Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Có Kết Quả Tran...
2024-08-20 17:24:03
Tống Kiến Thiết đau đầu vì phiền: “Lục Mỹ Cầm, bà có lý chút đi, đây là mẹ tôi, mẹ chồng của bà, có biết hiếu thuận người gia hay không, đó là đức tính tốt!"
"Đức tính tốt chó má gì, muốn hiếu thuận thì tự ông đi hiếu thuận, đã sắp ly hôn rồi, ông bớt lấy đạo đức áp chế tôi." Lục Mỹ Cầm không chút nhường nhịn: “Tôi đúng là không sinh con trai cho ông, ông cũng không cần phòng như phòng cướp!"
"Ly, ly với cô ta!" Bà Tống chỉ mong con trai sớm ly hôn: “Vừa lúc con lên làm chủ nhiệm phân xưởng, tái hôn với một cô dâu trẻ tuổi, đến lúc đó sinh một ổ con trai tức chết cô ta!"
Lục Mỹ Cầm cười khẩy: "Tống Kiến Thiết, ông không ly thì gọi tôi một tiếng 'mẹ'!"
Tống Kiến Thiết muốn ly, chỉ là phải băn khoăn rất nhiều.
Băn khoăn lớn nhất chính là sợ ảnh hưởng ông ta làm chủ nhiệm phân xưởng.
Lên làm chủ nhiệm phân xưởng lập tức ly hôn cũng có ảnh hưởng không tốt, thấy Lục Mỹ Cầm hạ quyết tâm, qua loa lấy lệ nói: "Chờ tranh tuyển xong lại ly, tối nay trước để mẹ ngủ giường đôi, bà ngủ tạm phòng Ôn Nhiên đi!"
Lục Mỹ Cầm cố ý ghét bỏ ông ta: “Vậy ông cũng ngủ tạm một giường với mẹ ông, đừng nghĩ trốn đi phân xưởng! Ông mà làm được, tôi sẽ chờ kết thúc tranh tuyển lại ly, nếu không ngày mai tôi khiến ông thành trò cười của cả xưởng!"
Tống Kiến Thiết: "-_-|| "
Tống Kiến Thiết cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ngủ giường đôi với bà Tống.
Bà Tống không chèn ép được mẹ con Lục Mỹ Cầm, lăn lộn một đêm ngủ không ngon, dẫn đến Tống Kiến Thiết cũng ngủ không ngon, sáng dậy mắt thâm quầng.
Lục Mỹ Cầm lại tràn đầy tinh thần.
Ôn Nhiên còn đưa kem trang điểm ở cung tiêu xã cho bà, để bà bôi lên cho sắc mặt trông tốt hơn.
Lục Mỹ Cầm soi gương: “Trước đây mẹ từng được thấy người ta bôi kem trang điểm, bây giờ dùng một chút đúng là dễ chịu, cảm thấy mình cũng trắng hơn, kem tuyết này đắt lắm không?"
"Đắt cũng phải bôi, phụ nữ nên đối tốt với bản thân một chút." Da Ôn Nhiên đẹp, trong trắng lộ hồng, không cần kem tuyết cũng rất mịn.
Cô dùng tiền riêng của Tống Kiến Thiết mua kem tuyết, chính là để tặng mẹ.
Lục Mỹ Cầm cũng biết cái này dùng tiền gì mua, tối qua lúc Ôn Nhiên đưa tiền cho bà, bà không nhận.
Giao cho con gái giữ, bà yên tâm.
Bà không ngờ rằng cảm giác an toàn hiện tại là nhờ con gái, nhìn đồng hồ đeo tay, giục: "Nhiên Nhiên, con đi làm trước đi, nhà mẹ có thể ứng phó."
"Được." Ôn Nhiên không để mẹ lo lắng thêm.
Tối qua hai người đã bàn về cuộc sống sau khi ly hôn, đây cũng là vấn đề gần đây mẹ và cô thảo luận.
Dù sao ly hôn không phải là hai chữ nhẹ tênh.
"Đức tính tốt chó má gì, muốn hiếu thuận thì tự ông đi hiếu thuận, đã sắp ly hôn rồi, ông bớt lấy đạo đức áp chế tôi." Lục Mỹ Cầm không chút nhường nhịn: “Tôi đúng là không sinh con trai cho ông, ông cũng không cần phòng như phòng cướp!"
"Ly, ly với cô ta!" Bà Tống chỉ mong con trai sớm ly hôn: “Vừa lúc con lên làm chủ nhiệm phân xưởng, tái hôn với một cô dâu trẻ tuổi, đến lúc đó sinh một ổ con trai tức chết cô ta!"
Lục Mỹ Cầm cười khẩy: "Tống Kiến Thiết, ông không ly thì gọi tôi một tiếng 'mẹ'!"
Tống Kiến Thiết muốn ly, chỉ là phải băn khoăn rất nhiều.
Băn khoăn lớn nhất chính là sợ ảnh hưởng ông ta làm chủ nhiệm phân xưởng.
Lên làm chủ nhiệm phân xưởng lập tức ly hôn cũng có ảnh hưởng không tốt, thấy Lục Mỹ Cầm hạ quyết tâm, qua loa lấy lệ nói: "Chờ tranh tuyển xong lại ly, tối nay trước để mẹ ngủ giường đôi, bà ngủ tạm phòng Ôn Nhiên đi!"
Lục Mỹ Cầm cố ý ghét bỏ ông ta: “Vậy ông cũng ngủ tạm một giường với mẹ ông, đừng nghĩ trốn đi phân xưởng! Ông mà làm được, tôi sẽ chờ kết thúc tranh tuyển lại ly, nếu không ngày mai tôi khiến ông thành trò cười của cả xưởng!"
Tống Kiến Thiết: "-_-|| "
Tống Kiến Thiết cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ngủ giường đôi với bà Tống.
Bà Tống không chèn ép được mẹ con Lục Mỹ Cầm, lăn lộn một đêm ngủ không ngon, dẫn đến Tống Kiến Thiết cũng ngủ không ngon, sáng dậy mắt thâm quầng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Mỹ Cầm lại tràn đầy tinh thần.
Ôn Nhiên còn đưa kem trang điểm ở cung tiêu xã cho bà, để bà bôi lên cho sắc mặt trông tốt hơn.
Lục Mỹ Cầm soi gương: “Trước đây mẹ từng được thấy người ta bôi kem trang điểm, bây giờ dùng một chút đúng là dễ chịu, cảm thấy mình cũng trắng hơn, kem tuyết này đắt lắm không?"
"Đắt cũng phải bôi, phụ nữ nên đối tốt với bản thân một chút." Da Ôn Nhiên đẹp, trong trắng lộ hồng, không cần kem tuyết cũng rất mịn.
Cô dùng tiền riêng của Tống Kiến Thiết mua kem tuyết, chính là để tặng mẹ.
Lục Mỹ Cầm cũng biết cái này dùng tiền gì mua, tối qua lúc Ôn Nhiên đưa tiền cho bà, bà không nhận.
Giao cho con gái giữ, bà yên tâm.
Bà không ngờ rằng cảm giác an toàn hiện tại là nhờ con gái, nhìn đồng hồ đeo tay, giục: "Nhiên Nhiên, con đi làm trước đi, nhà mẹ có thể ứng phó."
"Được." Ôn Nhiên không để mẹ lo lắng thêm.
Tối qua hai người đã bàn về cuộc sống sau khi ly hôn, đây cũng là vấn đề gần đây mẹ và cô thảo luận.
Dù sao ly hôn không phải là hai chữ nhẹ tênh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro