Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Dựa Vào Thực Lự...
2024-08-20 17:24:03
Nói không cảm động là giả, cùng vì anh quá tốt, nên cô mới có cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
Lần này cô đã nghĩ thông!
Không trêu chọc anh, không kết hôn.
Mỗi người vui vẻ sống một đời.
Muốn hoàn toàn xua tan ý định để cô về nông thôn thay Ôn Hinh của Tống Kiến Thiết, trừ lập gia đình, chính là trước tiên có một công việc chính thức ở trong thành thị.
Quan trọng nhất chính là, cô muốn tự lực cánh sinh, có đủ vốn liếng để đối mặt với tất cả bất hạnh.
Cho nên việc khẩn cấp trước mắt, chính là cô nhất định phải thi đậu y tá bệnh viện Thành Đông.
Sau khi đến bệnh viện, chạy thẳng tới địa điểm thi.
Bạn thân Nguyễn Linh từ xa đã trông thấy cô, vẫy vẫy tay: “Ôn Nhiên, tới đây!"
Tống Ôn Nhiên bước nhanh đến bên cạnh Nguyễn Linh, vì bị bệnh nên hai chân hơi lung lay.
Mẹ của Nguyễn Linh là chủ nhiệm bệnh viện Thành Đông, nhờ bà ấy cô mới có cơ hội được y viện tuyển chọn.
Hôm qua lúc chưa dầm mưa, Nguyễn Linh đã nói với cô, muốn cô cùng thi.
Chỉ là lúc đó cô còn chưa mơ giấc mơ kia, còn ôm ảo tưởng với Phó Khai Vũ, muốn làm việc trong xưởng may.
Tiếc là cô đã quá ngây thơ!
Cô phỏng đoán thời gian, hỏi: "Mình không tới trễ chứ?"
"Không, còn ba mươi phút mới bắt đầu thi viết, mình còn tưởng cậu không đến cơ." Nguyễn Linh sờ trán cô: “Có phải cậu bệnh không, sao mặt tái như vậy, còn đổ nhiều mồ hôi nữa?"
"Mình không sao, chỉ là đạp xe nên hơi nóng thôi." Tống Ôn Nhiên dùng tay làm quạt, phẩy phẩy gió.
Quả thật hơi nóng, thuốc analgin đã phát huy tác dụng.
Cô cũng phải bội phục bản thân, bệnh còn đạp xe đường xa như vậy.
Nguyễn Linh dẫn đường phía trước: “Mình dẫn cậu đi tìm mẹ mình ghi danh trước."
"Ừ."
Tống Ôn Nhiên cố gắng khiến mình tỉnh táo, choáng váng ghi danh.
Bây giờ thi viết đối với cô mà nói dễ như ăn bánh, giống như đích thân ôn lại những chuyện xảy ra trong mơ một lần.
Sau khi về nông thôn, cô bị phân việc hỗ trợ trạm y tế, kiến thức cơ bản nhất đã in sâu trong đầu.
Những ngày khó khăn đó, chỉ có lén xem sách y học mới tìm được chút niềm vui. Cô thậm chí còn học được rất nhiều phương thuốc cổ truyền chữa những chứng bệnh khó từ lão trung y được điều xuống, kê toa chữa bệnh không thành vấn đề.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cô vốn định thi trường y, nhưng đợi mãi chờ mãi không chờ được thư thông báo, trước khi chết mới biết thư thông báo của mình bị nam thanh niên trí thức thầm mến mình lén xé, cũng là do Ôn Hinh xúi giục.
Không học thành, giấc mơ trở thành bác sĩ cũng vỡ nát.
Lần này cô đã nghĩ thông!
Không trêu chọc anh, không kết hôn.
Mỗi người vui vẻ sống một đời.
Muốn hoàn toàn xua tan ý định để cô về nông thôn thay Ôn Hinh của Tống Kiến Thiết, trừ lập gia đình, chính là trước tiên có một công việc chính thức ở trong thành thị.
Quan trọng nhất chính là, cô muốn tự lực cánh sinh, có đủ vốn liếng để đối mặt với tất cả bất hạnh.
Cho nên việc khẩn cấp trước mắt, chính là cô nhất định phải thi đậu y tá bệnh viện Thành Đông.
Sau khi đến bệnh viện, chạy thẳng tới địa điểm thi.
Bạn thân Nguyễn Linh từ xa đã trông thấy cô, vẫy vẫy tay: “Ôn Nhiên, tới đây!"
Tống Ôn Nhiên bước nhanh đến bên cạnh Nguyễn Linh, vì bị bệnh nên hai chân hơi lung lay.
Mẹ của Nguyễn Linh là chủ nhiệm bệnh viện Thành Đông, nhờ bà ấy cô mới có cơ hội được y viện tuyển chọn.
Hôm qua lúc chưa dầm mưa, Nguyễn Linh đã nói với cô, muốn cô cùng thi.
Chỉ là lúc đó cô còn chưa mơ giấc mơ kia, còn ôm ảo tưởng với Phó Khai Vũ, muốn làm việc trong xưởng may.
Tiếc là cô đã quá ngây thơ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phỏng đoán thời gian, hỏi: "Mình không tới trễ chứ?"
"Không, còn ba mươi phút mới bắt đầu thi viết, mình còn tưởng cậu không đến cơ." Nguyễn Linh sờ trán cô: “Có phải cậu bệnh không, sao mặt tái như vậy, còn đổ nhiều mồ hôi nữa?"
"Mình không sao, chỉ là đạp xe nên hơi nóng thôi." Tống Ôn Nhiên dùng tay làm quạt, phẩy phẩy gió.
Quả thật hơi nóng, thuốc analgin đã phát huy tác dụng.
Cô cũng phải bội phục bản thân, bệnh còn đạp xe đường xa như vậy.
Nguyễn Linh dẫn đường phía trước: “Mình dẫn cậu đi tìm mẹ mình ghi danh trước."
"Ừ."
Tống Ôn Nhiên cố gắng khiến mình tỉnh táo, choáng váng ghi danh.
Bây giờ thi viết đối với cô mà nói dễ như ăn bánh, giống như đích thân ôn lại những chuyện xảy ra trong mơ một lần.
Sau khi về nông thôn, cô bị phân việc hỗ trợ trạm y tế, kiến thức cơ bản nhất đã in sâu trong đầu.
Những ngày khó khăn đó, chỉ có lén xem sách y học mới tìm được chút niềm vui. Cô thậm chí còn học được rất nhiều phương thuốc cổ truyền chữa những chứng bệnh khó từ lão trung y được điều xuống, kê toa chữa bệnh không thành vấn đề.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cô vốn định thi trường y, nhưng đợi mãi chờ mãi không chờ được thư thông báo, trước khi chết mới biết thư thông báo của mình bị nam thanh niên trí thức thầm mến mình lén xé, cũng là do Ôn Hinh xúi giục.
Không học thành, giấc mơ trở thành bác sĩ cũng vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro