Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Ba Sai Rồi, Con...
2024-08-20 17:24:03
Thay Ôn Hinh về nông thôn?
Cảnh tượng quen thuộc như vậy, cuộc đối thoại quen thuộc như vậy, cô vừa thấy được trong giấc mơ.
Nhất thời có chút hoảng hốt, không biết đang ở trong mơ, hay là ba mẹ thật sự đang cãi nhau.
Cô tự nhủ, nếu lát nữa ấm đun nước rơi vỡ, vậy nhất định không phải là mơ.
Choang…
Mảnh vụn của ruột ấm theo tiếng ấm đun nước vỡ văng vào phòng ngủ.
Giấc mơ kia, không chỉ là mơ?
Nói cách khác, tất cả mọi chuyện trong mơ đều sẽ xảy ra?
Cô tức khắc không nằm được nữa, chống người ngồi dậy.
Nghe thấy ba Tống Kiến Thiết dẫn dắt từng bước: “Em hai có ân cứu mạng với tôi, Hinh Hinh lại được gửi nuôi trong nhà chúng ta từ nhỏ, thân thể yếu ớt, tôi không thể để con bé đi nông thôn. Vợ chồng em hai sớm muộn sẽ từ chuồng bò trở về, chờ khi bọn họ về lại biết con gái đi nông thôn chịu khổ sẽ rất khổ sở!"
"Bớt nói mấy lời nhảm nhí với tôi đi, ông vì cái gì trong lòng ông biết rõ! Ông không nghĩ xem để Nhiên Nhiên về nông thôn trong lòng tôi sẽ khổ sở ra sao, trong lòng Nhiên Nhiên sẽ khổ sở đến mức nào!" Lục Mỹ Cầm dùng lý tranh luận: “Em hai có ân cứu mạng với ông, không phải là với Nhiên Nhiên nhà chúng ta, ông không muốn cô ta về nông thôn thì nghĩ cách khác, đừng đánh chủ ý lên con gái tôi! Vả lại Nhiên Nhiên và Phó Khai Vũ đã định hôn từ bé, thay cô ta về nông thôn sẽ cản trở hôn sự!"
Tống Kiến Thiết nhíu mày: "Định hôn từ bé không chỉ mặt gọi tên, bây giờ Khai Vũ và Hinh Hinh có quan hệ tốt, lão Phó muốn tác hợp hai đứa nó!"
"Cái gì?" Lục Mỹ Cầm càng tức giận: “Lúc đầu vì tôi có mang Nhiên Nhiên mới định hôn từ bé! Đứa nhỏ Khai Vũ này thông minh, tuổi trẻ đã vào được văn phòng trong xưởng, tương lai nhất định càng có bản lĩnh hơn ba nó, tương lai cũng có thể làm quản đốc, rất xứng đôi với Nhiên Nhiên nhà chúng ta."
Tống Kiến Thiết tỏ ra bất lực: “Những chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là hiện giờ Hinh Hinh và Khai Vũ lưỡng tình tương duyệt, chủ nhiệm Phó cũng không phản đối!"
Lục Mỹ Cầm trừng mắt: “Cái rắm, đó là vô môi cẩu hợp! Sao Ôn Hinh có thể làm thế, đây không phải là đâm sau lưng sao! Tức chết tôi, tôi đã nói nha đầu kia không đáng tin mà!"
*vô môi cẩu hợp: kết hôn không có bà mối
"Đủ rồi, bà có nghĩ không, cùng lắm là ly dị!" Tống Kiến Thiết đập bàn uy hiếp: “Đừng có chuyện gì cũng đổ cho Hinh Hinh, là Khai Vũ thích con bé trước, con bé có lỗi gì hả! Lão Phó là chủ nhiệm văn phòng, tôi cũng đang tranh tuyển vị trí chủ nhiệm phân xưởng, quan hệ giữa hai nhà không thể vì mâu thuẫn giữa bọn nhỏ mà cắt đứt! Ôn Nhiên luôn khéo léo hiểu chuyện, nhất định không để người làm ba này khó xử, thay em gái về nông thôn cũng là nhân nghĩa của người làm chị như con bé."
Cảnh tượng quen thuộc như vậy, cuộc đối thoại quen thuộc như vậy, cô vừa thấy được trong giấc mơ.
Nhất thời có chút hoảng hốt, không biết đang ở trong mơ, hay là ba mẹ thật sự đang cãi nhau.
Cô tự nhủ, nếu lát nữa ấm đun nước rơi vỡ, vậy nhất định không phải là mơ.
Choang…
Mảnh vụn của ruột ấm theo tiếng ấm đun nước vỡ văng vào phòng ngủ.
Giấc mơ kia, không chỉ là mơ?
Nói cách khác, tất cả mọi chuyện trong mơ đều sẽ xảy ra?
Cô tức khắc không nằm được nữa, chống người ngồi dậy.
Nghe thấy ba Tống Kiến Thiết dẫn dắt từng bước: “Em hai có ân cứu mạng với tôi, Hinh Hinh lại được gửi nuôi trong nhà chúng ta từ nhỏ, thân thể yếu ớt, tôi không thể để con bé đi nông thôn. Vợ chồng em hai sớm muộn sẽ từ chuồng bò trở về, chờ khi bọn họ về lại biết con gái đi nông thôn chịu khổ sẽ rất khổ sở!"
"Bớt nói mấy lời nhảm nhí với tôi đi, ông vì cái gì trong lòng ông biết rõ! Ông không nghĩ xem để Nhiên Nhiên về nông thôn trong lòng tôi sẽ khổ sở ra sao, trong lòng Nhiên Nhiên sẽ khổ sở đến mức nào!" Lục Mỹ Cầm dùng lý tranh luận: “Em hai có ân cứu mạng với ông, không phải là với Nhiên Nhiên nhà chúng ta, ông không muốn cô ta về nông thôn thì nghĩ cách khác, đừng đánh chủ ý lên con gái tôi! Vả lại Nhiên Nhiên và Phó Khai Vũ đã định hôn từ bé, thay cô ta về nông thôn sẽ cản trở hôn sự!"
Tống Kiến Thiết nhíu mày: "Định hôn từ bé không chỉ mặt gọi tên, bây giờ Khai Vũ và Hinh Hinh có quan hệ tốt, lão Phó muốn tác hợp hai đứa nó!"
"Cái gì?" Lục Mỹ Cầm càng tức giận: “Lúc đầu vì tôi có mang Nhiên Nhiên mới định hôn từ bé! Đứa nhỏ Khai Vũ này thông minh, tuổi trẻ đã vào được văn phòng trong xưởng, tương lai nhất định càng có bản lĩnh hơn ba nó, tương lai cũng có thể làm quản đốc, rất xứng đôi với Nhiên Nhiên nhà chúng ta."
Tống Kiến Thiết tỏ ra bất lực: “Những chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là hiện giờ Hinh Hinh và Khai Vũ lưỡng tình tương duyệt, chủ nhiệm Phó cũng không phản đối!"
Lục Mỹ Cầm trừng mắt: “Cái rắm, đó là vô môi cẩu hợp! Sao Ôn Hinh có thể làm thế, đây không phải là đâm sau lưng sao! Tức chết tôi, tôi đã nói nha đầu kia không đáng tin mà!"
*vô môi cẩu hợp: kết hôn không có bà mối
"Đủ rồi, bà có nghĩ không, cùng lắm là ly dị!" Tống Kiến Thiết đập bàn uy hiếp: “Đừng có chuyện gì cũng đổ cho Hinh Hinh, là Khai Vũ thích con bé trước, con bé có lỗi gì hả! Lão Phó là chủ nhiệm văn phòng, tôi cũng đang tranh tuyển vị trí chủ nhiệm phân xưởng, quan hệ giữa hai nhà không thể vì mâu thuẫn giữa bọn nhỏ mà cắt đứt! Ôn Nhiên luôn khéo léo hiểu chuyện, nhất định không để người làm ba này khó xử, thay em gái về nông thôn cũng là nhân nghĩa của người làm chị như con bé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro