Niên Đại 70: Quân Hôn Trớ Trêu, Vợ Vô Sinh Lại Mang Thai
Giả Vờ Làm Ngườ...
2024-08-20 17:24:03
Mặc dù Ôn Hinh gửi nuôi ở nhà chúng tôi, nhưng chỉ là trên sổ hộ khẩu nhà chúng tôi, không có lý do không minh bạch với cậu, chưa nói, chưa bàn gì, liền lén lén lút lút nhận giấy kết hôn như vậy là không được!
Ba mẹ cậu đồng ý, tôi không đồng ý, lãnh đạo xưởng cũng không thể đồng ý!
Lại nói, cậu đủ tuổi kết hôn, nha đầu Ôn Hinh kia lại không đủ! Cô ta còn một tháng mới sinh nhật, mới tròn mười tám tuổi, cho dù các người muốn nhận giấy kết hôn cũng không nhận được, đừng nghĩ lừa dối qua kiểm tra!"
"Con sớm đã mười tám tuổi, mẹ không cần lấy cái cớ này ngăn cản bọn con kết hôn. Con đều gọi mẹ một tiếng mẹ, tại sao mẹ lại luôn nhằm vào con, luôn thấy con không vừa mắt vậy?" Ôn Hinh khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
Hôm nay kết hôn là cơ hội tốt nhất cô ta tranh thủ được cho bản thân.
Ôn Nhiên không thay cô ta về nông thôn, kết hôn không được nữa mà nói, thì thật sự phải về nông thôn.
Thật vất vả mới thuyết phục được ba mẹ Phó Khai Vũ, tuyệt đối không thể vấp lại vì vấn đề hộ khẩu .
Lại nhìn về phía Phó Khai Vũ: “Anh Khai Vũ, tháng trước anh còn làm sinh nhật cho em, sinh nhật em đã qua rồi phải không?"
"Đúng!" Phó Khai Vũ vội vàng nói: "Dì Lục, dì lấy sổ hộ khẩu ra cho mọi người nhìn xem, chúng ta không thể mở mắt nói bậy!"
Mẹ Phó Khai Vũ, Vạn Hân, không muốn con trai mất mặt xấu hổ, không nhịn được mở miệng: "Mỹ Cầm, là tôi có lỗi với bà. Tình cảm của bọn họ không phải người lớn chúng ta thao túng được. Nếu Ôn Hinh và Khai Vũ đã lưỡng tình tương duyệt sớm muộn phải kết hôn, bà thành toàn cho bọn nhỏ đi mà!"
"Thành toàn, làm sao tôi có thể không thành toàn? Nhà các người tìm người bà mối làm mối chưa, định cho bao nhiêu sính lễ? Đúng là tôi không phải mẹ ruột Ôn Hinh, nhưng cô ta gọi tôi một tiếng mẹ, cũng là người nhà họ Tống, tôi cũng không thể để mặc cô ta hạ tiện đến đảo thiếp." Lục Mỹ Cầm lấy sổ hộ khẩu ra: “Còn nữa, có đủ mười tám tuổi hay không cũng phải do sổ hộ khẩu định đoạt. Sinh nhật của cô ta đúng là đã qua, nhưng trên sổ hộ khẩu ghi nhỏ hơn ba tháng tuổi, tối thiểu phải chờ đủ tuổi trên sổ hộ khẩu rồi lại nói!"
Ôn Hinh trợn mắt.
Tuổi trên sổ hộ khẩu ghi nhỏ hơn ba tháng tuổi là chuyện cô ta không ngờ tới.
Lục Mỹ Cầm có lý có cớ, đám đông cũng xôn xao.
Biết thì cho là cô ta không muốn về nông thôn mới vội kết hôn, không biết còn tưởng thầm kết châu thai, bắt buộc phải đăng ký sớm.
Đủ loại lời, mặt Ôn Hinh đỏ muốn rỉ máu.
Ba mẹ cậu đồng ý, tôi không đồng ý, lãnh đạo xưởng cũng không thể đồng ý!
Lại nói, cậu đủ tuổi kết hôn, nha đầu Ôn Hinh kia lại không đủ! Cô ta còn một tháng mới sinh nhật, mới tròn mười tám tuổi, cho dù các người muốn nhận giấy kết hôn cũng không nhận được, đừng nghĩ lừa dối qua kiểm tra!"
"Con sớm đã mười tám tuổi, mẹ không cần lấy cái cớ này ngăn cản bọn con kết hôn. Con đều gọi mẹ một tiếng mẹ, tại sao mẹ lại luôn nhằm vào con, luôn thấy con không vừa mắt vậy?" Ôn Hinh khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
Hôm nay kết hôn là cơ hội tốt nhất cô ta tranh thủ được cho bản thân.
Ôn Nhiên không thay cô ta về nông thôn, kết hôn không được nữa mà nói, thì thật sự phải về nông thôn.
Thật vất vả mới thuyết phục được ba mẹ Phó Khai Vũ, tuyệt đối không thể vấp lại vì vấn đề hộ khẩu .
Lại nhìn về phía Phó Khai Vũ: “Anh Khai Vũ, tháng trước anh còn làm sinh nhật cho em, sinh nhật em đã qua rồi phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng!" Phó Khai Vũ vội vàng nói: "Dì Lục, dì lấy sổ hộ khẩu ra cho mọi người nhìn xem, chúng ta không thể mở mắt nói bậy!"
Mẹ Phó Khai Vũ, Vạn Hân, không muốn con trai mất mặt xấu hổ, không nhịn được mở miệng: "Mỹ Cầm, là tôi có lỗi với bà. Tình cảm của bọn họ không phải người lớn chúng ta thao túng được. Nếu Ôn Hinh và Khai Vũ đã lưỡng tình tương duyệt sớm muộn phải kết hôn, bà thành toàn cho bọn nhỏ đi mà!"
"Thành toàn, làm sao tôi có thể không thành toàn? Nhà các người tìm người bà mối làm mối chưa, định cho bao nhiêu sính lễ? Đúng là tôi không phải mẹ ruột Ôn Hinh, nhưng cô ta gọi tôi một tiếng mẹ, cũng là người nhà họ Tống, tôi cũng không thể để mặc cô ta hạ tiện đến đảo thiếp." Lục Mỹ Cầm lấy sổ hộ khẩu ra: “Còn nữa, có đủ mười tám tuổi hay không cũng phải do sổ hộ khẩu định đoạt. Sinh nhật của cô ta đúng là đã qua, nhưng trên sổ hộ khẩu ghi nhỏ hơn ba tháng tuổi, tối thiểu phải chờ đủ tuổi trên sổ hộ khẩu rồi lại nói!"
Ôn Hinh trợn mắt.
Tuổi trên sổ hộ khẩu ghi nhỏ hơn ba tháng tuổi là chuyện cô ta không ngờ tới.
Lục Mỹ Cầm có lý có cớ, đám đông cũng xôn xao.
Biết thì cho là cô ta không muốn về nông thôn mới vội kết hôn, không biết còn tưởng thầm kết châu thai, bắt buộc phải đăng ký sớm.
Đủ loại lời, mặt Ôn Hinh đỏ muốn rỉ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro