Niên Đại 70 Nhật Ký Theo Chồng Nhập Ngũ
Xuyên Không Đến Thập Niên 70- 5
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-07-13 12:09:37
Đi qua con đường nhỏ dài hơn năm trăm mét này là đến đại đội Phù Dương.
Lúc cô về đến nhà, mọi người trong thôn đã giúp đỡ dựng rạp tang, tuy rằng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không cho phép làm những hành vi mê tín dị đoan, nhưng nhà họ Văn chỉ sau một đêm đã có mấy người ra đi, chỉ còn lại một cô gái 19 tuổi và hai đứa bé 3 tuổi, nên cũng không ai lấy chuyện này ra bắt bẻ.
Nói thật thì làm vậy thì quá thất đức.
"Cháu là con gái út nhà lão Văn phải không."
Một ông lão gần đất xa trời tiến lại gần cô và nói: “Tôi là bí thư chi bộ của thôn mình. Ôi! Cháu đừng sợ, tang lễ của ba mẹ cháu thôn sẽ giúp đỡ tổ chức chu đáo, cháu cứ chăm sóc tốt cho Xuân Xuân và Huyên Huyên là được."
Không còn cách nào khác, lần này đại đội của ông ấy bị phê bình nặng nề.
Bởi vì nhà họ Văn bị ngộ độc nấm, điều này chứng tỏ công tác tuyên truyền của đại đội họ làm chưa tốt, bây giờ cũng đang mất bò mới lo làm chuồng.
Văn Gia Gia xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng, gật đầu nói: "Vâng ạ, bí thư, vậy hai cháu gái của cháu có ở nhà không ạ?"
"Ở trong nhà đấy, lão Phương đã cho chúng nó uống thuốc rồi, vừa nãy còn bị hoảng sợ mà phát bệnh, bây giờ đang ngủ rồi." Bí thư chi bộ nói.
Ông ấy còn nhờ vợ mình lén gọi hồn cho hai đứa nhỏ, sợ hai đứa trẻ cũng gặp chuyện không hay.
Mặc dù nhà họ Văn không phải là người bản địa của đại đội Phù Dương, nhưng dù sao cũng sống chung với nhau trong thôn nhiều năm như vậy, không thể để vợ chồng nhà lão Văn ra đi mà không yên lòng được.
"Con gái út nhà lão Văn ơi, đừng đứng đó nữa, mau quỳ xuống đi, đoàn nhạc trống đến rồi, cháu phải khóc đấy nhé!"
Chưa đợi Văn Gia Gia hỏi tiếp, cô đã bị một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đẩy đến trước linh cữu, hai chân cô khuỵu xuống, quỳ thẳng xuống đất.
Văn Gia Gia ôm lấy đùi, nhất thời không biết là đau đầu gối hơn hay là đau mắt cá chân hơn.
Mãi cho đến khi tiếng nhạc tang vang lên, những người xung quanh quỳ xuống rồi lại đứng dậy, tiếng khóc vang lên dữ dội thì cô mới phản ứng lại, cảm thấy trong lòng càng đau hơn.
Trong nháy mắt, nước mắt cô rơi như mưa.
Ôi, chiếc xe, căn nhà của tôi, công ty của tôi và cả những chàng trai đẹp nữa...
——
Nữ chính Văn Gia Gia, người xuyên không, bối cảnh thập niên 70, địa điểm là miền Nam, có một chút "vận may", có lẽ phải đến mấy chương sau mới xuất hiện.
——
Lúc cô về đến nhà, mọi người trong thôn đã giúp đỡ dựng rạp tang, tuy rằng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không cho phép làm những hành vi mê tín dị đoan, nhưng nhà họ Văn chỉ sau một đêm đã có mấy người ra đi, chỉ còn lại một cô gái 19 tuổi và hai đứa bé 3 tuổi, nên cũng không ai lấy chuyện này ra bắt bẻ.
Nói thật thì làm vậy thì quá thất đức.
"Cháu là con gái út nhà lão Văn phải không."
Một ông lão gần đất xa trời tiến lại gần cô và nói: “Tôi là bí thư chi bộ của thôn mình. Ôi! Cháu đừng sợ, tang lễ của ba mẹ cháu thôn sẽ giúp đỡ tổ chức chu đáo, cháu cứ chăm sóc tốt cho Xuân Xuân và Huyên Huyên là được."
Không còn cách nào khác, lần này đại đội của ông ấy bị phê bình nặng nề.
Bởi vì nhà họ Văn bị ngộ độc nấm, điều này chứng tỏ công tác tuyên truyền của đại đội họ làm chưa tốt, bây giờ cũng đang mất bò mới lo làm chuồng.
Văn Gia Gia xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng, gật đầu nói: "Vâng ạ, bí thư, vậy hai cháu gái của cháu có ở nhà không ạ?"
"Ở trong nhà đấy, lão Phương đã cho chúng nó uống thuốc rồi, vừa nãy còn bị hoảng sợ mà phát bệnh, bây giờ đang ngủ rồi." Bí thư chi bộ nói.
Ông ấy còn nhờ vợ mình lén gọi hồn cho hai đứa nhỏ, sợ hai đứa trẻ cũng gặp chuyện không hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù nhà họ Văn không phải là người bản địa của đại đội Phù Dương, nhưng dù sao cũng sống chung với nhau trong thôn nhiều năm như vậy, không thể để vợ chồng nhà lão Văn ra đi mà không yên lòng được.
"Con gái út nhà lão Văn ơi, đừng đứng đó nữa, mau quỳ xuống đi, đoàn nhạc trống đến rồi, cháu phải khóc đấy nhé!"
Chưa đợi Văn Gia Gia hỏi tiếp, cô đã bị một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đẩy đến trước linh cữu, hai chân cô khuỵu xuống, quỳ thẳng xuống đất.
Văn Gia Gia ôm lấy đùi, nhất thời không biết là đau đầu gối hơn hay là đau mắt cá chân hơn.
Mãi cho đến khi tiếng nhạc tang vang lên, những người xung quanh quỳ xuống rồi lại đứng dậy, tiếng khóc vang lên dữ dội thì cô mới phản ứng lại, cảm thấy trong lòng càng đau hơn.
Trong nháy mắt, nước mắt cô rơi như mưa.
Ôi, chiếc xe, căn nhà của tôi, công ty của tôi và cả những chàng trai đẹp nữa...
——
Nữ chính Văn Gia Gia, người xuyên không, bối cảnh thập niên 70, địa điểm là miền Nam, có một chút "vận may", có lẽ phải đến mấy chương sau mới xuất hiện.
——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro