Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Dựa Vào Thực Lự...
2024-08-20 17:24:03
Sau khi về nhà, Ôn Hinh đã về, nhiệt tình đưa một miếng khoai nướng qua: "Chị, em mua khoai nướng chị thích nhất, đảm bảo chị ăn xong bệnh gì cũng khỏi."
"Tôi không đói." Tống Ôn Nhiên không giơ tay, xoay người về phòng mình.
Cô ghét Ôn Hinh, nhưng càng giận mình trong sách hơn.
Buồn vì bất hạnh, giận vì không tranh, nếu chịu đấu tranh mà không ngây thơ tin tưởng lời nói dối của ba, đã không thảm đến nỗi đó.
Ôn Hinh mười tám tuổi nhỏ hơn cô nửa tuổi, cũng vừa tốt nghiệp trung học phổ thông giống cô.
Sau khi chính sách mới năm 1973 được ban bố, con gái một không cần phải về nông thôn.
Nếu Ôn Hinh không được nhận làm con thừa tự mà nói, cô chính là con gái một.
Nhưng trên hộ khẩu có tên Ôn Hinh, gọi ba mẹ cô là "ba mẹ" không thể thay đổi.
Cho dù không phải con gái một, theo như chính sách cũ cũng không cần về nông thôn.
Hơn nữa mẹ Ôn Hinh là con gái nhà tư sản, liên đới cả ba cũng bị liệt vào năm phần tử xấu, cho nên bên trên dự định để Ôn Hinh về nông thôn nhận giáo dục lại.
Nhưng cuối cùng cực khổ đều dồn về cô.
Hiện giờ các cô tươi đẹp như hai đóa hoa, mỗi người có ưu thế riêng, được xem như đẹp số một số hai trong khu tập thể nhà xưởng.
Rất nhiều người thích mang hai người ra so sánh, ngoại hình không phân cao thấp, liền tìm những nơi khác.
Mỗi người mỗi cái nhìn, hai người đều có ưu điểm riêng.
Đối với cô, tính cách khá hướng nội, Ôn Hinh miệng ngọt giỏi ăn nói càng khiến người thích, nhất là được nam đồng chí thích.
Rất nhiều người theo đuổi trung thành si về Ôn Hinh, cuồng vì Ôn Hinh, coong coong đụng tường vì Ôn Hinh.
Ôn Hinh mua khoai nướng cho cô để lấy lòng ra vẻ, cũng không ngoài dự đoán của cô.
Trong ký ức cũng có đoạn này.
Cô hao tổn tinh thần vì người em họ thừa tự này không ít, dù sao sau khi em họ tới, lấy đi hơn phân nửa đồ của cô, đặc biệt là tình thương của ba.
Càng thiếu gì, thì càng viễn cầu thứ đó.
Cho nên vì tiền đồ của ba, vì gia đình hòa thuận, mới thay cô ta về nông thôn, thậm chí còn thuyết phục mẹ đang hết sức khuyên can.
Cho là như vậy thì ba sẽ đối tốt với mẹ hơn một chút, nhưng vô nghĩa, lại hài hòa với ai?
Mẹ còn không phải vì không sinh được con trai bị ba và bà nội lên án, bà còn không phải sau khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có.
Trước kia cô cho là tính tình mẹ không tốt lại không sinh được con trai nên bà nội mới không thích, sau này mới biết cho dù tính tình tốt, bà nội cũng chỉ thích thím hai sinh con trai ở chuồng bò, ba cũng móc tim móc phổi vì một nhà chú hai thím hai.
"Tôi không đói." Tống Ôn Nhiên không giơ tay, xoay người về phòng mình.
Cô ghét Ôn Hinh, nhưng càng giận mình trong sách hơn.
Buồn vì bất hạnh, giận vì không tranh, nếu chịu đấu tranh mà không ngây thơ tin tưởng lời nói dối của ba, đã không thảm đến nỗi đó.
Ôn Hinh mười tám tuổi nhỏ hơn cô nửa tuổi, cũng vừa tốt nghiệp trung học phổ thông giống cô.
Sau khi chính sách mới năm 1973 được ban bố, con gái một không cần phải về nông thôn.
Nếu Ôn Hinh không được nhận làm con thừa tự mà nói, cô chính là con gái một.
Nhưng trên hộ khẩu có tên Ôn Hinh, gọi ba mẹ cô là "ba mẹ" không thể thay đổi.
Cho dù không phải con gái một, theo như chính sách cũ cũng không cần về nông thôn.
Hơn nữa mẹ Ôn Hinh là con gái nhà tư sản, liên đới cả ba cũng bị liệt vào năm phần tử xấu, cho nên bên trên dự định để Ôn Hinh về nông thôn nhận giáo dục lại.
Nhưng cuối cùng cực khổ đều dồn về cô.
Hiện giờ các cô tươi đẹp như hai đóa hoa, mỗi người có ưu thế riêng, được xem như đẹp số một số hai trong khu tập thể nhà xưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhiều người thích mang hai người ra so sánh, ngoại hình không phân cao thấp, liền tìm những nơi khác.
Mỗi người mỗi cái nhìn, hai người đều có ưu điểm riêng.
Đối với cô, tính cách khá hướng nội, Ôn Hinh miệng ngọt giỏi ăn nói càng khiến người thích, nhất là được nam đồng chí thích.
Rất nhiều người theo đuổi trung thành si về Ôn Hinh, cuồng vì Ôn Hinh, coong coong đụng tường vì Ôn Hinh.
Ôn Hinh mua khoai nướng cho cô để lấy lòng ra vẻ, cũng không ngoài dự đoán của cô.
Trong ký ức cũng có đoạn này.
Cô hao tổn tinh thần vì người em họ thừa tự này không ít, dù sao sau khi em họ tới, lấy đi hơn phân nửa đồ của cô, đặc biệt là tình thương của ba.
Càng thiếu gì, thì càng viễn cầu thứ đó.
Cho nên vì tiền đồ của ba, vì gia đình hòa thuận, mới thay cô ta về nông thôn, thậm chí còn thuyết phục mẹ đang hết sức khuyên can.
Cho là như vậy thì ba sẽ đối tốt với mẹ hơn một chút, nhưng vô nghĩa, lại hài hòa với ai?
Mẹ còn không phải vì không sinh được con trai bị ba và bà nội lên án, bà còn không phải sau khi bị đưa vào bệnh viện tâm thần ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có.
Trước kia cô cho là tính tình mẹ không tốt lại không sinh được con trai nên bà nội mới không thích, sau này mới biết cho dù tính tình tốt, bà nội cũng chỉ thích thím hai sinh con trai ở chuồng bò, ba cũng móc tim móc phổi vì một nhà chú hai thím hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro