Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Anh Ta Không Xứ...
2024-08-20 17:24:03
Tiện đó nhờ dì Lý giới thiệu đối tượng tốt hơn cho con, đối tượng còn có bản lĩnh hơn tiểu tử Khai Vũ kia, để mọi người biết con gái mẹ không phải không ai cần, mà là chúng ta chướng mắt!"
"Mẹ, quên chuyện giới thiệu đối tượng đi!" Ôn Nhiên cũng không muốn lập gia đình: “Con vẫn còn trẻ, trước làm tốt công việc mới là quan trọng nhất."
"Không được, nhất định phải tìm một người tốt hơn Phó Khai Vũ!" Lục Mỹ Cầm vừa nói vừa vội vàng ra cửa.
Ôn Nhiên biết trong lòng mẹ đang đánh cuộc một hơi, nhất định phải tìm một nhà chồng tốt hơn nhà họ Phó.
Hơn nhà họ Phó lại tuổi tác xấp xỉ, xung quanh đây không dễ tìm, không phải vội.
Cô không sợ tình cảnh huyên náo quá căng, huyên náo càng căng càng có lợi cho mẹ ly hôn.
Cuộc hôn nhân này ly càng sớm càng tốt, dù sao trong tâm của ba cũng không ở trong cái nhà này, không bằng sớm kết thúc để mẹ có một khởi đầu mới.
Rời khu tập thể, đầu tiên cô chạy đến bệnh viện Thành Đông.
Mau lẹ nhậm chức mới là điều đúng đắn, để tránh đêm dài lắm mộng.
Không biết có phải hoa mắt không, khi đi ngang qua cửa hàng Hữu Nghị, cô lại nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nam Chinh.
Dừng xe nhìn kỹ lại, đúng là anh.
Chiếc xe jeep kia là xe của ba anh, thủ trưởng Thẩm, Thẩm Triệu Đình.
Cửa hàng Hữu Nghị là cầu nối quan hệ giữa thương nhân Bắc Thành và khách ngoại quốc, sao lúc này Thẩm Nam Chinh lại xuất hiện ở đây?
Tống Ôn Nhiên trăm mối không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Chung quy là người trong ký ức, lại không có khả năng có giao thoa.
Áp chế cảm giác chua xót trong lòng, cô lập tức rẽ ở ngã tư đường.
Mà Thẩm Nam Chinh dường như có thần giao cách cảm nhìn về hướng đó, kết quả chỉ thấy bánh sau của xe đạp.
Nghĩ đến ngày càng đến gần vợ, anh lại càng không kiểm soát được nội tâm kích động.
Sau khi trọng sinh, người muốn gặp nhất chính là cô.
Cô từng nói, cô về nông thôn thay Ôn Hinh.
Người phụ nữ già mồm lại ra vẻ đó, mỗi lần vợ thấy đều không vui, nên đi về nông thôn nhất.
Nhưng dù sao người có thể kiểm soát vận mệnh về nông thôn của cô chính là đơn vị ba mẹ cô trực thuộc, mà ba mẹ cô đều là công nhân trong xưởng may.
Quản đốc xưởng may lại là chiến hữu cũ của ba, ba có ơn cứu mạng ông ấy, tin rằng sẽ không để anh khó xử vì chút chuyện nhỏ này.
Vừa lúc anh và vợ làm quen lại cũng cần người làm mối, một công đôi việc.
"Mẹ, quên chuyện giới thiệu đối tượng đi!" Ôn Nhiên cũng không muốn lập gia đình: “Con vẫn còn trẻ, trước làm tốt công việc mới là quan trọng nhất."
"Không được, nhất định phải tìm một người tốt hơn Phó Khai Vũ!" Lục Mỹ Cầm vừa nói vừa vội vàng ra cửa.
Ôn Nhiên biết trong lòng mẹ đang đánh cuộc một hơi, nhất định phải tìm một nhà chồng tốt hơn nhà họ Phó.
Hơn nhà họ Phó lại tuổi tác xấp xỉ, xung quanh đây không dễ tìm, không phải vội.
Cô không sợ tình cảnh huyên náo quá căng, huyên náo càng căng càng có lợi cho mẹ ly hôn.
Cuộc hôn nhân này ly càng sớm càng tốt, dù sao trong tâm của ba cũng không ở trong cái nhà này, không bằng sớm kết thúc để mẹ có một khởi đầu mới.
Rời khu tập thể, đầu tiên cô chạy đến bệnh viện Thành Đông.
Mau lẹ nhậm chức mới là điều đúng đắn, để tránh đêm dài lắm mộng.
Không biết có phải hoa mắt không, khi đi ngang qua cửa hàng Hữu Nghị, cô lại nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nam Chinh.
Dừng xe nhìn kỹ lại, đúng là anh.
Chiếc xe jeep kia là xe của ba anh, thủ trưởng Thẩm, Thẩm Triệu Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa hàng Hữu Nghị là cầu nối quan hệ giữa thương nhân Bắc Thành và khách ngoại quốc, sao lúc này Thẩm Nam Chinh lại xuất hiện ở đây?
Tống Ôn Nhiên trăm mối không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Chung quy là người trong ký ức, lại không có khả năng có giao thoa.
Áp chế cảm giác chua xót trong lòng, cô lập tức rẽ ở ngã tư đường.
Mà Thẩm Nam Chinh dường như có thần giao cách cảm nhìn về hướng đó, kết quả chỉ thấy bánh sau của xe đạp.
Nghĩ đến ngày càng đến gần vợ, anh lại càng không kiểm soát được nội tâm kích động.
Sau khi trọng sinh, người muốn gặp nhất chính là cô.
Cô từng nói, cô về nông thôn thay Ôn Hinh.
Người phụ nữ già mồm lại ra vẻ đó, mỗi lần vợ thấy đều không vui, nên đi về nông thôn nhất.
Nhưng dù sao người có thể kiểm soát vận mệnh về nông thôn của cô chính là đơn vị ba mẹ cô trực thuộc, mà ba mẹ cô đều là công nhân trong xưởng may.
Quản đốc xưởng may lại là chiến hữu cũ của ba, ba có ơn cứu mạng ông ấy, tin rằng sẽ không để anh khó xử vì chút chuyện nhỏ này.
Vừa lúc anh và vợ làm quen lại cũng cần người làm mối, một công đôi việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro