở đây, cho dù Kiều Kiều không thi đậu cũng không sao cả.
Còn bây giờ còn hơn bốn năm nữa mới đến năm 1977.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ đúng là có chuyện thi tuyển sinh đại học này, hơn nữa còn có thông báo chính thức từ nhà nước.
Thời gian đã được ấn định, chính là vào tháng sau.
Các môn thi là chính trị, ngữ văn, toán học, lý hóa, gồm cả thi viết và thi vấn đáp.
Trừ cái này ra, còn có một quy định cứng rắn, tất cả những người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đều phải có ít nhất hai năm làm việc hoặc kinh nghiệm thực tế.
Cho dù thế nào đi nữa, điều kiện của Lâm Tư Kiều chắc chắn là phù hợp.
Nếu không có kỳ thi này, có lẽ cô đã cam chịu với số mệnh.
Dù sao bây giờ cũng chưa mở cửa cải cách, ngoại trừ việc xuống nông thôn ra thì đi đâu cũng không thoát khỏi cái cảnh đi làm, cứ từ từ chịu đựng.
Nhưng giờ đây cơ hội đang đặt ở trước mắt.
Cô thật sự khó mà không động lòng.
Quan trọng nhất là, dù năm nay không thi, thì bốn năm sau cũng phải thi, tốt nhất là không nên lãng phí thời gian.
"Bà ngoại, cậu, không học đại học là một cái nuối tiếc trong lòng của cháu."
"Thật sự cháu không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, hơn nữa cháu cũng có niềm tin vào bản thân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mọi người trong nhà họ Kiều nghe xong, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy việc này không phải là không thể.
Dù sao thì sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ trở thành cán bộ nhà nước, lương thưởng và nhiều đãi ngộ khác nữa chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể có cơ hội để ở lại thành phố lớn.
Lúc này, cậu hai nhà họ Kiều từ nãy giờ chưa nói gì cũng lên tiếng.
"Mẹ, anh cả, hai người đừng lo lắng."
"Kiều Kiều thật sự muốn thi, thì để cho con bé đi đi."
Nói xong, ông vỗ nhẹ lên vai cháu gái, "Cháu đừng lo lắng, cứ tự tin mà đi thi."
"Dù thi không tốt cũng không sao, đã có các cậu ở đây rồi."
Bà cụ Kiều nghe xong lời này thì không vui, hung hãn liếc mắt nhìn con trai.
Không biết nói chuyện thì im lặng đi.
Mở mồm ra toàn là nói vậy.
Rốt cuộc là đang động viên hay là đang làm giảm tinh thần?
Nhưng con trai nói một câu đúng, có bọn họ ở đây, cho dù Kiều Kiều không thi đậu cũng không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro